Chương 53: Địch Chí
"Ê, ngươi là ai?"
Trong không gian, một hố đen bỗng xuất hiện, một thanh niên rơi xuống sau đó lơ lửng liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Vũ Tình Nhi đang cầm quyển sách, oang oang hỏi.
Thiếu niên mặt mày thanh tú, nhưng con mắt tam giác đã gần như phá hủy khuôn mặt này. Hắn lỗ mũi hướng lên trời, khí thế hống hách chỉ vào Vũ Tình Nhi:
"Mau thả quyển sách xuống!"
Thực mau, một số thiếu niên khác cũng lục tục rơi xuống và bay lơ lửng đứng cạnh thiếu niên.
Nhìn đến Vũ Tình Nhi chăm chú xem sách, mấy người đều lộ ra thần sắc hứng thú.
Chỉ có thiếu niên mắt tam giác, thần sắc mang theo một tia âm trầm.
Vũ Tình Nhi như không nghe thấy gì mà tiếp tục tìm vũ khí, khuôn mặt nhỏ nhẹ cau lại. Nhìn một màn này, lại làm thiếu niên sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau một lát, một thân váy dài Địch Hồ cũng tới.
Nhìn đến Vũ Tình Nhi nghiêm túc chọn lựa, khóe miệng nàng lộ ra một tia ý cười, rồi sau đó nói: “Nơi này, là kho vũ khí của Hồ tộc, hôm nay các ngươi mỗi người đều có thể ở bên trong lựa chọn hai kiện bảo vật, một kiện vũ khí, một kiện hộ thân bảo vật.”
Dứt lời, eo nhỏ đung đưa, nàng thoáng chốc đã đứng sau người Vũ Tình Nhi, chiều cao chênh lệch làm nàng có thể nhìn thấy thiếu nữ lông xù xù đỉnh đầu cùng với quyển sách.
Thiếu nữ mang theo mùi thơm cuốn hút, Địch Hồ không khỏi nheo nheo mắt, ngón tay không kìm được mà giật giật. Nàng thấp thấp cười nhẹ, bộ ngực sữa cách lớp vải mỏng cọ cọ lưng Vũ Tình Nhi:
"Tình Nhi~~~~"
"Hả... Hả?" Vũ Tình Nhi giật mình, theo phản xạ quay người nhìn về đằng sau. Nhưng rất tiếc nàng chả nhìn thấy được gì ngoài bộ ngực nửa lộ của Địch Hồ.
Mặt nóng lên, nàng lùi về sau vài bước, cười gượng: "Chào, chào chị!"
Địch Hồ không vui híp híp mắt, môi đỏ giương lên: "Lại đây, ai làm gì mà em lùi ra xa vậy?"
Khẽ cắn môi, nàng ngoan ngoãn tiến lên, hô hấp lấy nữ nhân thơm ngào ngạt mùi hương, tay cầm quyển sách siết lại. Địch Hồ cười quyến rũ, xoè bàn tay trắng nõn ra trước mặt, nhẹ giọng câu nhân:
"Đưa chị quyển sách."
Ngón tay cách ngực Vũ Tình Nhi chỉ vài cm, nàng không khỏi nín thở, vành tai đỏ bừng. Nàng đưa quyển sách có phần bị nhăn nhúm đưa cho Địch Hồ, mặt nhỏ càng đỏ hơn. Giờ trông chẳng khác gì một trái cà chua, thật khiến người ta muốn cắn một cái.
Địch Hồ cũng nhẫn nhịn không nổi, cúi người cắn má Vũ Tình Nhi một cái. Mấy thanh niên đứng phía sau không khỏi trợn tròn mắt, nhất là thanh niên mắt tam giác kia, quả thực cằm có thể chạm đất luôn.
Vũ Tình Nhi không nhẹ không nặng bị cắn một phát, chưa kịp phản ứng gì hung thủ đã đứng thẳng người dậy, híp mắt liếm môi đỏ, quay người giơ quyển sách lên:
"Trước hết là vũ khí. Quyển sách này có danh sách tất cả các loại vũ khí cực kì đa dạng. Nhưng mà lần này,..." Địch Hồ đảo mắt cười khúc khích, "Các ngươi sẽ được chiêm ngưỡng tận mắt chúng!"
Dứt lời, Địch Hồ búng tay, xung quanh xuất hiện vô số vũ khí.
“Nơi này vũ khí thấp nhất nhất giai, tối cao ngũ giai, các ngươi không được phép dùng linh lực, từng người bằng vào cảm giác lựa chọn đi!” Địch Hồ nói, khoanh tay đứng ở một bên.
"Mình bị cắn... Bị cắn... Cắn..."
Vũ Tình Nhi tâm tình hỗn độn, bước chân phiêu phiêu chậm rãi di động, đánh giá vũ khí xung quanh.
Không thể dùng linh lực, cũng liền ý nghĩa vô pháp vô pháp phán đoán vũ khí cấp bậc.
Cho nên, chỉ có thể bằng vào cảm giác tới lựa chọn.
Bất quá cũng may, nàng tinh thần lực cường hãn - điều này nàng đã phát hiện không lâu trước đây, có thể cảm nhận được vũ khí phát ra dao động, sẽ so những người khác có được lớn hơn nữa ưu thế.
“Ha ha ha, tam giai vũ khí!” Thanh niên mắt tam giác Địch Chí đột nhiên cười to một tiếng.
Mặt khác mấy người, đều là có chút hâm mộ nhìn qua.
Chỉ dựa vào cảm giác lựa chọn, có thể tuyển đến tam giai vũ khí, vận khí như vậy đã thực không tồi.
Vũ Tình Nhi không để ý đến Địch Chí, nàng như cũ tinh tế đánh giá một thanh thanh trường kiếm lơ lửng, cảm thụ được trên thân kiếm truyền đến dao động.
“Ha ha, tứ giai vũ khí.” Một thanh niên khác vui mừng hô lên.
Đoàn người chung quanh càng là hâm mộ.
Tứ cấp, đã là phòng này bên trong cực cao cấp bậc, gần so ngũ cấp chỉ kém một chút mà thôi.
Bất quá ngay sau đó, dư lại mấy người liền đều từng người nghiêm túc tìm kiếm, loại sự tình này hâm mộ cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho số phận.
Sau một lát, mấy người cũng đều chọn được từng người vũ khí, có người vui mừng có người sầu.
Trong đó cấp bậc tối cao chính là tam giai, nhưng cũng có một cái tương đối xui xẻo, lựa chọn một thanh nhất giai vũ khí.
Nhưng là nếu đã tuyển định, bọn họ cũng cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Bây giờ, liền dư lại Vũ Tình Nhi còn không có chọn được.
Địch Hồ cũng không thúc giục, mà là lẳng lặng chờ đợi. Chỉ là mắt đẹp thi thoảng cố ý vô tình nhìn Vũ Tình Nhi, trong đó chưa chan mong đợi. Nhìn đến Vũ Tình Nhi không nhanh không chậm tuyển vũ khí, trong lòng đối với đối phương đánh giá càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro