Chương 50: Hội thi
Địch Hồ nhìn đến Vũ Tình Nhi sắc mặt, tức khắc cười khẽ mở miệng nói:
"Ha hả, khảo hạch của hội thi, một tháng sau tiến hành, nguyên bản có thư đề cử của chị, tiểu tình nhân của em nhập môn phái nào đó, tuyệt không vấn đề, bất quá..."
Tạm dừng một chút, Địch Hồ mặt mang mỉm cười, ánh mắt nóng rực nhìn Vũ Tình Nhi.
"Bất quá, phàm là bằng thư đề cử tiến vào môn phái, liền không chiếm được nhập môn khảo hạch khen thưởng, đây chính là một tổn thất lớn a!"
Địch Hồ nhìn về phía Vũ Tình Nhi, ánh mắt thản nhiên, mang theo một tia chờ mong.
"Khen thưởng?!" Vũ Tình Nhi ngẩn ra, nghi hoặc hỏi.
"Không tồi, mỗi năm một lần khảo hạch, nhằm vào toàn Tiên Nam Đại Lục thiên tài, chỉ trúng tuyển một trăm người, có ba cái khen thưởng, trong đó, quý quân đạt được một lần vào Hướng Thiên Cốc tu luyện cơ hội, á quân đạt được đồng dạng một lần vào Hướng Thiên Cốc tu luyện cơ hội, còn khen thưởng mười cái nhị phẩm đan dược, Luyện Khí Đan! Đến nỗi quán quân a..."
Vũ Tình Nhi nghe được á quân khen thưởng mười viên Luyện Khí Đan, đã khiếp sợ không thôi.
Luyện Khí Đan chuyên môn vì Luyện Khí Cảnh võ giả tăng lên tu vi sở dụng, thập phần trân quý, mà khảo hạch của hội thi, liền dùng một lần khen thưởng mười cái nhị phẩm Luyện Khí Đan, các môn phái thực lực cường đại có thể thấy được một chút.
"Quán quân, trừ bỏ trước hai hạng khen thưởng, còn có một lần tự chọn đạo sư cơ hội!"
"Tự chọn đạo sư!?" Vũ Tình Nhi giật mình nói.
"Đúng vậy, quán quân hội thi, có thể tùy ý chọn một môn phái mình thích, gia nhập và tuyển chọn đạo sư, cơ hội này..."
Nói xong, Địch Hồ đã tươi cười đầy mặt, không nói cũng hiểu ánh mắt chớp động.
Ngay cả một bên Vũ Thi Kỳ, đều có chút ý động, không khỏi nói:
"Tình Nhi, lấy thực lực của con, đoạt được này nhập tông khảo hạch cũng không khó, đúng không!"
Nghe được hiện tại, Vũ Tình Nhi cũng hơi có chút tâm động, nhìn hai người nóng bỏng ánh mắt, gật gật đầu, nói:
"Cảm ơn chị nhắc nhở, em đã quyết ý tham gia hội thi, bất quá, em nghe nói hội thi đối nhập môn đệ tử có Võ Hồn cấp độ yêu cầu?"
Địch Hồ ngẩn người, ngay sau đó hiểu ý khẽ cười nói: "Tiểu tình nhân của em có thư đề cử của chị, không cần thí nghiệm Võ Hồn cấp độ!"
"Vậy sao, cảm ơn chị!"
Vũ Tình Nhi lại hỏi chút về nhập tông khảo hạch chi tiết, liền cùng Địch Hồ và Vũ Thi Kỳ đi vào một khu biệt thự xa hoa rộng lớn.
Vũ Tình Nhi quả thật có điểm giật mình trước độ khoa trương và hào phóng ở Hồ tộc. Cây cối nhiều vô số kể, tỉ lệ thuận với số nhà ở ở đây. Nhất là toà biệt thự trước mắt, không, phải gọi là lâu đài mới đúng!
Lâu đài cao chọc trời, từng cỗ khí thế lảng vảng xung quanh, trước cửa vào binh lính xâm nghiêm, ai nấy cũng đều vẻ mặt túc sát tuần tra.
Địch Hồ dẫn hai người vào bên trong lâu đài, trải qua hàng loạt kiến trúc kì vĩ, cuối cùng, Địch Hồ cũng dẫn hai người đến một căn phòng. Nàng quyến rũ liếc Vũ Tình Nhi một cái, ái muội nói:
"Đây là phòng của bảo bối nha~~~"
Vũ Thi Kỳ liếc xéo Địch Hồ, sải bước chân dài nắm tay Vũ Tình Nhi kéo nàng đến phòng. Tay vừa động đến then cửa, thanh âm của Địch Hồ lại truyền tới:
"Từ từ đã!"
Địch Hồ cười khẽ hiện lên trước mặt Vũ Thi Kỳ, vô tội nói:
"Ta nói đây là phòng của bảo bối, chứ không phải phòng của cô."
Vũ Thi Kỳ không vui nheo nheo mắt, nàng thấp giọng nói:
"Bảo bối cái gì chứ, nhóc con có họ tên đàng hoàng! Và thêm nữa, tôi chung phòng với con tôi, không được sao!"
Địch Hồ a một tiếng, mắt đào hoa thoáng trầm đi, nàng chẹp miệng:
"Cũng không phải là không được, nhưng mà, ta có một điều kiện!"
"Cô nói đi." Vũ Thi Kỳ không chịu yếu thế mặt đối mặt Địch Hồ, hai người nhìn nhau chốc lát, Địch Hồ bỗng nở nụ cười. Nụ cười như tia nắng ban mai chiếu sáng cả không gian, Vũ Tình Nhi không khỏi ngơ ngác nhìn.
Địch Hồ quan sát thấy phản ứng của Vũ Tình Nhi, trong lòng vô cớ dâng lên tí ti vui mừng, những tính toán trong đầu bỗng chốc tạm gác lại, nàng lắc đầu thở dài:
"Thôi, coi như ta chưa nói gì hết. Hai người cứ ở thoải mái."
Nói xong, trên tay nàng hiện lên hai chiếc điện thoại, phân biệt đưa cho Vũ Tình Nhi và Vũ Thi Kỳ.
Trước khi đi, Địch Hồ tiến lại gần Vũ Tình Nhi, đặt lên trán đối phương một nụ hôn.
Vũ Thi Kỳ trợn to mắt nhìn Địch Hồ dùng ánh mắt khiêu khích chính mình rồi rời đi, nàng hừ nhẹ, kéo Vũ Tình Nhi vào phòng.
Vũ Tình Nhi bị Vũ Thi Kỳ có chút thô bạo kéo đi. Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, Vũ Tình Nhi nhìn nữ nhân khó chịu cau mày, cổ áo sơ mi thường ngày phẳng phiu nay lại gấp lại. Nàng con ngươi hơi cong như một đôi mỹ lệ trăng non, vươn phấn ngọc tay nhỏ, nghiêm túc chỉnh lại cổ áo cho Vũ Thi Kỳ.
Vũ Thi Kỳ ngẩn ra, nhìn gần ở chút xíu, a khí như lan Vũ Tình Nhi, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cổ dòng nước ấm.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo đến không có một tia tì vết, một mạt tóc đen bay xuống ở trên trán, ngẫu nhiên bị gió nhẹ phất động, lộ ra một đôi linh động mắt to, cực kỳ động lòng người.
Chậm rãi nhìn Vũ Tình Nhi, trong lúc lơ đãng, Vũ Thi Kỳ hô hấp, dần dần có điểm dồn dập lên, trong ánh mắt cũng nổi lên một sợi nóng cháy.
Vũ Tình Nhi còn không hề hay biết người nào đó đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, nàng nhẹ giọng nói:
"Mẹ, hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, chắc là mẹ mệt lắm rồi. Ngồi nghỉ ngơi một chút, xong chút nữa con..."
-------
Trằn trọc quằn quại vì học :((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro