Chương 44: Uất hận
Vũ Tình Nhi mặt nhỏ nghẹn đến đỏ mặt tía tai, bàn tay vô hình kia không hề lưu tình chút nào, nắm chặt nàng ném vào trong phòng.
"A!" Vũ Tình Nhi đau kêu một tiếng, trong căn phòng tối tăm tràn ngập mùi máu tươi, duỗi tay không thấy năm ngón khiến nàng tim đập như sấm.
Đột nhiên, có một thanh âm khàn khàn có phần cao hứng của một nam nhân vang lên:
"Đại Mị Nguyên Thể, thứ tốt! Thứ tốt!"
Sau đó, vài tiếng lạch cạch xuất hiện. Vũ Tình Nhi nín thở ngưng thần, nghe nơi thanh âm phát ra hẳn là nam nhân kia đang đứng cạnh giường của nàng.
"Ngươi mau bắt lấy nàng! Hút linh khí trên người nàng mau!"
Nam nhân tiếp tục nói, chỉ là nghe có vẻ suy yếu rất nhiều.
"Tôi... Không... Khụ khụ!" Một giọng nói quen thuộc yếu ớt như tiếng sét đánh ngang tai Vũ Tình Nhi. Nàng ngẩn người nghe đối phương ho khù khụ, mùi máu tươi nơi này dường như lại nặng thêm vài phần.
Là... Chị Hoài sao?
Vũ Tình Nhi hai tay chống sàn nhà, cắn răng nhịn cơn đau từ đầu gối, nàng chậm rãi đứng dậy.
"Ngươi bị ngu sao! Ngươi không hút linh khí từ nàng, ngươi sẽ chết! Không tự nhiên người tu tiên gọi Đại Mị Nguyên Thể là đỉnh cấp lô đỉnh đâu!"
Nam nhân suy yếu gào rống, một đoàn lại một đoàn khí lãng bay bổng trong phòng, khi đến cửa giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, khiến cho đoàn khí bay loạn va chạm mọi thứ. Vài tiếng đồ vật rơi xuống vỡ tan vô cùng chói tai, Vũ Tình Nhi cũng không hơn các đồ vật đó là bao, đoàn khí đánh bật nàng làm nàng bay lên rồi va vào tường. Vũ Tình Nhi cảm giác như xương cốt cả người đều như muốn vỡ vụn, không một nơi nào không đau. May mắn thay, nam nhân kia có tiết chế lại, cho nên nàng chỉ cảm thấy đau mà không có thực chất tính thương tổn.
"Ông..." Vương Ngọc Hoài từ trong bóng tối nghe được tiếng vật nặng va vào tường, nàng đoán tám chín phần mười là Vũ Tình Nhi. Mắt phượng đen nhánh lẫn tia máu híp lại đầy toan tính xuyên qua bóng tối nhìn thẳng Vũ Tình Nhi, suy yếu nói:
"Tôi... Không có sức lực... Khụ khụ!"
Vũ Tình Nhi một tay ôm ngực, cố gắng rơi chậm lại sự tồn tại của bản thân. Nàng nhấc chân tiến về phía cửa phòng, nghe cuộc đối thoại từ hai người, trong lòng có dự cảm bất ổn đang trào dâng.
Đỉnh cấp lô đỉnh?
Nàng là lô đỉnh sao?
Bỗng một bàn tay to nắm Vũ Tình Nhi lại, cắt đứt những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Nàng hoảng hốt giãy dụa, hô lớn muốn cho Vũ Thi Kỳ bên ngoài nghe được.
"Buông tôi ra! Buông ra!"
"Câm miệng!" Nam nhân tiếng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Hắn không hề bận tâm Vũ Tình Nhi phản kháng, ném nàng về một hướng: "Ngươi... Ngoan ngoãn.... Không... Nàng ta sẽ... Chết..."
Thanh âm nam nhân dần dần không thể nghe được, cuối cùng biến mất.
Vũ Tình Nhi bị ném lên giường, cau mày, người này nói "Nàng" là chỉ Vương Ngọc Hoài, hay là...?
Vũ Tình Nhi lật người dậy, nén lại cảm giác buồn nôn bởi mùi máu tươi, nàng cảm giác có một người nằm ngay bên cạnh mình.
Lãnh hương quen thuộc, hơi thở quen thuộc...
Vũ Tình Nhi ngồi quỳ, tay hướng bên phải sờ soạng, miệng hô nhỏ:
"Chị Hoài?"
Nồng nặc mùi máu hỗn tạp mùi thơm của cơ thể như không ngừng xông vào phế phủ Vũ Tình Nhi, nàng che miệng ho khan, gian nan nói:
"Chị bị thương sao? Để em gọi mẹ tới nhé?"
"Không... Chỉ.... Cần em là... Được!"
Vương Ngọc Hoài đem thần sắc có chút ngốc lăng Vũ Tình Nhi ôm vào trong ngực, cảm thụ được cặp bánh bao ấn ở trước ngực mình nhu nộn cảm giác, ngửi mùi thơm say lòng người từ thiếu nữ, đôi môi lập tức ngăn lại đối phương miệng anh đào nhỏ nhắn, đầu lưỡi giống như một con rắn tham lam chui vào nàng kia ướt át trong miệng, cùng nàng đinh hương đầu lưỡi lẫn nhau quấn quít.
Chậm rãi, môi Vương Ngọc Hoài ly khai miệng nàng, dời về phía Vũ Tình Nhi tinh xảo cằm, khi thì khẽ cắn, khi thì liếm hút, đầu lưỡi từng bước một dao động đến cần cổ phấn nộn, một bên hôn môi một bên hít lấy say lòng người mùi thơm cơ thể, Vương Ngọc Hoài hô hấp có xu hướng dần dần trầm trọng.
"Chị!!!" Vũ Tình Nhi cau mũi kêu lên. Từ cuộc đối thoại vừa nãy, nàng biết được rằng, Vương Ngọc Hoài có thương thế vô cùng nghiêm trọng, cần hút linh khí từ nàng. Nàng có thể cho! Nhưng mà, hôn nàng, chị ta có thể khỏi được a?
Vũ Tình Nhi mím môi, khẽ đẩy Vương Ngọc Hoài ra, nàng không dám đẩy mạnh vì sợ đụng đến vết thương trên người đối phương, nàng cắn cắn môi, sau đó hạ quyết tâm nói:
"Chị hút đi..."
Vương Ngọc Hoài hô hút vài hơi thuộc về Vũ Tình Nhi mùi hương, thương thế kì diệu mà được xoa dịu đi một chút, linh lực cũng có lại một điểm khôi phục, hai mắt sáng ngời Vương Ngọc Hoài hôn cổ nàng một chút rồi hỏi:
"Em... Chắc chứ?"
Tuyệt mỹ thiếu nữ trợn to con mắt sáng, hàng lông mi run run, hai tròng mắt nhìn chằm chằm phía Vương Ngọc Hoài, cảm ứng được đầu lưỡi lạnh lẽo xúc cảm trên cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn như lâm đại địch, môi hồng khẽ cắn, tim đập càng lúc càng nhanh, giọng nói giống như treo ở trong gió rét vải bạt, run lẩy bẩy. Lúc này nàng, nhu nhược động lòng người, mang theo điểm điểm sợ hãi cùng lo lắng, gật gật đầu: "Chắc... Chắc..."
"Ha hả, Tình Nhi, em xinh đẹp như vậy, bị người khác động vào khiến tôi không thích một chút nào, em cứu tôi, sau đó, theo tôi đi?"
Vương Ngọc Hoài giống như thay đổi một người khác, nàng cười lạnh đẩy ngã Vũ Tình Nhi.
"Chị làm gì vậy?" Vũ Tình Nhi hoảng hốt kêu lên, trên mặt âm tình bất định mà đẩy Vương Ngọc Hoài. Vương Ngọc Hoài cười lạnh điểm huyệt Vũ Tình Nhi, mặc kệ thiếu nữ trợn tròn mắt kêu lớn, nàng lạnh lùng nói:
"Đại Mị Nguyên Thể, đỉnh cấp song tu thể chất. Tôi rất cần thân thể này. Tôi cần sức mạnh! Tôi cần quyền lực! Đại Mị Nguyên Thể có thể giúp tôi làm được điều đó..."
Vương Ngọc Hoài ánh mắt đen tối không rõ, ghé vào bên tai Vũ Tình Nhi thấp thấp nói: "Đi theo tôi, tôi đảm bảo cho em một cuộc sống ăn sung mặc sướng, chỉ cần em chịu song tu với tôi, như thế nào?"
"Không được." Vũ Tình Nhi mặt đỏ lên, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Vương Ngọc Hoài.
Điên rồi! Chị ta điên rồi!
Nàng không cần nghĩ cũng biết kết quả của nàng nếu ngoan ngoãn nghe lời Vương Ngọc Hoài. Cho nên, nàng phải từ chối ngay lời mời này.
"Không được sao? Vậy thì người vừa nãy sẽ bắt lấy Vũ Thi Kỳ, tra tấn nàng, giết nàng..." Vương Ngọc Hoài không thèm để ý cười lạnh, môi đỏ chợt động, nàng không hề lo lắng, Vũ Thi Kỳ quá quan trọng với Vũ Tình Nhi, nếu là thật không muốn Vũ Thi Kỳ chết, kiểu gì Vũ Tình Nhi cũng đồng ý mà thôi.
"Không được!" Vũ Tình Nhi lên một tiếng, Vương Ngọc Hoài là bạn thân với Vũ Thi Kỳ cơ mà, tại sao chị ta có thể buông lời nói độc ác như vậy! Chị ta có còn là người nữa không!
"Chọn một trong hai, thứ nhất, cùng tôi song tu, về sau phải đi theo tôi, thứ hai, Vũ Thi Kỳ, phải chết!" Vương Ngọc Hoài vươn hai ngón tay, quỷ dị cười.
"Tại sao phải song tu? Không phải chỉ hút linh khí thôi sao?" Vũ Tình Nhi ngây người, tức giận hỏi.
"No, no." Vương Ngọc Hoài cười nhẹ, liếm liếm thiếu nữ vành tai, say mê nói:
"Hút linh khí làm sao có thể thoả mãn tôi được. Tôi phải song tu, thực sự song tu cái loại này, như vậy, tôi mới trở nên cường đại nhanh hơn. Nếu em không muốn..." Vương Ngọc Hoài nói chuyện này là mặt không cảm xúc, trong mắt chỉ có điên cuồng cùng thù hận.
Vũ Tình Nhi hận hận liếc mắt Vương Ngọc Hoài, âm thầm nói: "Tôi Vũ Tình Nhi thề, về sau không trả mối khuất nhục này, nguyện chịu..."
Vương Ngọc Hoài đúng lúc này vô tình có ý hai tay xoa thiếu nữ bộ ngực, nhẹ nhàng nhu nhu hai khoả, sau đó bàn tay thon dài liền hiện lên một chút khí đen.
"Roẹtttttt!" Tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng cả căn phòng, Vũ Tình Nhi hai mắt ngấn nước, cơ thể bị điểm huyệt khiến nàng bất lực nhắm mắt lại.
Vương Ngọc Hoài liếm môi, nhìn phía trước cảnh xuân hiện ra, nháy mắt bao phủ tầm mắt nàng, chỉ là da thịt cũng đã làm cho nàng hô hấp nặng thêm vài phần.
Bộ ngực trắng noãn tinh tế no đủ liền một tia không lọt toàn bộ bại lộ trong mắt Vương Ngọc Hoài, nồng đậm mùi hương xông vào phế phủ, làm cho nàng lộ ra nhè nhẹ vẻ say mê.
Trên ngọn núi nhỏ, hồng nộn anh đào thủy nộn sáng bóng, eo thon một vòng tay có thể nắm chặt, bụng trơn nhẵn trong như gương, rốn tinh xảo rất là đáng yêu.
"Chỉ tiếc không phải xử nữ..." Vương Ngọc Hoài lẩm bẩm, lệ khí từ trong mắt lướt qua..
Vũ Tình Nhi huyệt đạo bị điểm, toàn thân không nhúc nhích được, ánh mắt nhắm đến sít sao đấy, trơn mềm gương mặt của cũng càng ngày càng hồng.
Lúc mà Vương Ngọc Hoài cởi ra quần lót, nơi hấp dẫn nhất đối với nàng, là giữa hai chân phấn nộn khe rãnh, không có một tia lông tóc, vô cùng đáng yêu.
Vương Ngọc Hoài giơ tay nắn bóp mẫn cảm thịt mềm nơi hạ thân Vũ Tình Nhi, Vũ Tình Nhi chịu kích thích không khỏi rên nhỏ một tiếng.
Tiếng rên này nháy mắt liền đốt lên lửa dục trong người Vương Ngọc Hoài. Người ta nói đúng, nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi xổm có thể hấp thổ.
Một người bề ngoài tính lãnh đạm lâu năm như Vương Ngọc Hoài, gặp được người đặc biệt cũng sẽ vì người đó động tình, nổi lên ham muốn chiếm hữu, nước sữa giao hoà với nhau sẽ xa xa vượt hơn người bình thường.
Chỉ là Vương Ngọc Hoài còn không biết điều này mà thôi.
(⌐■-■) Kinh hỉ không? Bất ngờ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro