Chương 20: Say rượu
15 phút sau, Vũ Tình Nhi đổi bộ váy mới, khoác tay Vũ Thi Kỳ chậm rãi xuống tầng.
Dưới tầng, Lục Tuyết Nhu đã đợi sẵn hai người. Nàng trang điểm nhẹ, mái tóc ngắn thả ra, mặc bộ váy ôm màu đen vô cùng gợi cảm. Từng đường kim mũi chỉ ôm sát cơ thể Lục Tuyết Nhu, phô diễn đường cong quyến rũ vô cùng đẹp, vô cùng bắt mắt. Xương quai xanh mĩ lệ hiện lên rõ ràng cuốn hút mọi ánh nhìn.
Lục Tuyết Nhu nhìn thấy Vũ Tình Nhi xuống, đôi mắt thoáng hiện lên chút nóng rực, nàng rất nhanh giấu nó đi. Thay vào đó là ánh nhìn mềm mại, ôn nhu mỉm cười đợi Vũ Tình Nhi.
Vũ Tình Nhi bước xuống tầng, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Tầng một được trang trí khác hoàn toàn với mọi khi. Bong bóng màu xanh, trắng được buộc lại lại với nhau, chia thành từng chùm.
Đèn nháy rực rỡ sắc màu liên tục chớp nháy.
Ở vị trí trung tâm, bày biện hai cái bàn rất lớn. Một bàn chứa nhiều bánh kẹo, thể loại đa dạng bày ở trên đó. Thậm chí có cả rượu, bia với số lượng không nhỏ.
Một bàn khác không xa, chiếc bánh gato ba tầng đặt chính giữa, xung quanh là những hộp quà hết sức tinh xảo.
Vũ Tình Nhi hai người đi đến trước mặt Lục Tuyết Nhu, Vũ Thi Kỳ nắm Vũ Tình Nhi tay nhỏ kéo ra, vỗ một cái vào mu bàn tay trắng muốt của Vũ Tình Nhi, nàng cười nói:
"Nhóc con, ở đây với Tuyết Nhu một lúc nhé, mẹ đi có chút việc."
Vũ Tình Nhi bị Vũ Thi Kỳ vỗ, theo phản xạ rụt tay lại, ai oán nhìn đối phương:
"Vâng..."
Lục Tuyết Nhu mắt nhìn động tác của hai người, trong lòng rất không thoải mái, thấy Vũ Tình Nhi ai oán nhìn bạn nàng, trái tim nàng lại nhói lên.
Trong mắt xẹt qua tia mất mát, nàng che dấu đi bằng nụ cười:
"Tình Nhi, lại đây để chị xem nào!"
Nói rồi, Lục Tuyết Nhu hơi cúi người vươn tay để trước mặt Vũ Tình Nhi, con ngươi mang theo chờ mong sáng long lanh.
Nắm lại bàn tay ấm áp của Lục Tuyết Nhu, mắt hạnh đáng yêu của Vũ Tình Nhi nhìn thẳng đôi mắt đen nháy ôn nhu như nước của Lục Tuyết Nhu, bất tri bất giác Vũ Tình Nhi mặt đỏ hồng.
Lục Tuyết Nhu nắm Vũ Tình Nhi tay nhỏ, kéo em ấy tiến đến bên cạnh mình, nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày càng nhanh bên trong lồng ngực, khiến Lục Tuyết Nhu không thể không nắm chặt thêm một chút.
Vũ Tình Nhi không hề biết chút nào, nàng tò mò nhìn bốn phía biệt thự.
Có vẻ như khách đến rất đông đây. Nguyên chủ của thân thể này vì sức khoẻ không tốt nên rất ít đi ra ngoài. Đến cả việc học Vũ Thi Kỳ cũng mời gia sư dạy riêng cho nàng, cho nên nguyên chủ không có một người bạn nào. Vậy là khách tới tất cả đều là bạn của mẹ nàng sao? Đừng bảo là có cả....
Nghĩ đến đây, Vũ Tình Nhi rùng mình một cái, nàng chu môi lắc lắc đầu, bỏ ngay cái suy nghĩ không tốt hiện lên bên trong. Chỉ mong chị ta không đến đi....
Bỗng tay nhỏ bị véo một phát, Vũ Tình Nhi quay đầu lại nghi hoặc nhìn "hung thủ".
Lục Tuyết Nhu bật cười bóp má Vũ Tình Nhi, nàng chỉ phía cầu thang rồi nói:" Mẹ em xuống rồi kìa."
Vũ Tình Nhi mắt sáng lên, nụ cười dần hiện lên, nàng nhìn về phía Lục Tuyết Nhu đang chỉ.
Nhưng nụ cười ấy không duy trì được bao lâu đã bị dập tắt.
Vũ Thi Kỳ đã đổi bộ trang phục mới. Nàng không mặc tây trang nữa, thay vào đó là bộ váy trễ vai trắng tôn lên bờ vai thon gọn, vòng eo mượt mà, xương quai xanh tinh mĩ khiến Vũ Thi Kỳ trở nên nữ tính và gợi cảm hơn.
Bên cạnh nàng là Vương Ngọc Hoài, nàng mặc bộ váy voan màu đen tay cộc xoè cùng phần eo thắt lại, đối chân dài cùng khí chất lạnh lùng vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Hai mỹ nhân vừa đi vừa nói chuyện, mỗi một nụ cười mỗi một cử chỉ khiến bao người hầu ở đây âm thầm si mê.
Vũ Thi Kỳ hai người ngày càng gần, Vũ Tình Nhi ngày càng rầu rĩ không vui.
Lại là Vương Ngọc Hoài!
Nàng không thích chị ta một chút nào!
Vũ Tình Nhi bĩu môi, quay ra ôm tay Lục Tuyết Nhu, hỏi:
"Khách sắp đến chưa chị bác sĩ?"
"Đang đến rồi nha." Lục Tuyết Nhu nhìn đồng hồ rồi nói.
"Tình Nhi!" Tiếng gọi vui mừng của Vũ Thi Kỳ vang lên sau lưng.
Vũ Tình Nhi vội buông tay Lục Tuyết Nhu, nàng quay lại nhào vào lòng Vũ Thi Kỳ, làm nũng:
"Mẹ ơi..."
Vừa kêu nàng vừa siết chặt vòng eo Vũ Thi Kỳ, mặt nhỏ dụi dụi vào ngực đối phương, Vũ Tình Nhi thoả mãn nheo mắt. Mẹ thơm quá, mềm nữa a~~~ ôm thích thật nha!
Vũ Thi Kỳ bị ôm bất ngờ, nàng bất đắc dĩ ôm lại Vũ Tình Nhi như con gấu trúc treo trên người nàng, hôn nhẹ lên chán cô bé một cái, nàng mới vỗ lưng Vũ Tình Nhi:
"Nào, xuống đi khách đến bây giờ. Lớn rồi mà như trẻ con vậy hả?"
"Cho con ôm thêm một xíu đi. Mẹ thơm quá a!"
Vũ Thi Kỳ gân xanh thình thịch nhảy:
"Công khai chiếm tiện nghi mẹ hả!"
Bị Vũ Thi Kỳ nói toạc ra, Vũ Tình Nhi xấu hổ cười, nàng tranh thủ hít thêm vài cái nữa mới lưu luyến buông tay.
Sau đó, Vũ Tình Nhi nhìn về phía Vương Ngọc Hoài, mỉm cười:
"Chào chị."
Vương Ngọc Hoài im lặng gật đầu không nói chuyện, cao lãnh đi ngồi ghế sofa.
"..."
Nữ nhân đáng ghét! Đúng là không ai yêu nổi mà! Không, thích cũng không được a!
Vũ Tình Nhi kéo tay hai nữ nhân đang mải nhìn đằng sau ra ghế sofa đối diện Vương Ngọc Hoài, bắt đầu chờ khách.
________
Khách lục tục đến, càng ngày càng nhiều người. Họ tụm lại nói chuyện với nhau.
Vũ Thi Kỳ chủ trì bữa tiệc, sau khi thổi bánh rồi làm rất nhiều chuyện, chào hỏi khách khứa Vũ Tình Nhi mới được thả ra ngồi ăn bánh kẹo.
Nàng một mình chiếm cả một đống bánh kẹo, hạt hướng dương. Vừa hóng hớt xung quanh vừa cắn tí tách rất ngon miệng.
Nhìn Vương Ngọc Hoài, Vũ Thi Kỳ, Lục Tuyết Nhu tiếp khách bàn chuyện, mỗi người một ly rượu mời ba người uống, Vũ Thi Kỳ và Lục Tuyết Nhu đều đã ngà ngà say, chỉ còn Vương Ngọc Hoài dường như còn tỉnh táo.
Vương Ngọc Hoài thấy đã đến lúc, mọi người dần dần về, nàng chủ động đi tiễn họ, để lại Vũ Thi Kỳ hai người say xỉn ngồi cách đó không xa.
Bỏ hạt hướng dương xuống, Vũ Tình Nhi chạy chậm về phía hai nữ nhân kia.
Hai người này đã ngủ rồi, ngủ rất say là đằng khác. Vũ Tình Nhi chen vào giữa Vũ Thi Kỳ và Lục Tuyết Nhu để hai người đều có thể dựa vào vai nàng.
Mùi rượu cùng mùi thơm cơ thể quanh quẩn bên chóp mũi, làm nàng cũng có chút say...
°°°°°°
Cả tuần bận cưới chị au nên không đăng được. Bây giờ cưới xong au mới đăng xin lỗi mọi người nha=(((
Mọi người đoán chương sau xem ntn nè🤔🤔 nếu đúng au đăng truyện sớm ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro