
Chương 151
Đầu tháng thu tới gió thổi qua có chút lớn, lại lạnh, nhiều lần có sương. Thời tiết năm nay thất thường, con người cũng sẽ đột ngột có nhiều ít tâm khí biến đổi.
Tiểu Du thương thế cho tới lúc này có thể nói là đã hồi phục được chín phần có thừa. Lại giống như lúc trước hoạt bát sinh động, tinh thần tỉnh táo. Chỉ có điều, gần đây Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy thì giống như phát hiện ra điểm gì đó khác lạ ở nàng, càng để ý liền càng cảm thấy kỳ lạ cổ quái.
Tiểu Du mỗi một ngày, câu đầu tiên khi ở buổi sáng nhìn thấy chạm mặt không phải là vui vẻ hỏi thăm, ngược lại biểu hiện trông ngóng thấp thỏm, câu đầu tiên nói ra miệng chính là hỏi các nàng. "Các ngươi có hay không thấy Tiểu Bạch, biết hắn đi đâu sao?". Nhiều lần lặp lại, đến mức khiến Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy cảm thấy người này bệnh tràng sau thì giống như biến thành một cái nhão dính dính, ưa thích dính lấy Tiểu Bạch như vậy, mở mắt không thấy liền phải đi tìm.
Có lần, buổi sáng ngày đó Tiểu Hắc rửa mặt xong vừa mới thay y phục, Tiểu Du thì đột ngột đẩy cửa đi thẳng vào phòng, trạng thái hối hả, hỏi nàng có nhìn thấy Tiểu Bạch không, bị nàng đáp lại cái lắc đầu song thì không nói thêm gì khác thì đã quay người chạy đi rất nhanh.
Sau đó các nàng lại vô tình bắt gặp Tiểu Bạch cùng Tiểu Du ở Kim Hà trì. Tiểu Bạch ngồi ở trong đình duyệt tấu chương, Tiểu Du ngồi ở mép hồ sau lưng Tiểu Bạch, nhưng là ánh mắt chỉ duy nhất nhìn về hướng Tiểu Bạch đang ngồi.
Còn có ở mấy lần các nàng bốn người tụ họp ngồi cùng bàn ăn cơm. Tiểu Bạch thói quen có một số loại thức ăn sẽ đặt biệt ăn nhiều, ngược lại trong đó lại có loại Tiểu Du đặc biệt ghét bỏ, theo thường lệ nhất định nàng sẽ bày ra biểu hiện nhăn nhó. Nhưng là nàng sau khi trải qua sinh tử dường như đã đổi tính như vậy, Tiểu Bạch nếu là gắp món nào, Tiểu Du tiếp theo nhất định sẽ gắp món đó, còn ăn đến vô cùng ngon miệng, dù là trước kia nàng phi thường thù ghét món ăn đó. Nàng ở trên bàn cơm còn thường lén liếc nhìn Tiểu Bạch, vừa mới nhấp môi một ngụm rượu thì gò má đã ửng hồng, nơi nào còn dáng vẻ của ngàn chén không say Dạ Vô Thường trước kia đâu.
Ngày hôm nay cũng là như vậy. Ở buổi sáng Tiểu Bạch đã tới chào hỏi các nàng cùng Vương Dĩ Cơ, lưu lại được một lúc lại bị người gọi đi thượng triều rồi. Tiểu Du trễ một bước, nhìn không thấy người liền lên tiếng hỏi các nàng, sau đó thì chạy đi mất.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy nghi ngờ trong lòng mỗi lúc một nhiều, cuối cùng hạ quyết tâm đem Tiểu Du kéo lại tra hỏi một phen.
Tự Tố cung mặt hướng về phía tây, hướng gió thổi qua. Chủ nhân nơi này ưa thích cây cỏ, ở trong nội viện cùng hậu viên đều trồng nhiều cây cối, khi gió thổi qua sương đọng lại, cho nên quanh năm Tự Tố cung đều mang không khí mát mẻ, ở mùa hè không cần dùng đến hàn băng cũng là mát mẻ dễ chịu.
Cả cung viên hướng về phía tây điểm mặt trời lặn, vừa hay tránh được dương khí cực thịnh phía đông nơi mặt trời lên, các nàng thân phận đặc biệt, tuy rằng không sợ hãi dương khí, nhưng đối với cực đại uy lực như mặt trời, dương khí xung thiên, tránh được vẫn nên tránh thì tốt hơn. Tiểu Bạch chính vì vậy cũng làm các nàng nương nhờ Tự Tố cung, vừa vặn dưỡng thân, vừa hay có thể cho nàng giúp đỡ quan tâm Vương Dĩ Cơ trạng thái. Tiểu Bạch nhận thấy từ Minh Giới trở lại sau, Vương Dĩ Cơ trạng thái có chút hư nhược, chỉ lo còn lại ảnh hưởng bởi âm khí, khiến dương khí hao tổn. Có người ở lại trông chừng nàng vẫn tốt hơn.
Chính vì thường xuyên lui tới Tự Tố cung, trong cung bắt đầu lại có lời bàn tán rằng hoàng thượng có yêu thích lớn tuổi nữ nhân sở thích, đối tượng không ngờ lại là cung phi của phụ hoàng mình, còn là yêu thích loạn luân dạng này, thật bạo dạn a!
Ở hậu viên tiểu đình của Tự Tố cung. Tiểu Du bị đẩy ngồi xuống ghế, toan nhướng người đứng lên, nhưng lập tức hai bên vai bị hai cánh tay dùng lực ghì mạnh
"Các ngươi làm gì, rốt cuộc là tại làm sao còn muốn đem ta kéo trở lại đây?!".
Tiểu Du mặt mày nhăn nhó, tính khí nóng nảy, nhún vai hai cái thì muốn đem cánh tay đang kìm hãm trên đầu vai hất xuống.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy không những không buông tay, ngược lại còn dùng sức hơn nữa, ép buộc Tiểu Du phải ngồi ngay ngắn.
"Du ta hỏi ngươi, người thì phải cùng chúng ta thành thật trả lời rồi. Ngươi này đây nhiều ngày thường xuyên tìm Tiểu Bạch, là tại làm sao?".
Tiểu Du nghe xong rất nhanh trên mặt hiện ra nét bối rối nhỏ, nhưng cũng bị nàng nhanh chóng che giấu đi.
"Ta chính là tìm hắn có việc cần nói mà thôi, các người vì vậy mà giống như tra xét tội nhân như vậy tới bức cung ta?".
Tiểu Thụy một đường vừa nghe vừa chau mày, nhất quyết không tin. "Nói nói nói, ngươi làm sao còn có nhiều chuyện như vậy cùng Tiểu Bạch nói! Ngươi trong một tháng tìm Tiểu Bạch có hai mươi bảy lần, ba lần còn lại chính là bốn người chúng ta gặp mặt ăn cơm đây".
"Gia không biết các ngươi nói nhảm điều gì! Buông tay!".
Tiểu Du hất mạnh vai, thiếu chút nữa đã có thể thoát khỏi ma trảo. Điên sao, bản thân hiện tại là cái thân phận nữ cải nam trang, trong lòng tâm sự loại này đối với thế nhân chính là một trận cười khinh rẻ mạt, làm sao có thể nói ra miệng làm kẻ khác biết.
Nàng khi vừa đứng lên được một chút, trong nháy mắt phía dưới sau đầu gối đã bị Tiểu Hắc đá một cái, chân của nàng lập tức mất đi sức lực, ngồi khụy xuống ghế.
"Ngươi nếu là không có tật giật mình, vậy sợ gì cùng chúng ta ngồi yên nói mấy câu".
Tiểu Thụy giữ vững tinh thần, thở ra một tràng, song mới thẳng thắn hỏi một câu;
"Du, người phải hay không đã yêu thích Tiểu Bạch nha?".
Tiểu Du nhất thời giật mình, trố mắt nhìn. Nàng cảm thấy khuông miệng cứng như đá, không thể thốt được lời nào.
Nhìn biểu hiện của đối phương như vậy, Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy lúc này mới buông tay, thả ra Tiểu Du kìm kẹp. Các nàng cũng tìm chỗ ngồi xuống, nghĩ phải đem chuyện này nói rõ ràng mới là.
"Ngươi không cần như vậy lo lắng. Kỳ thực ngươi là nữ nhi thân phận, chúng ta đều đã tường tận từ lâu".
Tiểu Hắc giải thích một câu trấn an, không chút vòng vo đi thẳng vào vấn đề.
Hồi lâu qua đi, Tiểu Du sau cũng dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng nhắm mắt thở dài một hơi.
"Các người có lẽ không sai, dường như là như các ngươi nói. Chỉ là ta cũng không biết phải nói làm sao cảm giác này, ta mỗi một thời khắc đều là rất nghĩ rất nghĩ nhìn thấy hắn, nghĩ kề cận hắn, nghĩ tới thực muốn cùng hắn phát sinh ra một chút thân mật cử chỉ. Nhưng là nhìn thấy hắn khi ở cùng những cái nữ nhân kia, trong lòng có chút không thoải mái, đầu mũi cùng hốc mắt liền thấy chua xót muốn chết, dưới bụng lại nhiệt lại năng như vậy".
Tiểu Thụy giống như là nghe thấy chuyện lạ hiếm có, nghe đến rất chăm chú.
Tiểu Hắc ngược lại càng bình tĩnh, lại thản nhiên giống như đã nhìn thấu toàn bộ sự việc như vậy.
"Người sống có phải hay không gọi những thứ này là yêu thích a?".
Tiểu Du thì giống như một cái hài tử như vậy ngây thơ hỏi một câu. Bởi từ khi nàng nhận thức được thì nàng biết mình là một cái người đã chết rồi, chưa từng trải nghiệm qua tình ái chi giao của đời người. Nàng nhìn thấy nhiều tình lữ thiên sân một đôi, có thể tuẫn tiết vì tình, tận diệt vì si, nhưng là nàng chưa bao giờ có thể hiểu được cũng như chưa bao giờ có thể đồng cảm được với bọn họ. Ở trước kia, nếu như là có gặp phải những chuyện ái tình thủ đoạn bên tai, nàng nhất định là che kín hai tai không muốn nghe, rất nhanh tìm đường chạy trối chết rồi.
Sau lại nàng thì biết được Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu rơi vào một đoạn tình ái, chứng kiến bọn họ trải qua nhiều loại kiếp số, đau khổ buồn vui, nàng thực không thể hiểu tại làm sao như vậy có đau khổ hận thù, các nàng lâm vào mực này nghịch cảnh cũng do Diêm Hạ Vu ban cho, nhưng nhất quyết Tiểu Bạch lại không có lấy một tia chán ghét cùng hận lấy nàng.
Trước kia nàng thường xuyên dùng một câu để hình dung những kẻ chìm đắm vào tình luyến. "Đúng là si ngốc, chỉ biết nói chuyện yêu đương. Chỉ cầu các người thì giống như Mạn Châu Sa Hoa như vậy, thấy lá không thấy hoa!".
Càng là không dám tưởng, hiện tại bản thân lại là một trong số người mà ở trước kia nàng chán ghét bộ dạng này.
"Nói vậy, Tiểu Bạch có lẽ còn không biết ngươi đối hắn có tình ý?".
Tiểu Du chỉ thở dài lắc đầu. "Hắn hiện tại bốn phương tám hướng đều là quốc sắc thiên hương bao vây, làm sao còn sẽ chú ý đến ta chỗ này nhỏ nhặt nghĩ cái gì".
"Du, ngươi từ khi nào thì... ".
Tiểu Thụy còn không dám nói hết câu, chỉ là tò mò nhất thời, khó thể cầm lòng không hỏi.
"Không biết. Chỉ là đột nhiên từ sau khi lần đó cùng hắn ở bên ngoài phiêu bạc, ngày đó ta cùng hắn ở trong hang động trải một đêm, liền như vậy mà nảy sinh ý định".
Tiểu Du từ từ hồi tưởng lại những cảnh tượng mà bản thân nàng cùng Tiểu Bạch trải qua, có lẽ là những lần đó thân mật tiếp xúc, lâu ngày gần rơm, liền từ tia lửa nhỏ nhóm vào trong lòng của nàng, dần dần đã cháy đến mức thiêu đốt mãnh liệt như hiện tại.
Tiểu Hắc xoa cằm, vừa suy nghĩ vừa nói với nàng:
"Du, ngươi có nghĩ sẽ làm Tiểu Bạch biết được ngươi đoạn tình cảm này?".
Tiểu Du có điểm hốt hoảng, rất nhanh lắc đầu phản đối. "Đánh chết ta cũng không cùng hắn như vậy nói hết ra!".
"Nhưng là ngươi cứ như vậy giữ trong lòng, ắt sẽ lâu ngày thành bệnh. Ây! Bệnh mà, càng là bệnh tương tư, trên đời không có mấy người qua được đây".
Tiểu Thụy hai tay khoanh lại để trước ngực, thở dài ca thán.
Một kẻ trong lòng có tình, một người trong đầu vô ý, trách nhân sinh điên đảo, ở thế gian thêu dệt nên loại tình ái trạng thái thêm vào một loại gia vị, chỉ sợ đã thảm thiết bao nhiêu người rồi, ây!
"Du, ta nghĩ ngươi cùng hắn là không có khả năng đây rồi. Bởi vì... ".
Còn chưa đợi Tiểu Hắc nói xong, Tiểu Du đã lên tiếng chen vào một câu. "Bởi vì hắn trong lòng chỉ có Vương Thượng đại nhân một người nàng đây".
Tiểu Thụy nghe xong có chút giật mình, ngạc nhiên đến mức mở to mắt. Cư nhiên nàng thấy Tiểu Hắc ở phía đối diện bộ dạng dường như là đã biết từ lâu, chỉ hơi chau mày lại. Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì, Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu là tình lữ, vậy nhưng trước giờ nàng vẫn nghĩ Huyên Hinh yêu thích như vậy hắn, ngược lại hắn cũng yêu thích nàng a! Tại sao từng này hệ trọng sự việc ai cũng biết mà bản thân lại không biết đâu!?
"Ngươi nói gì!? Du, ngươi nói Vương Thượng đại nhân cùng Tiểu Bạch là tình lữ? Phải không ngươi đã nhầm lẫn. Vương Thượng đại nhân phía trước không phải cùng Tiểu Bạch không đội trời chung sao?".
Tiểu Thụy nói nhanh đến mức tự mình cắn lưỡi mình mấy lần, chỉ lo sẽ có người ngăn nàng lại, lúc đó liền một chút tin tức cũng đều không còn nữa.
"Bọn họ từ lâu đã quyến luyến đối phương, chỉ ngươi vô tư vô ý không để ý mà thôi".
Tiểu Hắc hai tay khoanh lại để dưới ngực, chậm rãi thuật lại một tràng từ trước đến nay mọi chuyện xảy ra giữa Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu cho Tiểu Thụy nghe.
Tiểu Thụy cùng Tiểu Du nghe đến mức mắt còn không nháy lấy một lần, ngay người thẳng lưng, biểu hiện cực kỳ đủ dạng phong phú.
Tiểu Du đồng tử con ngươi có chút giãn ra, chỉ là không ngờ thì ra người kia cùng Diêm Hạ Vu từ khoảnh khắc gặp mặt cho tới về sau đều ly kỳ như vậy, nếu như nói viết thoại bản, khẳng định số lượng có thể chất cao đến mức cái bàn lớn ở quỷ nha cũng chứa không hết.
"Đến cuối cùng bọn họ có như vậy yêu thích đối phương, chỉ tiếc nhân duyên trắc trở, rốt cuộc cũng chưa thể ở bên nhau".
"Đáng tiếc, đáng tiếc. Tiểu Bạch hắn a, đã cực khổ nhiều".
Mỗi một người các nàng đều đã có ít nhất một lần chứng kiến câu chuyện của Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu, nghe lại giống như nghe phải một câu chuyện có kết thúc không thiện lành, ngại rằng giữa bọn họ cách biệt quá lớn, gian truân sẽ lại càng nhiều.
"Nhưng là hiện tại, nàng cũng nhận không ra hắn".
Tiểu Du không biết nói gì, cũng không rõ cảm xúc hiện tại trong lòng nàng là thế nào, sau khi biết được nhiều chuyện như vậy, đầu óc đột nhiên trở thành một mảnh trắng xóa, cư nhiên trong đầu chỉ hiện lên hai chữ tiếc nuối.
Tiếc cho nhân sinh rạng rỡ, người có tình lại không thể bên nhau. Tiếc cho lạnh lẽo băng tuyết lại đem lòng yêu thích liệt hỏa thái dương. Tiếc thay mưa phùn xuân hạ lại mong nhớ thất sắc hào quang.
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?...¹
"Du, ngươi còn nghĩ cùng hắn nói sao?".
Tiểu Thụy đôi mắt đanh lại, chính trực điềm đạm, nhìn thẳng về phía Tiểu Du.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Tiểu Du có điểm dè dặt, nhưng trong lòng sớm đã hạ quyết tâm.
"Ta nghĩ xong rồi phải làm gì. Phiền phức các ngươi lại cho ta kín miệng thì tốt rồi".
Tiểu Hắc lúc này đột nhiên đứng lên, đưa tay ra vỗ lên đầu vai của Tiểu Du, cẩn trọng cùng nàng nói. "Ngươi sớm đã biết Tiểu Bạch trong lòng có Vương Thượng đại nhân. Này một đoạn tình ý có lẽ không như ngươi muốn như vậy đủ tốt đẹp. Nhưng là nhiều năm như vậy bằng hữu, ta có thể cho ngươi cam đoan khích lệ. Nhân sinh nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, phồn hoa tự cẩm, được hay không phải tự ngươi tới lựa chọn rồi!".
"Trước kia còn nghĩ ngươi yêu thích Huyên Hinh tỷ, không nghĩ rằng lọt vào kim nhãn lại là kẻ bị Huyên Hinh tỷ yêu thích. Nói ngươi ngày nào có thể vận nữ trang, khi đó gia có thể cho ngươi tu chỉnh, làm ngươi trở thành một cái tuyệt mạo giai nhân. Nói hắn không hẳn có tình, nhưng giống hắn vậy thích đẹp đẽ có lẽ ngươi còn có cơ hội lớn đây!".
Tiểu Thụy trong lời nói có bảy phần sự thật cũng có ba phần đùa giỡn, còn không quên trêu chọc Tiểu Du một trận.
"Nói ít một lần sẽ bị câm a ngươi!?". Tiểu Du chịu đựng không nổi tính khí giễu cợt này của người bên cạnh, lập tức nhấc chân đá vào mông của đối phương.
Chớp mắt Tiểu Thụy tất nhiên sẽ dễ dàng tránh được, còn sảng khoái cười thành tiếng.
"Du, ngươi nếu là muốn tìm Tiểu Bạch, ta cùng hắn nói có việc tìm thảo luận, làm hắn ở Kim Hà trì chờ đợi mới là. Vương Thượng đại nhân việc kia xem ra đã đi vào hồi kết rồi, lần này cơ hội, ngươi phải tự mình nắm tốt lắm".
Tiểu Hắc xoay người thở hắc ra, giống như đã bỏ xuống gánh nặng. Nàng cười khúc khích quay lưng nói vọng lại.
"Đi, lão tam, ta cùng ngươi cũng nên tìm gì đó bỏ vào bụng đây nha".
"Du, ngươi phải nhớ kỹ a, giống như cuồng phong tiến tới! Có gia đây cùng lão đại tiếp ứng ngươi!".
Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy cười cười nói nói, vui vẻ rời khỏi. Tiểu Du nhìn theo bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên một giọt nước mắt không tự chủ mà theo gò má chảy xuống.
Các nàng ba người ở dưới nắng đã định ra đại cuộc. Chỉ là có lẽ mỗi người đều quá hứng khởi, vô tình đã bỏ lỡ mất một bóng dáng phía sau cửa sổ lướt nhanh biến mất.
Lại vô tình mỏng manh một mảnh vạt áo bị rách vươn lại trên nhánh trúc nhỏ, một cơn gió nhẹ cuống rơi xuống...
-----Hết Chương 151-----
Đôi lời tác giả: Helô mọi người, lâu quá rồi mình mới update chương mới của bộ Kinh Hồng Vũ này. Cũng muốn chia sẻ một chút là hiện tại mình đã đi làm rồi, 1 ngày 8 tiếng, nhiều khi còn phải tăng ca, thời gian cũng không còn dư dả như lúc rảnh rỗi nữa. Nhưng mình vẫn giữ vững lập trường như cũ, không drop truyện. Chỉ là muốn nói với mọi người rằng có lẽ thời gian mình update chương mới sẽ hơi lâu một xíu, nhưng mình vẫn cố gắng từng ngày, dành thời gian cho đứa con tinh thần này và hoàn thành nó một cách tốt nhất.
Cảm ơn tất cả những độc giả đã chờ đợi và mong ngóng từng chương truyện một, đó là động lực và cũng là niềm tin để mình tiếp tục chặn hành trình hoàn thiện tác phẩm trong một ngày nào đó. Gửi lời yêu thương đến tất cả toàn thể độc giả của mình 🧡
-Chú Thích-
1. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
_Dịch: Hai mối tình đã thật sự là lâu dài,
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
- trích đoạn nằm trong bài thơ "Thước Kiều Tiên" của Tần Quán thời Bắc Tống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro