
Chương 2: ấm lạ
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng mới chỉ nhạt như màu mật ong loãng, len lỏi qua lớp rèm be mỏng và đổ xuống sàn gạch men bóng loáng. Những tia sáng run rẩy ấy vừa ấm vừa dịu, đủ khiến căn phòng nhỏ toát lên một hơi thở trong trẻo đến lạ.
Tiếng chim sẻ ríu rít ngoài hiên như đồng hồ báo thức thiên nhiên. Thanh xoay người trong chăn, đôi mắt vẫn khép hờ, mái tóc rối tung một cách đáng yêu. Mùi thơm nhẹ của chăn ga mới giặt thoang thoảng quanh mũi — mùi lavender dì Linh đã xịt hôm qua. Trong phút chốc, Thanh quên mất mình đang ở đâu, cho đến khi tấm chăn mềm mại không giống cái chăn cũ sờn ở nhà mẹ, và trần nhà cao hơn hẳn.
Thanh chống tay ngồi dậy, khẽ dụi mắt. Căn phòng sáng sủa, bàn học đặt cạnh cửa sổ, trên đó là hộp bút màu hồng nhạt, vài quyển sách mới và cả truyện tranh. Cô bé bật cười khẽ, tiến lại bàn, cầm thử một quyển — giấy thơm mùi mực mới in, cảm giác cầm cũng khác hẳn sách cũ mượn ở thư viện.
Cạch. Cửa mở nhẹ.
— Thanh dậy rồi à? — Giọng dì Linh êm như một tách trà nóng.
Thanh quay lại. Nàng mặc sơ mi trắng đơn giản, quần vải mềm màu xám, tóc đen dài buộc gọn. Trên tay nàng là khay gỗ: một ly sữa nóng và vài lát sandwich cắt viền gọn gàng.
— Dì dậy sớm quá. — Thanh chớp mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ.
— Dì có tiết sớm, nhưng muốn chuẩn bị bữa sáng cho con trước khi đi.
Thanh nhìn khay thức ăn rồi lắc đầu:
— Dì ơi, con không ăn trên giường đâu, mẹ bảo thế là xấu.
Linh khẽ cười:
— Vậy xuống bếp ăn nhé.
⸻
Xuống bếp, Thanh đi chậm, mắt đảo khắp. Nhà dì sạch, sáng và... có mùi gì đó dễ chịu — giống mùi gỗ mới với hương trà nhài. Phòng khách có giá sách lớn, vài chậu cây nhỏ. Trên bàn ăn, ánh sáng sớm rọi qua cửa kính, lấp lánh trên ly nước và muỗng inox.
Bữa sáng là sandwich kẹp trứng ốp la, vài lát cà chua đỏ au và ly sữa nóng. Linh vừa ăn vừa nói:
— Sau này, nếu dì đi sớm, con tự hâm đồ ăn nhé. Tủ lạnh có sẵn.
— Dạ... Nhưng dì ơi... — Thanh ngập ngừng. — Con không thích mặc váy.
Linh ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt quả quyết, liền cười:
— Vậy mặc quần áo con thích, miễn sạch sẽ gọn gàng.
Thanh nhẹ hẳn người.
⸻
Sau khi ăn, Linh đi chuẩn bị đi làm. Thanh cố rửa bát giúp, dù lóng ngóng làm rơi muỗng xuống bồn. Linh chỉ bảo "Không sao", rồi đưa khăn lau, không trách.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng đưa cho Thanh một chìa khóa:
— Đây là chìa khóa nhà. Con giữ nhé, phòng khi dì về trễ.
Thanh cầm, tim đập nhanh. Cái lạnh của kim loại trong tay khiến cô bé nhận ra — từ hôm nay, nơi này là "nhà mình".
⸻
Cả buổi sáng ở nhà một mình, Thanh thử ngồi bàn học, mở sách mới, rồi lại lén khám phá từng ngóc ngách: phòng sách, ban công trồng dàn hoa giấy, bếp ngăn nắp đến mức từng lọ gia vị xếp thẳng hàng.
Cô gọi điện cho mẹ:
— Mẹ ơi, nhà dì đẹp lắm... Có bàn học riêng, có cả truyện tranh... Con ngủ ngon lắm.
Mẹ cười trong máy:
— Ừ, ráng ngoan nghe lời dì nha.
⸻
Chiều, Linh về sớm hơn dự kiến. Vừa mở cửa, nàng đã thấy Thanh ngồi bệt dưới sàn phòng khách, đang ghép lego một cách tập trung. Ánh hoàng hôn vàng nhẹ rọi nghiêng qua khung cửa, tô lên mái tóc rối của cô bé một đường viền ấm áp.
— Con xây gì đấy? — Linh hỏi.
— Con làm nhà... — Thanh ngẩng lên, cười. — Nhưng không đẹp bằng nhà dì.
Bữa tối hôm ấy, họ cùng nấu ăn. Linh giao Thanh nhặt rau, rửa cà chua. Cô bé vừa làm vừa kể chuyện ở trường, đôi khi cười khúc khích, đôi khi nghiêm túc. Linh chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
⸻
Tối, hai người ngồi đọc sách trong phòng khách. Linh đọc tiểu thuyết, Thanh đọc truyện tranh. Thỉnh thoảng Thanh nghiêng đầu, hỏi nghĩa một từ, Linh lại kiên nhẫn giải thích. Không khí yên bình đến mức chỉ còn tiếng giấy lật và tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.
Trước khi ngủ, Linh ghé phòng Thanh:
— Ngủ sớm nhé. Mai dì không có tiết sớm, mình cùng ăn sáng.
Thanh gật đầu, kéo chăn lên tận cằm, mỉm cười:
— Con ngủ rồi đây.
Nhưng khi Linh vừa rời khỏi, cô bé vẫn mở mắt, nhìn trần nhà. Một ngày trôi qua, không quá nhiều chuyện, nhưng tim lại ấm lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro