Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: nhận

Trời vừa sáng, nắng đã bắt đầu len qua tấm rèm cửa, rọi những vệt vàng óng xuống sàn nhà. Thành phố vào tháng Sáu không hẳn là mát mẻ, nhưng sáng sớm vẫn có làn gió nhẹ mang theo mùi hoa sữa còn sót lại từ mùa trước.

Chiếc taxi màu bạc chạy chầm chậm vào con hẻm nhỏ. Hai bên hẻm là những căn nhà san sát, mỗi nhà lại có một nét riêng. Có nhà trồng hoa giấy rực rỡ, có nhà để đầy chậu cảnh xanh um.

Trong xe, cô – Đỗ Hoàng Kim Thanh – ngồi vắt vẻo, tay ôm một ba lô nhỏ. Mái tóc đen cắt ngang vai, không buộc, để vài lọn rơi trước trán. Cô mặc áo phông trắng in hình mèo, quần short jeans, chân xỏ đôi dép sandal màu đỏ. Mẹ cô từng bảo mặc váy xinh lắm, nhưng cô nhất quyết không chịu: "Vướng lắm, con không chạy được."

Hôm nay, mẹ đưa cô đến ở nhà nàng – Phạm Khánh Linh – trong vài tháng. Mẹ bận dự án công tác xa, không thể mang theo cô, mà cũng không yên tâm gửi ở quê. Linh là bạn thân từ thời đại học của mẹ, hiện ở một mình, nên là lựa chọn hợp lý nhất.

– Sắp tới rồi. – Mẹ cô nói, đưa mắt nhìn qua kính xe.
Cô quay sang, gật đầu, nhưng ánh mắt hơi tò mò. Không biết nhà của "dì Linh" sẽ như thế nào.

Xe dừng trước một căn nhà hai tầng màu kem nhạt. Trên ban công tầng hai treo mấy chậu phong lữ đỏ tươi. Dưới hiên có một chiếc ghế gỗ dài và vài chậu xương rồng nhỏ xinh. Cảnh vật trông gọn gàng, ấm cúng, có cảm giác ai sống ở đây hẳn là người thích chăm chút từng góc nhỏ.

Cửa mở ra, nàng bước ra hiên. Mái tóc đen dài được buộc cao, vài sợi lòa xòa trước trán. Nàng mặc áo sơ mi rộng tay xắn gọn, quần vải ống suông màu be, dáng người thanh mảnh. Giọng nàng vang lên, trầm mà mềm:
– Hai mẹ con đến rồi à?

Mẹ cô cười, kéo tay cô lại:
– Đây là Thanh, con gái chị. Con chào dì Linh đi.

Cô nhanh nhẹn bước lên một bước, giơ tay vẫy, miệng tươi rói:
– Chào dì!

Nụ cười hoạt bát ấy khiến nàng hơi bất ngờ. Nàng cúi xuống, để mắt ngang tầm với cô:
– Chào Thanh. Mấy tháng tới dì sẽ là "đồng đội" của con đấy.

– Đồng đội làm gì ạ? – Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh.
– Đồng đội ăn cơm, đồng đội dọn nhà, đồng đội chơi game, đồng đội... sống sót qua mùa hè này. – Nàng đáp, giọng hơi trêu.

Cô bật cười, thấy "dì" này nói chuyện không giống người lớn nghiêm túc mình tưởng.

Bước vào nhà, cô lập tức đảo mắt nhìn quanh. Phòng khách sáng sủa, tường sơn trắng, kệ sách chiếm trọn một bức tường, trên bàn là khay bánh quy và bình sữa. Một góc có giỏ mây với quả bóng rổ nhỏ và vài món đồ chơi gỗ.

– Con muốn uống sữa không? – Nàng hỏi.
– Dạ có! – Cô nhanh nhảu, rồi chạy tới ghế ngồi, hai chân đung đưa.

Trong khi cô ăn bánh, mẹ và nàng nói chuyện về vài thói quen của cô, lịch sinh hoạt, số điện thoại liên lạc. Thỉnh thoảng cô chen ngang:
– Mẹ ơi, dì Linh có mèo không?
– Không, nhưng dì có trồng hoa. – Nàng đáp. – Con thích hoa không?
– Không... nhưng con thích bướm. – Cô trả lời ngay, rồi cười, như sợ người khác nghĩ mình khó chiều.

Mẹ cười lắc đầu. Sau khi dặn dò thêm mấy câu, mẹ cô đứng dậy:
– Mẹ đi nhé. Con ngoan, nghe lời dì.

Cô giơ tay chào mẹ, nhưng nụ cười hơi chùng xuống. Cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn hai người.

– Nào, để dì dẫn con xem phòng. – Nàng nói, đứng dậy.

Phòng của cô ở tầng hai, cửa sổ nhìn ra một góc sân nhỏ có trồng vài bụi hoa giấy. Trên bàn học đặt một đèn bàn hình con thỏ, ngăn kéo có bút màu và giấy trắng. Giường trải ga kẻ caro xanh, trên gối là một chú gấu bông nhỏ.

– Con có thể sắp xếp đồ của mình vào tủ này. – Nàng chỉ tay. – Có cần dì giúp không?
– Không ạ, con tự làm được! – Cô xắn tay áo, lôi từng bộ quần áo ra xếp.

Nàng đứng bên, để ý cô gấp quần áo hơi lộn xộn nhưng vẫn kiên nhẫn. Cô làm xong, quay lại khoe:
– Xong rồi!
– Khá lắm. – Nàng xoa đầu, khiến cô hơi đỏ mặt, nhưng không phản đối.

Buổi trưa, nàng nấu cơm. Cô lon ton chạy xuống bếp, đứng nhìn:
– Dì cần con giúp không?
– Con rửa cà chua được không?
– Được ạ! – Cô rửa cà chua, làm nước bắn tung tóe, áo ướt một mảng. Nàng chỉ bật cười, lấy khăn lau.

Bữa cơm đơn giản: canh rau dền, trứng chiên, thịt kho. Cô ăn ngon lành, vừa ăn vừa kể chuyện ở trường mẫu giáo: hôm thì chơi cầu trượt ngã, hôm thì tranh bút màu với bạn. Nàng nghe, thỉnh thoảng hỏi thêm, để cô tiếp tục nói.

Chiều, trời mát, nàng rủ cô ra cửa hàng tiện lợi gần nhà. Cô chạy trước vài bước, rồi lại quay lại đợi. Dọc đường, cô chỉ đủ thứ:
– Dì ơi, kia là cây phượng đúng không?
– Ừ, mùa này hoa nở đỏ rực đấy.
– Dì ơi, kia là quán kem à?
– Ừ, hôm nào ngoan dì sẽ mua.

Vào cửa hàng, cô mê mẩn quầy đồ chơi. Nàng không mua ngay, chỉ bảo:
– Con cứ chọn một món con thích, mai mình quay lại mua.

Tối, sau khi tắm rửa, cô mặc bộ đồ ngủ in hình khủng long, ngồi vẽ ở bàn. Nàng pha sữa, mang lại.
– Dì ơi, mai mình làm gì? – Cô hỏi.
– Mai mình thử trồng cây con nhé. Dì có hạt giống hoa hướng dương.
– Có được ra công viên không ạ?
– Được.

Khi nàng đọc truyện trước giờ ngủ, cô nghe chăm chú, mắt mở to. Nhưng đến đoạn cuối, mí mắt cô sụp xuống. Nàng kéo chăn đắp, khẽ tắt đèn bàn.

Ra khỏi phòng, nàng ngoái lại, thấy cô ngủ yên, đôi môi hơi mím, bàn tay vẫn đặt trên cuốn vở vẽ dang dở. Trong lòng nàng thoáng dấy lên một cảm giác... yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro