Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Che giấu

Phác Thái Anh làm việc luôn luôn cẩn thận, nàng từ trong nhà Lạp Lệ Sa đi ra, không phải lập tức quay về nhà mà lái xe đến biệt thự riêng của Thi Vân Dạng. Cuộc sống của Thi Vân Dạng thường xuyên bừa bãi phóng túng, tự nhiên sẽ không cùng người trong nhà ở chung mà có biệt thự riêng.

"Mình đã biết, cậu tới nơi này trước đi." Thi Vân Dạng nhìn Phác Thái Anh, bộ dáng của nàng giống như cái gì cũng biết rõ.

"Cậu thật là thần cơ diệu toán." Phác Thái Anh thản nhiên nói, đậu xe vào garage trong biệt thự.

Thi Vân Dạng lập tức bước đến phía trước Phác Thái Anh, nhìn trước nhìn sau đánh giá Phác Thái Anh một lần.

"Không có dấu hôn, tinh thần không tệ, ngày hôm qua không phải đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao? Như thế nào không có phát sinh chuyện gì?" Thi Vân Dạng cười một cách vừa tiếc nuối vừa ái muội nói.

"Thê tử *chán cơm thèm phở*, trượng phu vĩnh viễn cũng là người cuối cùng biết được, mình nghĩ Hàn Sĩ Bân cũng rơi vào tình trạng như thế, nam nhân đáng thương bị phản bội, còn là lão bà trong lòng hắn trước giờ giống như nữ thần..." Thi Vân Dạng khoa trương nói.

Phác Thái Anh không thèm để ý vẻ mặt cười đểu của Thi Vân Dạng. Hàn Sĩ Bân không phải như Thi Vân Dạng suy nghĩ là người vô tội đáng thương, Lạp Lệ Sa không phải do Hàn Sĩ Bân thay mình rước về hay sao?

"Cậu rốt cuộc nhìn trúng tiểu bách hợp ở điểm nào vậy? Tuy khuôn mặt xem như đạt tiêu chuẩn, nhưng so với mình còn kém xa, đại tiểu thư nếu tò mò về nữ nhân có thể tìm mình, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (ý nghĩa giống như là 'Trâu ta ăn cỏ làng ta'/'Ta về ta tắm ao ta'), hơn nữa, mình còn là nữ nhân trong nữ nhân..." Thi Vân Dạng thử qua rất nhiều loại người, duy nhất nữ nhân như Phác Thái Anh chưa có cơ hội đυ.ng vào, thế mà bị người khác nẫng đi mất, thật sự rất tiếc nuối.

"Cái đức hạnh này của cậu, mình xem từ nhỏ đến lớn, thật sự không biết làm sao để thích ứng." Phác Thái Anh ăn ngay nói thật, nàng thật không có phúc để hưởng đến bộ dạng phong tao của Thi Vân Dạng, vẫn là Lạp Lệ Sa đáng yêu hơn một chút.

"Đại tiểu thư, mình không chê cậu không thú vị thì thôi, ngược lại cậu còn chỉ trích mìnn, , cẩn thận mình chạy đi mật báo!" Ở trước mặt Phác Thái Anh, Thi Vân Dạng chỉ là một con cọp giấy.

"Cậu hoàn toàn có thể ghét mình, mình cũng không ngại." Phác Thái Anh phản đối nói lại.

"Đại tiểu thư, mình thầm mến cậu, cậu không biết sao?" Thi Vân Dạng biểu tình nghiêm túc đáp lại, cũng không biết là thật hay giả.

"Vậy cậu tiếp tục thầm mến đi, mình giả bộ như không biết." Phác Thái Anh ngay cả mày cũng chưa nhăn một chút, tiếp tục không nhìn Thi Vân Dạng.

"Mình khıêυ khí©h cậu như vậy, một chút phản ứng cũng không có, nàng vậy mà có thể đánh động cậu, thật sự không có thiên lý!" Thi Vân Dạng ra vẻ oán giận nói, nghĩ lại, tiểu bách hợp kia rốt cuộc có bao nhiêu sức quyến rũ mà phá được Phác Thái Anh *tường đồng vách sắt* này, lòng hiếu kỳ của Thi Vân Dạng đối Lạp Lệ Sa tăng lên một tầng nữa.

"Tiểu bách hợp rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?" Thi Vân Dạng vô cùng tò mò hỏi, khó trách lần trước miễn phí mời nước Phác Thái Anh, khi đó các nàng đã có dấu hiệu *liếc mắt đưa tình*, chỉ có mình mắt kém không phát hiện được.

"Nàng tên là Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh sửa Thi Vân Dạng, nàng cảm thấy hình ảnh tiểu bách hợp không hợp với Lạp Lệ Sa chút nào, hoa bách hợp thoạt nhìn thuần khiết lại có chút yếu ớt nhưng Lạp Lệ Sa hoàn toàn không phù hợp với so sánh này.

"Tên này không tệ, vừa nghe đã biết là người đồng đạo, nàng lai lịch như thế nào?" Lệ Sa, tùy tiện phóng khoáng mới tốt, Thi Vân Dạng nghĩ như thế.

Phác Thái Anh đã biết Thi Vân Dạng sẽ nói như vậy, Thi Vân Dạng hết thuốc chữa rồi, Phác Thái Anh cảm thấy cả đời này cuộc sống của Thi Vân Dạng có lẽ đều bừa bãi hoang đường như vậy.

"Nàng trước đây là tình phụ của Hàn Sĩ Bân." Phác Thái Anh biết với trình độ hiếu kỳ của Thi Vân Dạng, thay vì để Thi Vân Dạng moi ra thân phận xấu hổ của Lạp Lệ Sa không bằng sớm chút thỏa mãn trí tò mò của nàng.

Thi Vân Dạng không nghĩ thân phận của Lạp Lệ Sa đặc thù như thế, tình phụ trước đây của Hàn Sĩ Bân, Phác Thái Anh quả nhiên khẩu vị nặng hơn mình, cho tới bây giờ mình cũng không nghĩ đến về sau kết hôn rồi còn muốn dành nữ nhân với chồng, nghĩ đến Thi Vân Dạng muốn lập tức kết hôn.

"Đại tiểu thư, cậu cố ý đúng hay không? Cậu muốn trả thù Hàn Sĩ Bân, cố ý đoạt nữ nhân của hắn, làm cho hắn khó xử đúng hay không?" Thi Vân Dạng vẻ mặt hưng phấn nói, nàng chỉ biết dựa theo trình độ phúc hắc của Phác Thái Anh nhất định còn có nội tình.

"Mình không có nhàm chán như vậy, hơn nữa mình nói rồi, mình không thích trêu chọc người khác." Phác Thái Anh cảm thấy đầu óc của mình và của Thi Vân Dạng có cấu tạo bất đồng, Thi Vân Dạng vĩnh viễn là một loại sinh vật mà mình không thể lý giải, như thế nào có người cả đời cũng chỉ nghĩ đến chơi đùa trêu chọc người khác vậy?

Thi Vân Dạng cũng không hiểu Phác Thái Anh, như thế nào có người đối với chuyện gì cũng nghiêm túc thật tình như vậy, nhân sinh thật buồn tẻ. Bất quá hai người đều tôn trọng nhân sinh quan, giá trị quan của đối phương, cho nên song phương vẫn bảo trì thái độ trung hòa, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống cá nhân của nhau.

"Không thể tưởng tượng Hàn Sĩ Bân cũng bao dưỡng tình phụ, cậu không tính phế hắn sao?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Chuyện này tính sau." Phác Thái Anh bản thân còn đang do dự.

"Tình yêu là một định nghĩa thực hư vô mờ mịt, rất dễ dàng mất đi." Thi Vân Dạng tự nghĩ không thể trách mình hoa tâm vì cảm giác biến mất quá nhanh, nàng cũng từng nghĩ đối một người bảo trì cảm giác này, nhưng không có cách nào khác, cảm giác mất đi chính là mất đi, nàng tự nhiên không thích miễn cưỡng bản thân tiếp tục chung sống với người không có cảm tình.

"Tình yêu sao?" Phác Thái Anh cảm thấy từ này rất xa lạ.

"Phác Thái Anh, nếu cậu động tâm sẽ rất phiền toái, cậu là loại nhất kiến chung tình, nhưng đối phương không nhất định cũng vậy." Thi Vân Dạng cảm thấy trong tình yêu không có ai có thể suốt đời chỉ yêu duy nhất một người, nếu có, chẳng qua hấp dẫn bên ngoài không đủ lớn. Có lẽ Phác Thái Anh sẽ là ngoại lệ, bởi vì nàng không thiếu thứ gì, cho nên hết thảy cám dỗ đều có thể xem nhẹ không so đo. Phác Thái Anh không dễ dàng động tâm, nhưng một khi nàng yêu ai sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ.

Phác Thái Anh không đồng ý nở nụ cười, chỉ xem là Thi Vân Dạng đang nói chuyện đùa, nàng biết tính tình của mình vừa lạnh lùng vừa bị động, cho dù thích một người cũng không để bản thân mất đi lý trí, ít nhất hiện tại cảm giác đối Lạp Lệ Sa còn nằm trong phạm vi khống chế.

Lúc này Hàn Sĩ Bân quả nhiên gọi điện thoại đến.

"Vợ ơi, em còn ở biệt thự của Thi Vân Dạng sao?" Hàn Sĩ Bân hỏi.

"Ân, em vừa cùng Vân Dạng ăn xong điểm tâm." Phác Thái Anh mặt không đổi sắc nói dối.

"Anh đến đón em." Hàn Sĩ Bân chăm sóc nói.

"Được." Đây là lý do Phác Thái Anh sáng sớm chạy đến chỗ ở của Thi Vân Dạng, nàng biết Hàn Sĩ Bân nhất định đòi đến đón mình, hơn nữa lựa chọn thời điểm thích đáng, không quá sớm cũng không quá trễ, ở trình độ nào đó Hàn Sĩ Bân coi như thể thϊếp tinh tế.

"Mình trước đây vẫn cho rằng Phác Thái Anh không biết nói dối, không nghĩ tới công phu nói dối của cậu vượt xa tưởng tượng của mình, khó trách người ta nói hài tử thoạt nhìn càng ngoan càng hợp lòng người kỳ thật càng biết nói dối, xem ra không sai." Thi Vân Dạng càng nói càng cảm thấy có đạo lý, nàng đang nhớ lại quá khứ có bị Phác Thái Anh gạt qua hay không.

Phác Thái Anh như thế nào cảm thấy Thi Vân Dạng hiện tại rất hứng thú phân tích tính cách của mình còn không quên bôi nhọ nhân cách của mình.

"Thi Vân Dạng, nếu tính cách của mình như vậy, cậu có vui không?" Phác Thái Anh hỏi.

"Đương nhiên! Cậu cuối cùng cũng giống một người bình thường, cậu trước đây thật sự rất đáng ghét, cậu không biết rằng ba mình rất thích lấy chúng ta ra so sánh sao..." Bản thân mình từng là hài tử đáng thương sống dưới danh tiếng của Phác Thái Anh, một mực dựa theo tiêu chuẩn của nàng phấn đấu, thật là tìm đúng người rồi, mọi thứ đều thua nàng, trong lòng vẫn rất ấm ức. Người quá vĩ đại sẽ khiến người khác đố kỵ và thù hận, đặc biệt là kẻ tiểu nhân nào đó tính tình xấu xa hay để ý.

"Chuyện đó không phải lâu lắm rồi sao?" Phác Thái Anh cảm thấy thực vô tội, nàng biết trước đây Thi lão gia quả thật thích làm như vậy.

Thi lão gia yêu thương Phác Thái Anh còn hơn khuê nữ thân sinh của mình, Anh Anh, biệt danh ớn lạnh này là do Thi lão gia độc quyền gọi nàng.

"Tháng trước ba mình nhắc tới chuyện lập gia đình, phiền chết được, mình trong lúc nóng giận nói kết hôn cái quái gì, mình đây hiện tại chuyển sang thích nữ nhân, cậu đoán hắn nói gì?"

Trên thương trường Thi lão gia được gọi là sư tử, nhưng đối nữ nhi kỳ thực yêu thương chiều chuộng nên có một số quy củ luật lệ hắn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

"Nói sao?" Phác Thái Anh ngồi ở sô pha trong phòng khách, từ trên bàn cầm một trái táo được rửa sạch, coi như tán gẫu với Thi Vân Dạng. Thi lão gia thường xuyên oán giận cùng mình nói, Vân Dạng một chút cũng không có đáng yêu, quanh năm suốt tháng không có mấy lần thấy mặt mũi nàng, giọng điệu kia ai oán đáng thương, kỳ thật nuông chiều Thi Vân Dạng thành dạng người như bây giờ Thi lão gia là người có trách nhiệm lớn nhất.

"Hắn nói, nếu con cùng Anh Anh thành một đôi là tốt nhất, nhưng mà nàng đã kết hôn, ân, đoạt lại cũng được!" Thi lão gia lúc nói đến chuyện này biểu tình còn thật sự nghiêm chỉnh.

"Ách..." Phác Thái Anh thiếu chút nữa bị mắc miếng táo trong cổ, thì ra tính tình đại tiểu thư của Thi Vân Dạng không phải tự nhiên mà có, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn (bề trên không nghiêm, bên dưới ắt loạn).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro