Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô tình!

"Luật sư Lâm, chuyện lần trước tôi nhờ ông làm di chúc để lại tài sản cho hai đứa con của tôi, ông giải quyết đến đâu rồi"

"Chủ tịch Phác tôi đã xong hết mọi thứ, mời ông xem qua"

Ông Phác ở công ty có hẹn luật sư đến bàn về chuyện di chúc của ông. Đến độ tuổi này ông ấy cũng đã nghĩ đến việc phải giao lại tài sản cho con cái ông quản lý. Ông Phác chăm chú xem bảng di chúc mà luật sư đã làm, ông gật đầu hài lòng

"Chủ tịch Phác, tôi đã viết theo yêu cầu của ông, ngay khi ông trút hơi thở cuối cùng thì bảng di chúc này sẽ có hiệu lực. Đại tiểu thư sẽ thay ông kế nhiệm chức Chủ Tịch tập đoàn JY và còn có cả sáu mươi phần trăm cổ phần, sở hữu biệt thự Phác gia. Còn Nhị Tiểu Thư có được bốn mươi phần trăm cổ phần cùng thăng chức Tổng Giám Đốc JY"

"Được, tạm thời là như vậy, nếu sau này có thay đổi tôi lập tức báo cho ông"

"Dạ, thưa chủ tịch"

Phác Trí Nghiên ở bên ngoài đi đến nghe được toàn bộ sự việc mà ông Phác đã nói với luật sư, trong lòng Trí Nghiên cảm giác vô cùng không cam tâm, không hài lòng về quyết định này của ông. Rõ ràng suốt bao năm qua cô đã làm mọi thứ vì JY còn Phác Tố Nghiên thời gian này mới có một chút quan tâm đến tập đoàn, cuối cùng cái mà Trí Nghiên cô nhận được từ ông lại chính là sự thiên vị, ông ngày trước cũng vậy, sau này cũng là như vậy đều đặt Phác Tố Nghiên lên trên hết

Trí Nghiên vừa muốn nói chuyện công việc với ông thì lại vô tình nghe được câu chuyện này, Trí Nghiên tức giận và hận ông vô cùng. Phác Trí Nghiên quay bước rời đi, không muốn gặp ông Phác ngay lúc này

Tại quán bar HEJ, Hàm Ân Tĩnh đang cùng một nữ nhân uống rượu cười nói vui vẻ, Ân Tĩnh còn ôm lấy nữ nhân đó ở trong lòng. Ngoài mặt là vui vẻ thế nhưng bên trong Ân Tĩnh lại là một nỗi đau về mặt tình cảm rất lớn. Nói đến nguyên nhân Hàm Ân Tĩnh trở nên như vậy liền phải nói về câu chuyện của ba người Cư Lệ, Tố Nghiên và chính Hàm Ân Tĩnh

Ngày trước cả ba người cùng nhau rất thân thiết, thực trùng hợp một điều Hàm Ân Tĩnh và cả Phác Tố Nghiên đều đem lòng yêu thích Lý Cư Lệ. Hàm Ân Tĩnh thích Lý Cư Lệ thế nhưng cô lại không có dũng khí để nói với Cư Lệ, đến một ngày Phác Tố Nghiên cũng tâm sự với Hàm Ân Tĩnh rằng cô yêu thích Lý Cư Lệ, và Tố Nghiên đã tỏ tình với Cư Lệ và Cư Lệ đồng ý vì cô ấy cũng có tình cảm với Tố Nghiên. Cho đến cuối cùng Hàm Ân Tĩnh cũng chỉ biết mỉm cười chúc phúc, vì Hàm Ân Tĩnh nghĩ rằng yêu thích một người không nhất thiết phải có được họ, chỉ cần họ được hạnh phúc thì mọi thứ có như thế nào đối với Hàm Ân Tĩnh cô, cũng không vấn đề gì

Thế nhưng khi biết đến sự việc Tố Nghiên sẽ kết hôn với một người khác, Phác Tố Nghiên luôn làm Lý Cư Lệ tổn thương, Hàm Ân Tĩnh không thể nào chấp nhận được. Ngỡ tưởng Phác Tố Nghiên sẽ mang đến cho Lý Cư Lệ được hạnh phúc nhưng đổi lại mang cho Lý Cư Lệ nỗi đau tận cùng khi nhìn người mình yêu kết hôn

Bất kể khi nào Lý Cư Lệ cần đến Hàm Ân Tĩnh thì cô cũng đều có mặt. Ân Tĩnh bên cạnh Cư Lệ, làm mọi thứ vì Cư Lệ, bằng mọi cách có thể để bù đắp lại những hạnh phúc mà Phác Tố Nghiên đã không mang lại được cho Cư Lệ. Thời gian cảm nhận được sự quan tâm của Hàm Ân Tĩnh, Lý Cư Lệ nhất thời cảm động cũng cảm thấy có lỗi với Hàm Ân Tĩnh nên đã chấp nhận cùng Hàm Ân Tĩnh bắt đầu ở bên nhau

Lý Cư Lệ tự lừa dối chính mình rằng cũng có một chút tình cảm với Hàm Ân Tĩnh thế nhưng loại tình cảm đó không thể vượt xa hơn mức bạn bè. Ở bên Hàm Ân Tĩnh nhưng Cư Lệ mãi nhớ về Phác Tố Nghiên khiến cho trái tim Hàm Ân Tĩnh như bị thiêu đốt đến lụi tàn

Hàm Ân Tĩnh mất hết lý trí mượn rượu để quên đi nỗi thương nhớ trong lòng dành cho Cư Lệ. Uống say đến độ trở thành bản tính của người tệ bạc mà Hàm Ân Tĩnh cô căm ghét nhất

Lý Cư Lệ cả ngày đều không thấy Ân Tĩnh gọi cho cô, cảm giác như Hàm Ân Tĩnh có chuyện gì đó, Cư Lệ nghĩ có lẽ Ân Tĩnh đang ở bar và sau đó cô tìm đến lại bắt gặp cảnh tượng Hàm Ân Tĩnh cùng cô gái khác thân mật cười nói. Trong giây phút này mọi thứ như sụp đổ trước mắt Cư Lệ, một niềm tin về sự chân thành cuối cùng mà Lý Cư Lệ tin vào Ân Tĩnh bây giờ lại vụt tắt, Lý Cư Lệ hụt hẫng về mọi thứ, cô không ngờ được Hàm Ân Tĩnh lại như vậy nhưng Lý Cư Lệ đâu biết được rằng Hàm Ân Tĩnh trở nên như thế là vì ai

Hàm Ân Tĩnh nhìn thấy Lý Cư Lệ, cô trong cơn say lại trở nên không còn lý trí, Hàm Ân Tĩnh vẫn như vậy mà khoác vai nữ nhân kia. Lý Cư Lệ không chịu được cú sốc này, liền tiến đến trao cho Hàm Ân Tĩnh một cái tát

"Tôi không ngờ em cũng là loại người đó. Hàm Ân Tĩnh, tôi dành cho em sự tin tưởng cuối cùng trong lòng tôi, tôi ngỡ em chính là ngọn lửa thắp lên cho tôi một hy vọng rằng thế giới này còn có người tử tế và chân thành thế nhưng thực sự em không phải"

Hàm Ân Tĩnh trong mơ hồ đứng dậy, nhìn thẳng vào Lý Cư Lệ cười lạnh, đôi mắt Hàm Ân Tĩnh chất chứa một nỗi chua xót khi nghe được câu nói mà Lý Cư Lệ dành cho cô

"Lý Cư Lệ, tôi trở nên như thế này là vì ai hả? Tôi bao năm vẫn âm thầm quan tâm chị, yêu thương chị. Là ai? Là ai đã ở bên chị lúc chị đau khổ nhất vì người chị yêu? Là Tôi, là Hàm Ân Tĩnh tôi. Chị có bao giờ hiểu được tâm can đau thấu của tôi mỗi khi nhìn chị ở bên Phác Tố Nghiên hay không? Chị có hiểu được trái tim tôi đau thế nào khi chị không được hạnh phúc hay không? Chị làm sao có thể hiểu được bởi vì chị đối với tôi chẳng có tình cảm một chút nào cả, tôi đối với chị không quan trọng. Nhưng tôi không trách chị được, là tôi ngu ngốc đắm chìm trong tình yêu mãi mãi không có kết quả này mà thôi!"

"Hàm Ân Tĩnh..."

Hàm Ân Tĩnh nói rồi ngoảnh mặt sang nơi khác không muốn nhìn Cư Lệ lúc này, Lý Cư Lệ cũng không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Cô quay bước rời đi, Hàm Ân Tĩnh bây giờ mới nhìn theo bóng lưng của Cư Lệ đang dần xa, trong cơn say Hàm Ân Tĩnh mất hết lý trí mà nói ra những điều không nên nói, Ân Tĩnh đứng dậy muốn đuổi theo Cư Lệ nhưng cô không thể...

Buổi tối ngày hôm nay tại phòng sách của ông Phác, ông gọi Tố Nghiên và Trí Nghiên vào gặp ông. Ông muốn nói cho hai người họ biết về chuyện di chúc

"Hôm nay ta gọi hai con vào đây là muốn bàn giao một số công việc sau này khi ta nhắm mắt xuôi tay, các con có thể thay ta làm"

"Cha, cha vẫn còn rất khoẻ, như thế nào bây giờ đã tính đến chuyện này?"

Phác Tố Nghiên cảm thấy ngạc nhiên và cũng chưa sẵn sàng đảm nhiệm trọng trách mới mà ông Phác giao. Còn Phác Trí Nghiên giữ trạng thái lạnh nhạt nhớ về những gì mà cô nghe được lúc sáng ở công ty lại không cam lòng chấp nhận cho nên cô cũng chẳng muốn lên tiếng nói gì cả

"Bây giờ còn một chút khoẻ mạnh nên mới giao công việc cho các con"

"Dạ, con đã hiểu"

Ông Phác vừa định nói tiếp với Tố Nghiên và Trí Nghiên bên cạnh thì bị tiếng chuông điện thoại của Tố Nghiên ngắt ngang

Phác Tố Nghiên nhìn thấy số của Lý Cư Lệ, cô cau mày khó hiểu, chẳng phải Lý Cư Lệ đã không còn muốn liên quan gì đến Tố Nghiên nữa, sao hôm nay lại gọi đến tìm Tố Nghiên cô. Tố Nghiên không định nghe máy thế nhưng cô vẫn có cảm giác gì đó không an tâm về Cư Lệ nên quyết định rời khỏi đó để tiếp máy. Ông Phác thấy thái độ của Tố Nghiên mờ ám như vậy, chắc chắn lại liên quan đến Lý Cư Lệ, ông bắt đầu tức giận nhìn theo

"Chị Cư Lệ sao?"

"Các người đều là những kẻ lừa dối, kẻ tệ bạc, các người không có ai là thật lòng với tôi, ai cũng muốn làm tổn thương trái tim tôi. Phác Tố Nghiên tôi ghét em, Vĩnh biệt!"

"Cư Lệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại uống say như vậy? Chị hiện tại đang ở đâu?"

"Tôi trước khi rời khỏi thế giới này tôi chỉ muốn nói với em lời từ biệt thế nhưng tôi không muốn gặp em!"

"Chị đừng có những ý định điên rồ đó có được hay không? Chị mau nói cho em biết, chị hiện tại đang ở đâu? Cư Lệ!"

"Ở một nơi mà chúng ta đã từng rất hạnh phúc"

"Được! Em sẽ đến, chị đừng làm chuyện gì ngu ngốc, hãy chờ em"

Phác Tố Nghiên gác máy, không còn để ý đến chuyện gì ngoài tính mạng của Lý Cư Lệ, cô muốn thật nhanh đến bên Cư Lệ nhưng bị ông Phác gọi lại

"Đứng lại! Con lại muốn đến gặp Lý Cư Lệ?"

"Cha, con xin lỗi thế nhưng con không thể bỏ mặc chị ấy một mình lúc này"

"Con ngày hôm nay vẫn cương quyết rời khỏi đây thì mọi thứ tài sản con đừng mong có được nữa"

"Cha! Điều con quan tâm bây giờ là sự an nguy của chị ấy"

Dứt tiếng Tố Nghiên không chần chờ mà rời đi trước mắt ông Phác. Ông Phác giận đến đỏ mặt, ông bắt đầu cảm thấy tim đau nhói lên, hô hấp rất khó. Ông ngã xuống sàn, tay đặt lên lồng ngực trái. Mọi thứ đều diễn ra trước mắt Trí Nghiên thế nhưng cô lại không có phản ứng gì mà dùng ánh mắt vô cùng tàn nhẫn nhìn ông đang chống chọi với cơn đau tim tái phát. Ông Phác nhìn Trí Nghiên cố gắng nhờ cô giúp đỡ

"Trí Nghiên! Thuốc, giúp ta lấy thuốc"

Phác Trí Nghiên xoay mặt chầm chậm nhìn hộp thuốc trên bàn, cầm lên trên tay nhưng Trí Nghiên lại không mang đến cho ông. Phác Trí Nghiên nhếch môi nhìn chằm chằm vào hộp thuốc

"Trí Nghiên! Nhanh đưa thuốc cho ta"

Ông Phác cố gắng trườn lại phía Phác Trí Nghiên, giơ tay cố lấy hộp thuốc trên tay Trí Nghiên nhưng cô lại không đưa cho ông. Phác Trí Nghiên lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt cô đầy căm hận dành cho ông

"Mọi thứ đều là do ông tự chuốc lấy, ông đừng trách tôi"

"Phác Trí Nghiên, mày..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro