Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hà Nội cuối năm lạnh buốt, gió len qua từng kẽ áo khoác. Đồng hồ trên tay nhảy sang con số tám rưỡi khi Dương rẽ vào con ngõ nhỏ dẫn về khu trọ. Một ngày học trên giảng đường, làm thêm ở studio, rồi ghé qua phòng gym khiến cơ thể mỏi nhừ. Chỉ nghĩ đến việc được ngả lưng xuống chiếc giường quen thuộc là cô đã thấy nhẹ nhõm phần nào.

"Cạch" - Căn phòng trọ 30 mét vuông mở ra, trong phòng trống trơn. Chỉ có ánh đèn vàng nhạt soi rõ từng góc quen thuộc: hai chiếc giường đặt song song, cửa sổ lớn ở giữa, bàn học kê sát khung kính. Phía bên phải, giường Linh gọn gàng đến mức không tì vết, ga trải phẳng phiu, gối kê ngay ngắn. Trên bàn của chị là chiếc gương tròn nhỏ, lọ nước hoa và vài hộp mỹ phẩm xếp thành hàng. Ngược lại, nửa bên Dương rối tung: tập vở vứt chồng lên nhau, áo khoác vắt ngang ghế, laptop vẫn để mở màn hình.

Cô đảo mắt một vòng, khẽ nghiêng đầu thì thấy cửa nhà vệ sinh khép chặt, bên trong vọng ra tiếng nước chảy đều - chắc Linh đang tắm.

Dương thả balo xuống rồi ngả lưng ra giường, mắt lơ đãng nhìn sang phía đối diện. Trong không khí vương lại mùi hương thoang thoảng, ngọt dịu và hơi gắt, chắc từ chiếc áo khoác của Linh đang treo trên ghế. Nằm vẩn vơ được một lúc, cô tiện tay vớ lấy cuốn sách trên bàn rồi đặt lên mặt mình.

Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo Dương ra khỏi mớ suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu. Cô giật mình, liếc nhanh về phía màn hình, rồi không buồn kiểm tra tin nhắn. Đứng dậy, cô mở tủ, lôi ra bộ quần áo sạch, gấp gọn trong tay.

Vừa xoay người lại, cánh cửa nhà vệ sinh mở. Linh bước ra trong làn hơi nước mờ, tóc ướt xõa xuống vai, mặc đồ ở nhà giản dị. Dương khựng lại, tay cầm bộ quần áo hơi chững trên không trung. Hai ánh mắt bất chợt chạm nhau. Linh thoáng sững, rồi nhanh chóng lướt qua, như thể không có gì đặc biệt.

Dương nhanh chóng dứt ánh nhìn, lách sang, đẩy cửa nhà vệ sinh và khép lại sau lưng. Khi tắm xong trở ra, căn phòng vẫn sáng ánh đèn vàng dịu nhưng giường đối diện đã phẳng phiu. Linh đã đi, để lại khoảng không yên tĩnh bao trùm căn phòng nhỏ.

Dương lau mái tóc còn ẩm, ngồi xuống bàn học. Trang sách dở dang vẫn mở, đèn bàn hắt bóng xuống từng dòng chữ. Cô chống cằm, mắt lướt qua mấy trang sách mà không một câu nào đọng lại trong tâm trí. Trong đầu cứ nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Linh.

Cô khẽ lắc đầu, tự cười nhạt: "Vớ vẩn thật, nghĩ ngợi linh tinh làm gì." - Dương khép sách lại, leo lên giường, kéo chăn ngang ngực. Bên ngoài, tiếng xe cộ trên con ngõ nhỏ của Hà Nội vẫn rì rầm, nhưng trong phòng chỉ còn lại một màu tĩnh lặng, như thể chưa từng có bất kỳ xáo động nào.

Sáng sớm, khi chuông báo thức reo, Dương uể oải ngồi dậy. Ngoài cửa sổ, ánh nắng đầu đông nhàn nhạt rót vào phòng. Cô quay sang, thoáng ngạc nhiên khi thấy giường bên kia có người đang nằm. Chăn bị đá tung một góc, gối xô lệch, mùi nước hoa hòa lẫn với mùi thuốc lá còn vương đâu đó trong không khí. Linh nằm co ro trên giường, thở đều, gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện sau mái tóc rối.

Dương khẽ chau mày. Cô đứng dậy, bước lại gần, kéo nhẹ tấm chăn phủ lại cho chị rồi quay lưng đi vào nhà tắm để chuẩn bị cho một ngày mới.

Buổi sáng Hà Nội lạnh cắt da, bước ra từ con ngõ nhỏ, Dương kéo sát chiếc khăn choàng, xuýt xoa mấy tiếng khi làn gió đầu đông quét qua. Con ngõ dẫn ra đường lớn đông người qua lại, tiếng xe cộ, tiếng rao hàng hoà vào nhau tạo nên nhịp sống quen thuộc.

Hôm nay, lớp Dương có buổi họp bàn về dự án của lớp sắp tới, nhưng chủ đề vẫn chưa đâu vào đâu. Dự án này chiếm gần hết tâm trí Dương suốt cả tuần qua. Vừa chạy xe, Dương vừa lẩm nhẩm những ý tưởng còn dang dở, đầu óc nửa lo lắng nửa háo hức.

Phòng học hôm nay xếp bàn thành vòng tròn. Không khí ồn ào, sôi nổi. Vừa thấy Dương bước vào, Hà đã gọi ầm lên:

- "Dương, sang đây nhanh, bọn tao đang chia việc này!"

Cô kéo ghế đặt balo xuống rồi lôi laptop ra. Trên bảng chi chít những ý tưởng viết vội bằng bút lông: "sân khấu", "MC", "clip mở màn", "trang trí". Mọi người tranh nhau nói, ai cũng có ý kiến riêng.

Cô mỉm cười ngồi xuống, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã nghe lũ bạn hăng hái phân công nhiệm vụ. Thằng Hà bất ngờ đề cử:

- "Hay để Dương phụ trách quay dựng với setup bối cảnh đi. Nó làm ở studio mà!"

Dương giật mình, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả nhóm đã gật gù đồng tình, coi như quyết xong trong một nốt nhạc rồi gửi phân công cho lớp trưởng. Tim Dương đập thình thịch, cô chỉ biết liếc xéo Hà một cái. Kí ức về những buổi chiều làm ở studio chợt vụt qua, công việc chủ yếu chỉ là chạy việc vặt: xếp ghế, bê đồ, chỉnh lại ánh sáng theo chỉ đạo, chưa bao giờ được thử sức trực tiếp với việc quay dựng hay dựng bối cảnh.

Trong lòng cô, xen lẫn cả áp lực và háo hức. Vì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đứng sau một dự án lớn, không chỉ để học mà còn để thử sức mình.

Sau buổi họp, Dương chỉ kịp tạt qua phòng trọ lấy vài bộ quần áo và laptop rồi quay lại trường ngay trong chiều. Bởi nhận nhiệm vụ quay dựng và setup bối cảnh, cô phải làm việc trực tiếp với nhóm viết kịch bản và ban điều phối để khớp từng chi tiết: từ vị trí máy quay, ánh sáng, đến đạo cụ cho từng cảnh.

Mấy ngày kế tiếp, gần như lúc nào Dương cũng có mặt trong khuôn viên ký túc xá. Sáng sớm cùng nhóm khảo sát địa điểm, chiều chạy thử khung cảnh, tối lại ngồi với ban nội dung để bàn cách phối hợp. Cô chạy ngược xuôi với danh sách đạo cụ, ghi chép dày đặc trong sổ tay.

Lũ bạn thì cứ trêu nhau cho không khí bớt căng thẳng, thằng Hà còn mua nước để cho cô giải khuây nhưng Dương không có tâm trí nên chỉ nhận lấy rồi lại cắm đầu vào laptop, giấu đi đôi mắt thâm quầng sau gọng kính.

Công việc cuốn cô vào vòng xoáy liên tục. Buổi tối, trong khi cả nhóm về phòng nghỉ, Dương vẫn nán lại kiểm tra từng chi tiết, sợ ngày mai lại thiếu sót. Cũng chính vì vậy, giường bên cạnh trong phòng trọ nhiều hôm cứ trống không, để mặc Linh với thói quen đi sớm về khuya của riêng chị.

Ban đầu, Linh chẳng mấy để tâm. Phòng trọ nhỏ vốn yên ắng, việc giường bên kia bỏ trống cũng chẳng có gì lạ. Nhưng dần dần, chị nhận ra mấy hôm liền đều chỉ có một mình trở về trong đêm. Áo khoác Dương vẫn treo ở móc tủ, tập vở vẫn đặt gọn trên bàn, nhưng người thì bặt tăm.

Một tối, vừa ngồi xuống bàn trang điểm, Linh lơ đãng nhìn sang khoảng trống ấy. Chị khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhịp vô thức trên hộp phấn. Không phải cô bé này ngày nào cũng lặng lẽ về trước giờ sao?

Mở điện thoại, ngón tay Linh vô thức lướt qua các mục ghi chú trạng thái của list friends thì chợt dừng lại ở mục của Dương: "Aaaaa, dự án chết tiệt!!! Ai cứu tôi đi TT". Cô khựng lại, mắt dừng thêm một nhịp lâu hơn thường lệ, trong đầu thoáng hiện lên chút tò mò.

Sau vài giây ngập ngừng, Linh khóa màn hình lại, đặt điện thoại xuống bàn. Chị dựa lưng vào ghế, ánh mắt vô thức hướng về phía giường trống bên cạnh. Trong lòng thoáng qua một ý nghĩ mơ hồ, nhưng rồi nhanh chóng bị gạt đi. Đêm trôi lặng lẽ, để lại khoảng lặng mỏng manh trước khi một ngày mới bắt đầu.

Sáng hôm sau, trời còn se lạnh, sương mỏng giăng khắp con phố nhỏ dẫn ra cổng trường. Dương ôm theo balô đầy đạo cụ, vừa đi vừa xuýt xoa vì lạnh. Đến nơi, cả nhóm đã tụ tập gần đông, máy quay và backdrop dựng ngổn ngang.

- "Ê, dựng cái tấm bảng này dịch sang trái một chút, che mất biển trường rồi."

Dương đặt balô xuống, nhanh nhẹn lên tiếng chỉ đạo. Cả nhóm tất bật setup lại bối cảnh khung hình.

Xong xuôi Dương ngẩng lên, bỗng sững một nhịp. Giữa dòng người tấp nập, bên kia đường Linh xuất hiện trong bộ đồ công sở gọn gàng, áo sơ mi trắng và chân váy ôm, mái tóc được búi cao. Trông chị khác hoàn toàn so với dáng vẻ mệt mỏi của những đêm hôm trước. Ánh nắng buổi sáng chiếu nghiêng, làm nổi bật gương mặt sắc sảo và xinh đẹp của chị.

Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau. Linh không dừng lại, chỉ khẽ nhếch môi cười, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người.

Dương bất giác đứng chôn chân giây lát, đến khi tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng:

- "Này, mơ gì thế, lo phụ tao chỉnh cái backdrop này đi!"

Thằng Hà khuôn mặt lấm lem đứng chống nạnh nhìn cô. Dương giật mình hoàn hồn, vội chạy tới. Không khí tất bật cuốn cô vào, xen lẫn cả tiếng trêu đùa của đám bạn, khiến hình ảnh vừa thoáng thấy ngoài cổng trường dần bị đẩy lùi về phía sau.

Những ngày sau đó, Dương bị cuốn vào guồng chạy nước rút. Lịch họp nối nhau, cảnh quay dồn dập, đạo cụ khi thiếu khi thừa, lúc thì backdrop sập xuống giữa chừng, lúc lại là máy quay trục trặc. Mỗi lần như thế, cả nhóm vừa cười trừ vừa loay hoay xử lý, không kịp thở chứ đừng nói đến việc nghỉ ngơi. Dương gần như chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi thêm, mọi tâm trí đều dồn vào dự án.

Buổi quay cuối cùng khép lại khi trời vừa ngả chiều. Ánh nắng nhạt rọi xuống sân trường, hắt qua những tấm backdrop lấm lem dấu băng keo và bụi đất. Tiếng máy quay tắt hẳn, vài tiếng thở phào xen lẫn tiếng cười nhẹ vang lên từ nhóm bạn. Dương buông vai, mồ hôi thấm ướt lưng áo, hai bàn tay còn vương mùi sơn phông và bụi vải.

- "Xong rồi..." - Cô thở phào nhẹ nhõm. Bao nhiêu ngày cắm rễ ở trường, thức khuya họp nhóm, chạy tới chạy lui set bối cảnh, giờ chợt gói lại trong một buổi chiều hanh khô.

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai khiến Dương khẽ giật mình. Quay lại, cô bắt gặp nụ cười nhăn nhở của Hà.

- "Chúc mừng đạo diễn nhaaa, cuối cùng cũng hoàn thành kiệt tác để đời rồi đó. Sắp vào VTV làm được rồi." - Hà kéo dài giọng, cố ý trêu chọc.

Dương bật cười, nụ cười khinh bỉ. Cô đã quá quen với cái kiểu này của thằng Hà, không kháy cô không chịu được mà.

- "Gớm, cảm ơn! Nào vào được VTV làm tao cho mày vào danh sách đen đầu tiên."

Hà cười phá lên: "Ôi sợ quá cơ! Tao đợi đến ngày đó nhe. Vậy giờ có đi ăn không? Cả lũ định kéo nhau đi ăn mừng kìa."

- "Thôi, mọi người đi đi. Tao đuối lắm rồi, giờ chỉ muốn về nhà ngủ thôi." - Dương xua tay.

Thằng Hà xụ mặt xuống: "Thôi được rồi, mày cũng vất vả rồi. Về đi, về tới nhà thì nhắn tao một câu để còn đề phòng việc mày lăn ra đường nhưng không kịp báo cho tao."

Dương nhếch môi cười, nhưng cũng chả còn sức đáp lại. Chỉ vẫy tay chào mọi người rồi xách balo ra lấy xe đi về.

Bước ra khỏi cổng trường, gió đầu đông lùa qua áo khoác mỏng khiến cô khẽ rùng mình. Phố xá đã lên đèn, những dãy xe máy chen chúc dưới lòng đường, tiếng còi xe hòa lẫn tiếng rao hàng tạo nên nhịp sống hối hả.

Dương lặng lẽ chạy xe về khu trọ. Đèn đường vàng nhạt hắt bóng dài xuống con ngõ nhỏ. Lâu rồi cô mới trở lại, cũng phải hơn tuần rồi, cái cảm giác thân quen vừa lạ lẫm ùa tới. Cầu thang vang lên tiếng bước chân, từng bậc có bụi phủ mỏng, mùi khói bếp từ ban công vọng lại.

Đẩy cửa phòng, Dương thoáng khựng lại. Ánh đèn bàn vàng ấm hắt ra một khoảng sáng mờ. Linh đang ngồi dựa vào thành giường, tóc buộc gọn, mặc chiếc áo len mỏng, trong tay là điếu thuốc cháy dở. Thấy Dương, chị chỉ liếc nhẹ rồi dập điếu thuốc, khóe môi cong lên như nụ cười thoáng qua.

- "Về rồi à?" - Giọng Linh trầm, khàn nhẹ, vang lên trong căn phòng vốn yên ắng.

Dương gật đầu, đặt balo xuống sàn, lòng chợt dấy lên một cảm giác khó gọi tên: vừa mệt nhoài, vừa lạ lẫm, như thể sau mấy ngày quay cuồng với dự án, cô đang trở về một thế giới khác hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #18#bhtt