
Chương 1
Hà Nội, một chiều cuối tháng 10/2024.
Trên tầng bốn của căn nhà trọ nằm trong một con ngõ nhỏ ở Cầu Giấy, Dương ngồi co người trước màn hình laptop, tiếng gõ phím xen lẫn hơi thở gấp gáp. Bản báo cáo môn Truyền thông kỹ thuật số vẫn còn dang dở, deadline thì dí sát từng phút. Cô chống cằm, mắt lướt sang chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ bên cạnh. Đúng lúc ấy, âm báo Messenger vang lên - "ting ting".
Một tài khoản lạ gửi tin nhắn.
- "Chào bạn, mình thấy bài đăng tìm người ở ghép trong group. Phòng bạn còn trống chỗ không?"
Dương nhíu mày. Bài đăng cô post từ cả tuần trước, chẳng ai quan tâm. Tự dưng lúc này lại có người hỏi, tim cô bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Cô trả lời nhanh:
- "Còn nhé. Bạn muốn qua xem phòng không?"
Bên kia phản hồi gần như ngay tức thì:
- "Tối nay được không? Khoảng tám giờ mình qua."
Dương liếc đồng hồ, hít một hơi. Tối nay cô vốn định đi tập gym cho nhẹ đầu, nhưng tiền nhà cũng chẳng đợi được. Cô gõ một chữ "Ok" rồi đặt điện thoại xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.
Đúng tám giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Dương đứng dậy, kéo chốt. Trước mặt cô là một cô gái khoảng ngoài hai mươi, dáng người nhỏ nhắn nhưng không hề yếu ớt. Mái tóc đen rũ xuống vai, vài lọn tóc vương vãi trước trán, đôi mắt sắc và hơi lạnh.
- "Xin chào, mình là Linh. Mình đã nhắn với cậu chiều nay để qua xem phòng." - giọng cô gái trầm và rõ ràng, mang theo một sự tự tin khó lý giải.
Dương thoáng khựng lại. Người này khác hẳn hình dung của cô về một "người ở ghép" bình thường. Cô vội nở nụ cười xã giao: "Ừ, vào đi. Mình là Dương, sinh viên năm ba. Phòng hơi bừa chút, đừng cười nhé."
Linh bước vào, dáng đi thong thả nhưng chắc nịch, ánh mắt lia qua từng góc phòng. Căn trọ đơn giản, tường sơn trắng loang lổ vết ố, bàn học ngập tài liệu và laptop. Trên kệ nhỏ có mấy cuốn sách truyền thông và vài tấm ảnh dán bừa. Linh không nói gì, chỉ gật gù như thể đã quen với kiểu không gian này.
- "Bạn học gì vậy?" - Linh cất giọng.
- "À... Mình học Truyền thông. Ban ngày đi học, chiều đi làm thêm, tối thì... tập gym cho đỡ bí." - Dương gãi đầu, hơi xấu hổ vì nói ra lịch trình khô khan.
Khóe môi Linh cong nhẹ: "Bận rộn phết nhỉ."
Dương bật cười ngượng ngùng, rồi tiện hỏi lại: "Thế còn bạn? Làm gì vậy?"
Linh bỗng khựng một nhịp, đôi mắt sẫm lại như xuất hiện một bóng mờ. Rất nhanh sau đó, cô đáp gọn lỏn: "Tự do. Chủ yếu làm ca đêm."
Câu trả lời khiến Dương thoáng ngạc nhiên. Một vệt nghi ngờ vụt qua trong đầu, nhưng lập tức biến mất, cô không hỏi gì thêm. Sự thẳng thừng lạnh nhạt của Linh tạo ra một khoảng cách vô hình giữa cả hai.
Sau khi xem phòng một vòng, Linh gật đầu:
- "Ổn đấy. Nếu cậu đồng ý thì mai mình dọn sang."
Dương hơi bất ngờ vì quyết định nhanh chóng ấy. Cô vốn tưởng sẽ còn vài câu hỏi vặt vãnh, nhưng Linh lại dứt khoát đến mức không cho cô thời gian cân nhắc.
- "Ừ... được thôi." - Dương gật nhẹ, giọng pha chút lưỡng lự.
- "À, tiện cho mình hỏi, Linh năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?" - Dương buột miệng.
- "Mình 23 rồi."
Dương hơi tròn mắt, rồi bật cười: "Ơ, hơn em ba tuổi cơ à. Thế thì để em gọi chị Linh cho đúng vai vế nha."
Linh thoáng ngập ngừng, sau đó khẽ gật đầu, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng không nói gì thêm.
Ngay chiều hôm sau, Linh dọn đồ vào. Hai người thống nhất chia tiền nhà, điện nước. Thủ tục đơn giản, không ồn ào.
Tối hôm đó, khi dọn lại bàn học, Dương ngẩng lên, ánh mắt vô thức dừng ở chiếc giường mới kê cạnh cửa sổ. Trên đó đặt gọn gàng một chiếc vali đen, khóa kéo sáng bóng. Căn phòng vốn quen thuộc giờ bỗng có thêm một khoảng không lạ lẫm.
Dương chậm rãi thở ra, trong đầu lởn vởn suy nghĩ: "Không biết chị này rốt cuộc là người như thế nào... Thôi, miễn hòa thuận là được."
Ngoài cửa sổ, đèn đường rải vàng xuống con ngõ. Bên ngoài ồn ã tiếng xe cộ, còn trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Trong cái lặng lẽ ấy, một sự thay đổi nhỏ nhưng chắc chắn đang len lỏi vào cuộc sống vốn bận rộn, tĩnh lặng của Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro