EP.1 : Truy đuổi
[ ... ]
[ Nhà máy bỏ hoang X ]
" Đội đặc nhiệm số 4 nghe lệnh tôi chú ý. Nhắc lại, đội đặc nhiệm số 4 nghe lệnh tôi chú ý. Phía trước có thể là cứ điểm của địch. Tôi, Vương Sở Nghị, sẽ dẫn dắt đội đặc nhiệm số 4 tiên phong xông vào. "
[ ... ]
" Đội trưởng Vương ? Cô không thể tiên phong, lỡ như đây là một cái bẫy. "
" Suỵt, nếu không phải là tôi thì sẽ chẳng có ai dám lên. Đừng nhiều lời nữa, chuẩn bị phục kích ! "
" Đội đặc nhiệm số 4, nghe lệnh tôi ! "
" Một.. Hai.. Ba ! "
[ ... ]
" Chẳng có gì cả, đội trưởng Vương, thông tin mà cô nói là đáng tin cậy đây sao ? "
" Đừng làm tốn thời gian của đội nữa, Vương Sở Nghị, phụ nữ đúng là bọn rách việc. "
" Đội trưởng Vương, tôi thấy nếu cô không làm được thì từ chức đi ."
" Đừng mà, cả anh nữa, tổng chỉ huy, xin hãy tin tưởng tôi, chúng ta nên khám xét một vòng bên trong. "
" Cô đừng làm loạn nữa, muốn thì tự mình làm đi. "
[ ... ]
" Chết tiệt, bọn họ đều là bù nhìn sao ? Không cảm thấy nơi này có vấn đề à ? Thích thì tự mình đi ? Được, các người chờ xem lần này tôi lập công lớn. "
Tiếng bước chân của giày cao gót tiến tới đang lớn dần.
" Ai ? Đây là cảnh sát, ai ở đó, mau lộ diện ? "
[ ... ]
" Tôi hỏi là ai ? Tôi là cảnh sát, mau xuất hiện đi ! "
[ ... ]
Từ sau đống hộp gỗ, cái bóng của một người đang khuất dần.
Tiếng xì xầm to nhỏ : " Lũ cốm chết tiệt, mò đến tận đây. Con mẹ nó, làm tao phải giải tán hết bọn thuộc hạ rồi. "
[ Bíp.. Bíp.. Bíp.. ]
[ Đùng !! ]
" Chết tiệt, bom sao ? Thật sự có tội phạm trong đó ? Không xong rồi, đội trưởng Vương còn ở đó ! "
" Khụ khụ, gì vậy ? Là bom khói sao, tất cả nấp vào ! "
[ Bíp.. Bíp.. Bíp ]
" Lựu đạn ! Bị phục kích rồi ! Rút quân, mau điều động thêm quân chi viện ! "
[ Đùng !! ]
Từ trong làn khói, một đám người đeo mặt nạ chó sói xuất hiện..
Đứng đầu là tên mặt nạ cáo, là bóng dáng của một phụ nữ.
Cô ta đi đến, cánh tay đang lê theo một người.
Cô nắm đầu, dập xuống, dùng chân đạp lên.
" Chị nhìn đi, đồng đội của chị đã bỏ lại chị, chúng đều chết hết rồi"
" ... "
Người đang bị dẫm đạp đó, không ai khác là Vương Sở Nghị, cô bị phục kích, áp giải đi. Dây xích trên người đầy vết máu, bị kéo ra đây xem cảnh tượng nổ tung, không ai còn nguyên vẹn của đồng đội mình. Đau đớn nào hơn, sỉ nhục nào hơn cho một đội trưởng đội cảnh sát hình sự ?
" Ở đây bẩn quá, không phẫu thuật được. Bọn mày chặt hết đầu của mấy tên còn giữ được đôi mắt đi, mang về phòng phẫu thuật. Cũng có giá lắm đó ! "
Mặt nạ cáo ra lệnh, tất cả mặt nạ sói liền tuân theo chỉ thị mà dùng đao lớn, chặt đầu từng tên, nhét gọn vào trong mấy cái bao rồi mang về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro