Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Say

Nhìn cô ngã nghiêng không vững, nó cũng bất đắc dĩ.

"Rốt cuộc mẹ đi uống ở đâu v-" nó chưa kịp nói xong thì đã thấy cả người cô nghiêng ngả lắc lư như muốn đổ xuống. Không kịp nghĩ gì liền đứng dậy ôm cô lại. Cô cũng cảm giác được có người đỡ, chân cô cũng muốn nhũn ra nên liền dồn hết trọng lượng lên người nó. Đầu tựa vào hõm vai nó cựa cựa tìm chỗ thoải mái để dựa.

Nó thật sự muốn ném cô ra, tại sao khi cô cựa vào nó lại làm nó có cảm giác cả người đang nóng dần lên. Không lẽ nó có chứng khiết phích? Nghĩ là vậy nhưng nó vẫn ráng giữ cô ổn định, vốn muốn đỡ cô lên phòng, nhìn lại, giờ thì hay rồi người cũng đã ngủ dìu đi kiểu gì.

Nghĩ nghĩ nó liền một tay luồn ra sau gáy, tay còn lại vòng xuống chân cô. Thử bế lên, nó còn tưởng sẽ không bế được nhưng không nó vẫn bế cô được mặc dù hơi khó khăn. Phải biết rằng nó từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa có bao giờ làm việc nặng, hiện tại còn bế được cô thì đủ biết cô nhẹ cỡ nào.

Đau lòng cô, nó quyết định phải nuôi mẹ béo lên mới được. Không thể để nhẹ như vậy, so với nó thậm chí cũng không hơn nhiêu kí.

Mệt nhọc bế cô lên phòng, đặt cô lên giường. Vốn muốn giúp cô thay đồ nhưng cô lại cố chấp giữ chặt quần áo mặc dù thần tình không rõ, có lẽ là phản xạ có điều kiện đi, nó cố bao nhiêu cách cũng không dụ cô thả lỏng được. Đành đợi lúc cô tỉnh táo hơn chút rồi tính.

Xuống nhà, đã thấy Nhược Băng chống cằm nhìn lên cầu thang.

"Cô sao vậy?" nó nghi hoặc hỏi, khi không lại im lặng chăm chú như vậy.

"Mẹ cháu sao rồi?" một câu hỏi

"Cháu đưa mẹ lên phòng rồi" đi xuống phòng giờ nó mới phát hiện trời đã tối nhem, không ngờ lại chăm chú đọc lâu như vậy.

"Thay đồ hộ mẹ cháu chưa?" hai câu hỏi

Nó lắc đầu "Không thay được, mẹ không cho thay"

"Say tới mức đó à?" ba câu hỏi. Lần này Nhược Băng lại không hỏi nó mà như đang lẩm bẩm hỏi chính mình.

Nó không hiểu "Cô Nhược Băng, sao mẹ lại say như vậy? Không phải nói là đi quay phim sao?"

Nhược Băng ngước mặt lên nhìn nó. Im lặng, nó nhìn Nhược Băng vẻ mặt âm trầm giữ im lặng liền thấy khẩn trương. Không lẽ có chuyện gì.

Chưa đợi nó khẩn trương xong, Nhược Băng đã nhăn mặt lại thành một khối nhìn rất khó coi nhưng đợi đến khi cô mở miệng nó thật muốn lật bàn.

"Cô đâu biết. Cả ngày nay cô ở nhà với cháu không chứ đâu" nói rồi cười ha hả.

Trên trán nó như muốn nổi gân xanh cả lên. Người này đúng là không bao giờ tin tưởng được. Bực mình dậm chân xoay lên phòng. Phía sau vẫn là giọng cười của Nhược Băng sau đó là tiếng ho sặc sụa không biết trời đất. Đáng đời. Tuyết Nhi cong khoé miệng.

Lên lại phòng, cô vẫn đang ngủ say. Nó cầm theo thau nước ấm vào, vắt khăn lau qua cho cô. Vì cô vẫn kháng cự nên không lau người được. Chỉ lau mặt, cổ và tay hộ cô. Thôi thì để như vậy cũng được. Kéo chăn lên đắp lại cho cô. Nó ngồi xuống bên cạnh, vén lên mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cô.

Người ta nói con người một là lúc ngủ hai là khi say sẽ biểu hiện ra gương mặt chân thật nhất. Cô cũng không ngoại lệ, lột bỏ lớp mặt nạ ngụy tạo của một thần tượng hoàn hảo trong mắt fan, cô bây giờ cũng chỉ là một người phụ nữ, một người mẹ đơn thân hay là nói một con người bình thường không hơn không kém với bất kì ai.

Trong thâm tâm của khán giả họ đều cho rằng thần tượng phải là một con người hoàn hảo về mọi mặt; cuộc sống của họ như được gắn một camera bên thân; mọi hành động đều phải suy tính không thể tùy tiện;  chỉ cần phạm phải sai lầm họ sẽ lập tức cuốn sâu vào vòng xoáy dư luận. Phía trên con đường đầy ánh quang chính là những cạm bẫy vô hình ẩn mình chờ người dậm phải.

Tuyết Nhi nhìn Yên Nhu mà lòng âm ỉ đau, nó muốn cô thoát khỏi những cạm bẫy ẩn rập đó, nó muốn cô sống khoái hoạt tự do không phải lo nghĩ suy tính. Khuôn mặt đầy nét mệt mỏi, nào đâu có giống với vẻ điềm đạm đối diện với nó hằng ngày. Hàng chân mày như có như không nhíu lại, nó vươn tay ôn nhu xoa lên mi tâm của cô, như cảm nhận được hành động của nó, chân mày cô cũng chậm rãi giãn ra.

Cơn buồn ngủ ập đến khiến mắt nó díu lại, mặc kệ bữa tối chưa dùng nó vén chăn leo lên nằm một bên cô. Chỉ tội nghiệp cái bụng bé nhỏ, có lẽ một ngày nào đó 'bé bụng' sẽ có sự phản kích lại dành cho nó. Tất nhiên nó sẽ không ngờ tới, cái bụng bị bỏ đói này sẽ giúp nó có được cơ hộ chiếm tiện nghi với cô. Và tất nhiên đó là chuyện của sau này.

Còn bản thân cô chiều hôm qua vừa quay xong liền muốn dọn đồ về nhà, đáng tiếc lại có người nhanh hơn cô.

Mạt Ly vừa thấy cô kết thúc ngày diễn liền chạy đến bên rủ rê cô đi ăn tối. Cô vốn muốn từ chối nhưng là sau Mạt Ly thì lại tiếp tục có vài nhân vật tai to mặt lớn đến mời, hết cách. Bọn người này cô phải chừa cho họ chút mặt mũi, nếu không chỉ sợ rước tới phiền toái cho mình.

Mạt Ly có vẻ là người cao hứng nhất khi cô đồng ý, cả buổi đều cười rất tươi. Bữa tối đó cũng không có gì là xấu nếu Mạt Ly không chuốc cô uống say. Bọn người kia cũng rất hợp tác chèn ép ly rượu cho cô.

Ngồi được một lúc cô liền cảm giác đầu óc bắt đầu mơ màng. Cô say rồi. Tránh gặp chuyện bất trắc gì. Cô đứng dậy cáo từ ra về nhưng bọn họ lại dễ gì thả cô đi.

Hứa Yên Nhu cô mười năm trong nghề đâu dễ ức hiếp, bỏ lại lời xin lỗi không cho họ kịp thời gian phản ứng xoay người đi mất.

Cô không biết mình làm cách nào về được nhà. Nhưng trong cơn mê cô cảm giác được có người bên cạnh chăm sóc cho cô.

         ______¶______¶______¶_______

Hứa Yên Nhu nheo mắt, đầu đau như búa bổ. Lấy ta nắn hai bên thái dương cô nhìn quanh một lượt. Về nhà rồi.

Chân phải như chạm tới gì đó ấm áp, cô vén chăn lên.

"Hửm? Tuyết Nhi?" nói ra mới thấy cổ họng khàn khàn, khát nước rồi. Bước xuống giường nhìn bộ đồ hôm qua còn nguyên. Cô khẽ nhíu mày. Đi vào phòng tắm.

Nó vốn đang ngủ mơ màng nghe tiếng nước truyền đến, dụi dụi hai mắt. Người bên cạnh đã không còn, lại nhìn vào phòng tắm sáng đèn. Đi tắm rồi? Vươn vai nó chậm chạp mang dép lẹt xẹt lết chân về phòng mình.

Khi cô tắm ra đã không thấy Tuyết Nhi đâu. Hong khô tóc, cô đi xuống lầu. Nhìn chai rượu cùng ly rượu lăn lóc trên bàn, không cần nghĩ cũng biết là ai bày ra. Lại gần sofa ở đây có một người đang ngủ ngon lành.

"Nhược Băng!!!" Cô vòng tay lại đứng bên cạnh con sâu rượu chưa tỉnh kia.

"Ưm?" Nhược Băng động đậy, mặt nhăn lại tất nhiên rất khó chịu khi bị phá giấc ngủ. Nhưng là khi thấy khuôn mặt mỉm cười đầy âu yếm nhìn, thân thể như được gắn lò xo một phát bật dậy ngồi thằng lưng trên sofa.

"Yên...Yên Nhu. Cậu dậy rồi?" Nhược Băng haha cười với cô. Bộ dạng rất xuẩn. Bó tay mà.

"Dọn dẹp lại sạch sẽ đi. Nếu tớ ngửi được chút mùi rượu nào liền tính sổ với cậu"

"Yes. Madam" Nhược Băng được ân xá liền chạy vào nhà vệ sinh cho khách tẩy rửa qua. Lúc sau ra cầm theo giẻ lau, thu dọn bàn ghế rất nghiêm túc.

Cô cũng quá quen với phần tính cách này của Nhược Băng, mặc kệ cậu ta. Cô vào bếp bắt tay làm bữa sáng.

Nó khi về phòng liền ôm chăn ngủ thêm. Cho tới khi Nhược Băng lên đập cửa om xòm nó mới dậy hẳn.

Uể oải xuống nhà, vỗ vỗ cái bụng đang biểu tình.

"Tuyết Nhi, lại ăn sáng" cô đang dọn thức ăn ra bàn thì thấy nó xuống liền kêu lại.

"Dạ" lại ngồi xuống bàn, trên bàn có bánh sandwich, thêm ly sữa. Điều làm nó khó hiểu là chỉ có một suất ăn. Đáng lẽ ba suất mới đúng chứ.

"Mẹ với cô Nhược Băng không ăn ạ?" nó nhìn cô vẫn đang loay hoay trong bếp.

"Có chứ. Mẹ đem theo lên xe mới ăn. Con ăn lẹ rồi chuẩn bị đi học"

"Yên Nhu!!! Cậu nhớ bỏ thêm vài cái nhá. Bụng tớ chứa nhiều lắm đấy" Nhược Băng từ phòng khách la vọng vào.

"Rồi rồi. Mình còn không rành cái dạ dày của cậu" Giờ nó mới thấy cô bỏ vài cái bánh sandwith vào hộp. Có lẽ tí cô sẽ đem theo. Nó ậm ừ rồi tập trung ăn sáng, nó suýt thì quên hôm nay đi nhận lớp. Nếu cô không nhắc chắc nó sẽ quên luôn.

 __________

"Con xong rồi. Đi chưa mẹ?" nó vừa thay đồ xong.

"Con ra xe trước, mẹ ra liền đây"

Nó vào xe riêng của cô ngồi chờ. Một lúc đã thấy cô đi ra, Nhược Băng cũng theo sau. Lên xe, cô đưa chìa khoá cho Nhược Băng cầm lái, bản thân ra sau ngồi.

Đi vài chục phút, xa xa đã lấp ló bóng dáng ngôi trường.

"Tuyết Nhi. Đi học phải ngoan nhé. Chiều Nhược Băng về sẽ đón con, con muốn ăn gì cứ nói với cậu ta. Mẹ tối sẽ về khuya nên con cứ ngủ trước không cần đợi mẹ nhé" cô vuốt nhẹ hai bên má nó.

Mẹ làm về khuya sao. Nó hơi cụp mi xuống. "Con biết rồi. Mẹ đừng gắng sức quá" nó nắm lấy tay cô hơi siết chặt lại.

"Mẹ biết mà. Tới trường rồi. Con đi vào một mình được không hay để mẹ vào cùng con?" cô nhìn xe đã tới trước cổng trường hướng nó hỏi.

"Con lớn rồi mà, đâu phải con nít nữa đâu mà cần phụ huynh dẫn vào. Con vào trường đây" nó bĩu môi mở cửa xe ra. Thật ra nó vẫn có chút mong muốn cô đi vào với nó nhưng nó biết công việc cô bận rộn đưa nó tới trường là tốt lắm rồi.

Đứng ngoài xe vẫy tay với cô rồi xoay người đi vào trường. Cô nhìn bóng dáng con bé đã đi xa mới dựa ngồi thẳng lưng lại.

"Đi thôi Nhược Băng" nói rồi lấy từ trong túi ra hộp đựng bánh sandwich cầm lấy một cái mà ăn còn lại thì đưa lên phía trước cho Nhược Băng.

"Nè, mình đang lái xe đó. Cậu muốn mình bị phân tâm à" Nhược Băng liếc mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu.

"Mình cũng không bảo cậu ăn bây giờ. Đợi có đèn đỏ rồi tranh thủ ăn đi" cô nhàn nhạt đáp, cầm lấy tờ kịch bản bắt đầu nghiên cứu.

"Cậu ác thật đó" Nhược Băng khóc không ra nước mắt.

Trong khi Nhược Băng bị tra tấn dạ dày thì nó đã đến phòng gặp cô chủ nhiệm.

Cốc cốc

"Vào đi"

Cạch

"Chào cô, em đến theo lời dặn" nó vào cửa thấy Mộng Trương liền gật đầu xem như chào hỏi.

"A! Em là Lạc Tuyết Nhi sao? Đợi cô chút, cô dẫn em lên lớp"

"Dạ"

"Được rồi. Đi nào"

Mộng Trương dẫn nó đi qua mấy hành lanh, vừa nãy chuông đã reo, hành lang không còn bóng của học sinh. Chỉ có tiếng ồn ào phát ra từ phòng học.

"Đến rồi" Mộng Trương đứng trước cửa lớp, chưa mở ra mà hướng nó nói. Nó nhìn lên, bảng tên đề chữ 10A1.

"Em đứng đây chờ tí, cô gọi rồi vào nhé"

Mộng Trương đẩy cửa ra, lớp vốn ồn liền im lặng. Mộng Trương bước đến trước bàn giáo Viên, nhìn quanh lớp đến khi ổn định hẳn rồi mới cất tiếng.
"Lớp chúng ta hôm nay chào mừng một học sinh mới"

        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro