Chương 81. Đứng đắn một chút
Ba giờ sáng, Lạp Lệ Sa nằm ngửa trên giường, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
Từ cửa đến phòng tắm, lại từ phòng tắm lên đến trên giường....... Lạp Lệ Sa định xòe bàn tay ra một chút, ngón tay chầm chậm co lại vài cái, cánh tay căn bản cũng không đưa lên được.
Ngày mai còn phải đi làm, tình trạng của cô thế nào làm sao đi đây? Hay là xin nghỉ phép, đỡ phải bị Liêu Kiệt nhìn thấy sẽ giễu cợt cô, tuy rằng đã quen nụ cười hồ ly của người nào đó.
Lạp Lệ Sa xoay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, phát hiện Phác Thái Anh đang nhìn mình, cô cố sức nâng cánh tay khoác lên lưng Phác Thái Anh, lại kề đến hôn nhẹ ở miệng nàng một chút, "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."
Phác Thái Anh cười nhìn về phía cô, hai mắt híp lại long lanh phát ra ánh sáng, giống như ánh sao rơi vào trong mắt, trong bóng đêm này, lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Lạp Lệ Sa nhìn một lúc, tim lại nhịn không được mà đập loạn lên thình thịch, nhưng mà...ngày mai còn phải đi làm.
"Em không phải tích tụ nhiều năm sao? Nhanh như vậy đã dùng hết rồi?" Ngay lúc Lạp Lệ Sa còn đang rối rắm, Phác Thái Anh đã kề sát lại gần cô, hơi thở mềm mại phun ở bên tai cô như vậy.
Vào buổi đêm yên tĩnh, gió thổi làm cho bức màn bay phất phơ, ánh trăng lúc sáng lúc tối, người trước mắt lại quá mức hấp dẫn, nếu không làm chút gì đó, thật sự là có lỗi với hoàn cảnh này và bản thân.
Hữu tâm vô lực. Lạp Lệ Sa suy nghĩ, nước mắt tràn ra trong khóe mắt, "Ai biết là chị cũng tích tụ nhiều năm như vậy lại muốn thanh toán một lần chứ."
"Vẫn chưa nha, số dư hiện tại mới bổ sung đây." Phác Thái Anh nói xong xoay người ngồi lên người Lạp Lệ Sa, cầm tay cô nhẹ nhàng mát xa nàng. Lạp Lệ Sa thoải mái nhắm mắt lại, thiếu chút nữa sẽ như vậy mà ngủ quên, kết quả Phác Thái Anh lại vỗ vỗ, lại kéo tay cô đưa vào người mình.
Cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi kéo lý trí Lạp Lệ Sa quay về hiện tại, từ tận đáy lòng cô cảm thán, phụ nữ ba mươi tuổi, quả nhiên đáng sợ. Nhưng mà, ai bảo trước đây là cô có lỗi trước, cô không có gì oán thán, cũng không có lý do gì để cự tuyệt, bởi vì đây cũng chính là điều cô muốn làm. Về chuyện đi làm này nọ, với cả vấn đề ngón tay có thể cử động được không, để sau hãy tính đi.
Tiếng thở dốc hỗn loạn, tiếng suối chảy làm cho người ta ngượng ngùng, khát vọng sâu nhất của nơi nào đó trên cơ thể, bốc cháy trong một khắc này. Lại một lần tới đỉnh, Phác Thái Anh yếu ớt nằm sắp lên người Lạp Lệ Sa, yên tĩnh hồi lâu mới nói: "Bốn năm này, em không có gì muốn hỏi chị sao?"
"Em biết cuộc sống của chị rất tốt, tuy rằng em vẫn rất để ý quan hệ của chị và Liêu Kiệt. Nhưng hiện giờ em biết đó đều là giả, chị vẫn là của em, đúng không?" Lạp Lệ Sa có chút hô hấp khó khăn nói, "Chị có thể quay lại bên cạnh em, thật tốt. Sự chờ đợi và cố gắng bốn năm nay của em, đều là đáng giá. Nếu như nói em có gì muốn hỏi chị, em muốn biết hiện tại em... có phải không cần cút đi hay không? Có thể ở bên cạnh chị rồi chứ?"
Phác Thái Anh bị một tràng này của cô chọc cười, nằm sấp lên người cô cười không ngừng. Làm cho Lạp Lệ Sa bị đè đến nhe răng nhếch miệng, "Thái Anh, chị cười thì cười, đừng đè ngực em được không? Mấy năm này khó khăn lắm mới có một chút biến đổi, đừng vừa gặp lại đã bị chị đánh về nguyên hình được không?" Biệt danh màn hình phẳng này Lạp Lệ Sa thật là vô cùng chán ghét, mặc dù có rất nhiều nhân tố khách quan và tương lai có thể bù lại, nhưng đều bị người khác chế nhạo nói là trẻ con mãi không lớn, thật sự là buồn rầu.
"Để chị giúp em xoa một chút?" Phác Thái Anh nói xong cũng mặc kệ Lạp Lệ Sa có đồng ý hay không, một tay chống lên người, một tay vuốt ve trước ngực Lạp Lệ Sa, lúc nhẹ lúc mạnh, "Chỗ này của em vốn phẳng lì, còn trách chị đè." Nàng vốn là muốn giúp cô giảm bớt một chút đau đớn, nhưng mà bộ phận mẫn cảm của Lạp Lệ Sa ở trong lòng bàn tay của nàng đã không an phận mà đứng lên, vì thế nàng càng thêm xấu xa thay đổi tốc độ cùng độ mạnh yếu, biến thành khiêu khích.
Lạp Lệ Sa tim đập càng nhanh, mặt bắt đầu đỏ, "Hiện tại đang nói chuyện nghiêm túc... đừng như vậy, chị trả lời vấn đề em hỏi trước đã." Cô cầm lấy bàn tay Phác Thái Anh đang làm càn trên người mình, chậm rãi để qua một bên.
Phác Thái Anh mỉm cười cúi thấp đầu, vốn mái tóc dài khoát lên vai, theo động tác của nàng đột nhiên rơi xuống, "Lúc trước em nói chia tay liền chia tay, không phải là vì em cảm thấy em không cho chị được hạnh phúc sao? Cho nên chị cho em thời gian, để em đi chứng minh. Bây giờ, vì đề phòng em cút quá xa, chị cho phép em quay trở về." Nói xong, Phác Thái Anh đột nhiên nhớ đến một chuyện, vùng khỏi tay Lạp Lệ Sa lại tiếp tục làm càn trước ngực Lạp Lệ Sa, "Bạn Lạp Lệ Sa, em không phải là nên giải thích với chị một chút, em và cô gái đứng bên đường hôn nhau là chuyện thế nào?"
"Cái gì hôn nhau? Cô gái gì?" Lạp Lệ Sa đè tay Phác Thái Anh lại, nắm chặt, ôm eo nàng cùng nhau ngồi dậy. Giây lát, Lạp Lệ Sa lập tức hiểu ra, muốn nói Trịnh Triết sao? Sau đó cười ra tiếng, "Thì ra chị nói sợ em cút đi quá xa là nói cái này, chị ghen sao?"
Phác Thái Anh đương nhiên sẽ không để cô đạt được, "Em? Lá gan nhỏ kia của em? Em có bản lĩnh đó sao? Từ thay lòng đổi dạ này sẽ không thể ứng nghiệm trên người của em."
"Chị chắc chắn như vậy?"
"Trước buổi tụ họp ngày kỉ niệm thành lập trường, chị thấy chiếc nhẫn em đeo ở tay trái, chiếc nhẫn đó, em chỉ cởi ra vào hôm chúng ta chia tay, sau đó vẫn luôn đeo. Còn có căn phòng này, mỗi tuần em đều trở lại đây quét dọn, xem chị có trở về hay không. Sau đó em cách nửa tháng hoặc là một tháng nhất định sẽ đi gặp Triệu Đình, hỏi thăm chị ấy chuyện của chị. Triệu Đình kể em mỗi lần nghe được chuyện của chị đều cười rất không tự nhiên."
"Chị đã hiểu em như vậy, còn hỏi em làm gì?" Lạp Lệ Sa cúi đầu cắn nhẹ bả vai của Phác Thái Anh, muốn làm ra một dấu vết mới.
"Thời gian bốn năm, em còn không ngại dài sao? Nếu không chị cho em kéo dài thêm vài năm nữa?" Rõ ràng biết người ta chính là ghen, còn muốn hỏi, tật xấu này của em khi nào thì có thể sửa được đây? Tuy rằng đoán được Lạp Lệ Sa nhà nàng và bạn nhỏ kia không có gì xảy ra, còn muốn chọc cô một chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt giải thích lung tung. Nhưng Lạp Lệ Sa đó, có vẻ như đã dần dần xa rồi.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, vô cùng điềm tĩnh cong khóe miệng lên, "Được nha, em không gấp, em mới 28 tuổi, nhưng mà Thái Anh, hình như chị đã 30, em sợ chị sốt ruột nha!"
Phác Thái Anh nghe xong, mặt trầm xuống, đẩy Lạp Lệ Sa một chút, "Làm sao? Đây là chê chị già có phải không? Không còn hấp dẫn như những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi phải không?"
"Không phải không phải, phụ nữ phải sau 30 tuổi mới có sức hấp dẫn. Chị lúc này vừa mới bắt đầu." Lạp Lệ Sa âm thầm hối hận mình nói linh tinh không ý tứ, phụ nữ 30 tuổi kiêng kị nhất điều gì? Chính là kiêng kị nhất người khác nhắc nhở mình đã vào hàng ba! Phải biết rằng, giữa 29 tuổi và 30 tuổi chênh lệch rất nhiều. Cô chưa bao giờ thừa nhận mình khiếm, lần này cảm thấy được miệng mình thật sự khiếm!
"Ý của em là, em cũng cảm thấy chị hiện giờ rất có sức hấp dẫn? Vậy........." Phác Thái Anh đột nhiên giơ tay xoa xoa mặt cô.
Lạp Lệ Sa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát tay Phác Thái Anh, "Sao?" Giọng điệu này, động tác này, nụ cười này, rõ ràng là ấm áp, sao lại làm cho người ta muốn chạy trốn đây?
Cả người Phác Thái Anh đều dán gần lại, Lạp Lệ Sa không tự chủ được nghiêng về phía sau, lấy khuỷu tay chống cơ thể, đợi câu sau của Phác Thái Anh.
"Tiểu Lệ Sa thân ái, chị lại muốn rồi." Lời nói mềm mại, nhẹ nhàng, suýt tan chảy lòng người, theo đạo lý mà nói hẳn là làm cho người nghe được cũng rung động theo mới phải. Kết quả ———
"A? Không phải chứ." Run rẩy hô lên câu này, Lạp Lệ Sa bỗng dưng tê liệt ngã xuống giường.
Phác Thái Anh đỡ lấy bả vai cô, tiếp tục cười dịu dàng, hơi thẹn thùng nói: "Sao? Chị không có sức hấp dẫn à?"
"Có." Lạp Lệ Sa vội gật đầu không ngừng, cho đến khi đầu váng mắt hoa. Bây giờ thật sự đã tê liệt.
"Vậy em còn không mau một chút!"
Lạp Lệ Sa bừng tỉnh trong sự dịu dàng kia, quả nhiên đây mới là mục đích thật sự của Phác Thái Anh! Cái gì mà dịu dàng thẹn thùng gì đó, đều là hình tượng hình tượng mà thôi!
"Em có thể ở bên dưới." Cô nhỏ giọng, nhát gan hỏi, không được Phác Thái Anh đáp lại, trong lòng đành phải thầm than: Tay trái, tay phải, tao thật xin lỗi chúng mày.
.
Sáng sớm, Lạp Lệ Sa gần như không ngủ lại thức tỉnh vì Phác Thái Anh rời giường. Ngón tay đau nhức không nói, ngay cả cánh tay bị Phác Thái Anh đè lúc ngủ cũng trở nên tê cứng, miễn cưỡng mở mắt, hỏi Phác Thái Anh đang thay quần áo: "Thái Anh, chị xem tay em còn trên người em không?"
Phác Thái Anh liếc nhìn cô một cái, "Nói nhảm, không ở trên người em thì ở đâu."
"Chị định biến em thành người tàn tật sao? Nó có liên quan đến sự hưởng thụ sau này của chị đó." Thời gian bốn năm cũng không liên lạc, vừa hòa lại liền cho cô một món quà lớn như vậy, thật sự đã vượt qua năng lực cực hạn của Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh nghe xong, dừng động tác lại, đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa, cúi người vỗ vỗ mặt cô, cười nói: "Chị đây chính là cảnh cáo em, đừng thừa dịp chị không ở lại đi dụ dỗ những cô bé khác."
"Em không có dụ dỗ cô bé khác. Không phải, em chỉ từng dụ dỗ một cô bé." Vẻ mặt của người nào đó rất nghiêm trang đứng đắn.
"Xem đi, xem đi, còn nói không có? Tự mình cũng cung khai." Phác Thái Anh tiếp tục thay quần áo.
"Em chỉ dụ dỗ một cô bé, chính là cô bé của chị đó." Lạp Lệ Sa vẫn tiếp tục duy trì vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc đó, sau đó dùng vẻ mặt đứng đắn đó, vô cùng không đứng đắn nhìn phía dưới của Phác Thái Anh.
"Lưu manh!" Phác Thái Anh ném váy ngủ vừa thay tới trước mặt Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa muốn đưa tay lên chắn, quên chuyện mất cánh tay nâng không nổi, kết quả chính là gượng gạo nâng lên, vẫn rơi xuống. Cô đành phải dịch chuyển đầu của mình, lộ ra hai mắt từ phía dưới váy ngủ nhìn Phác Thái Anh, hỏi: "Chị nhẫn tâm đi làm sao? Em làm sao bây giờ?"
"Chị gọi điện cho Liêu Kiệt, cậu ta nói có thể cho em nghỉ một ngày."
"Nhưng mà, em rất đói.........." Trước đây chỉ cần mỗi lần Lạp Lệ Sa vừa nói đói, Phác Thái Anh sẽ mềm lòng, cho nên Lạp Lệ Sa lại giở trò cũ.
Lúc này Phác Thái Anh đang buộc tóc, mới làm được một nửa, nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, nàng đành phải buông tay, tóc theo đó rơi xuống, nàng quỳ gối một chân xuống giường, khóe miệng mỉm cười nhìn Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói: "Em đây là đang giữ chị lại sao? Tối hôm qua ăn nhiều như vậy còn chưa đủ?"
Đầu Lạp Lệ Sa co rụt lại, biến mất dưới lớp váy ngủ, "Hay là chị cứ đi làm đi."
Cô vẫn thật may mắn, may mắn bốn năm qua mình thủ thân như ngọc, bằng không, Phác Thái Anh không đánh gảy cái chân này của cô, ít nhất cũng sẽ phế bỏ cái tay nhỏ bé của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro