Chương 80. Vẫn luôn không buông tay
Tác dụng của cồn quả thật rất tuyệt vời, vài giây sau, Lạp Lệ Sa đã giữ chặt tay của Phác Thái Anh, ngay lúc Phác Thái Anh vẫn chưa kịp phản ứng kéo nàng vào lòng.
"Thái Anh, dù cho qua bao nhiều năm, em cũng chưa thể nào quên chị, hôm nay cũng không thể để chị đi như vậy. Dù chị nói chúng ta đã kết thúc, em cũng muốn cùng chị bắt đầu lại một lần nữa, mặc kệ giữa chúng ta có một Liêu Kiệt, em cũng không muốn dễ dàng buông tay như vậy." Cô gằn từng tiếng bên tai nàng, nói rõ ràng kiên quyết.
Sau đó không đợi Phác Thái Anh có phản ứng gì, giống như trước đây hôn lên môi nàng, tựa như cho đến bây giờ cũng chưa từng chia tay, giống như bốn năm trước.
Hương vị quen thuộc, độ ấm quen thuộc, cảm giác quen thuộc. Lạp Lệ Sa không thể khống chế được những lo lắng và ràng buộc này nữa, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xa lạ này, giờ khắc này, cô chỉ muốn ôm Phác Thái Anh, hôn nàng thế này, chỉ vậy thôi.
Người xung quanh, có người đang uống rượu, có người đang khiêu vũ, có người đang trò chuyện, có người đang tán tỉnh. Thế nhưng, lúc ánh đèn xoay tròn trong bóng tối lướt ngang hai người các cô, có người nhìn thấy hai mỹ nữ hôn nhau, hưng phấn mà huýt sáo.
Lạp Lệ Sa cảm giác được Phác Thái Anh đáp lại, từ thăm dò nhẹ nhàng biến thành chiếm đoạt mạnh mẽ. Đây là nụ hôn lờ đi mọi thứ xung quanh. Thứ làm say lòng người cho tới bây giờ cũng không phải rượu, mà là bầu không khí và người trước mắt này.
"Thái Anh, em không quan tâm người khác nhìn em thế nào, em chỉ muốn biết chị nhìn em thế nào, lần trước nhìn thấy chị em cũng đã muốn nói quay lại, nhưng mà em không thể xác định trong lòng chị còn có em hay không, tuy rằng hiện tại em cũng vẫn là không dám, không dám xác định, nhưng em cũng biết, nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa, chị không cần phải trả lời em ngay bây giờ, em..........."
Lạp Lệ Sa lải nhải nói một tràng dài, cuối cùng chấm dứt trong một động tác thật nhỏ của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh lấy vòng cổ đưa ra phía trước, thứ đeo ở phía dưới hoàn toàn hiện ra trước mặt Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cười đến không biết phải làm sao, "Em còn nói cái gì vừa rồi cấn em chứ, còn muốn nói chờ sau khi hòa lại nhất định phải kêu chị ném nó đi. Nếu là nó, vậy tiếp tục đeo đi."
"Vì sao em cho rằng chị nhất định sẽ hòa lại với em?"
"Bởi vì vừa rồi lúc em hôn chị, chị đã đáp lại em."
"Có lẽ chị cũng say rồi, uống say loạn tính gì đó."
"Thái Anh, em biết chị không phải người như vậy." Lạp Lệ Sa nói xong ôm chặt lấy Phác Thái Anh, cuối cùng hôn lên chiếc nhẫn đang gắn trên vòng cổ trước ngực Phác Thái Anh. "Đứa bé, tương lai chị và em cùng nhau nuôi, chỗ Liêu Kiệt em sẽ đi nói, còn có cha mẹ chị, em cũng nhất định sẽ có cách."
"Lệ Sa." Phác Thái Anh ôm lại cô, ngắt lời của cô, "Chị đã biết hết tất cả, năm đó mẹ chị tìm em nói những gì, vì sao em lại rời khỏi chị, tất cả chị đều đã biết."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu hôn lên mặt nàng, "Cho nên, chị tha thứ cho em có đúng không? Chị đồng ý cùng em bắt đầu lại một lần nữa, đúng hay không? Tin em, lần này em sẽ không buông tay chị nữa." Nói xong, cô nắm lấy tay nàng đi ra cửa.
Giống như một đêm mùa đông rất nhiều năm trước đây, cô cũng kéo nàng ra khỏi quán bar như vậy. "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Về nhà."
Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh đi lấy xe, Phác Thái Anh vẫn luôn mỉm cười bị cô kéo tay, cho đến khi đi đến chỗ đậu xe mới nói: "Em say rồi, hay để chị chở đi."
"Vẫn là để em đi, em đã tỉnh rượu rồi, hơn nữa chị còn mang thai." Lạp Lệ Sa mở cửa xe cho nàng.
"Chị lừa em."
"Chị không mang thai?" Lạp Lệ Sa nói xong còn đưa tay sờ sờ trước bụng của Phác Thái Anh, lúc trước chỉ nghe Phác Thái Anh nói mang thai, cũng không biết là mấy tháng, chỉ là cảm giác bụng còn rất phẳng.
Phác Thái Anh đẩy tay cô ra, "Chị và Liêu Kiệt không có yêu nhau, cậu ấy chỉ giúp chị lừa em mà thôi."
"Thế đứa bé là của ai?"
Phác Thái Anh bị cô chọc tức chết rồi, "Của em!" Sau đó tiến vào trong xe, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.
"Làm sao có thể." Lạp Lệ Sa lầm bầm đi đến chỗ lái xe, vừa mở cửa đã thấy bộ dáng tức giận của Phác Thái Anh, vì thế mới hiểu ra.
Sau khi thắt dây an toàn xong, cô không lập tức khởi động xe, mà là gọi điện thoại cho Liêu Kiệt, "Liêu Kiệt, không đúng, Liêu tổng, cũng không phải, ừm.... anh, hôm nay anh thật đẹp trai, lát nữa nhất định có thể gặp được một đại mỹ nhân."
Liêu Kiệt tắt điện thoại xong bất đắc dĩ cười khẽ, đời này anh ta cũng không trông cậy từ miệng Lạp Lệ Sa có thể nói ra được những lời khích lệ gì anh ta. Xem ra, kế hoạch của Phác Thái Anh đã thành công rồi, anh ta cuối cùng có thể lui vào trong sân khấu được rồi.
Mà bên này của Lạp Lệ Sa, từ sau khi biết được sự thật, vẫn cười ngây ngô, cũng quên luôn hỏi Phác Thái Anh vì sao lại muốn trêu cợt cô như vậy, cũng quên mất hỏi Phác Thái Anh vì sao không sớm trở về tìm cô, hại cô đợi lâu như vậy cũng vẫn luôn nắm tay Phác Thái Anh không buông ra.
Phác Thái Anh dùng sức giật tay cô ra, "Một tay thì lái xe thế nào?"
"Yên tâm, kỹ thuật của em rất tốt, một bàn tay cũng không thành vấn đề." Lạp Lệ Sa tiếp tục cười.
"Em nói rất đúng, thật ra ngoại trừ bề ngoài, em cái gì cũng không thay đổi." Ánh mắt của Phác Thái Anh dừng trên mặt cô, dịu dàng như trước đây, "Chị nghĩ, dù cho qua bao nhiêu năm, em cũng luôn như vậy, lúc cười lên nhìn thật ngốc."
Lạp Lệ Sa chẳng những không kiềm chế, ngược lại cười càng vui vẻ, "Bởi vì em là đứa ngốc của chị mà."
Bánh xe xoay tròn nhanh chóng, mang theo hai người lướt đi trong buổi đêm đen kịt, đi đến cuộc sống thuộc về các cô. Ánh trăng mông lung, có lẽ sáng mai trời sẽ mưa, là ai cảm động ai?
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của Lạp Lệ Sa đều cười rạng rỡ, Phác Thái Anh nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô, cô nhóc này, cuối cùng đã trưởng thành. Ngàn vạn lời nói, không biết nói từ đâu, dù cho nói gì cũng giống như đang ngụy biện. Tay trái đang bị cô nắm chặt, bất giác cũng dùng sức nắm lại.
Lạp Lệ Sa quay đầu cùng nàng nhìn nhau thâm tình, Phác Thái Anh vội nhắc nhở cô, "Đang lái xe, nhìn phía trước đi, nhìn chị làm gì chứ?"
"Em sợ em lại đang nằm mơ, sợ vừa quay đầu sẽ không thấy chị nữa."
"Em nắm tay chị chặt như vậy, chị còn có thể chạy chỗ nào chứ?"
"Thái Anh." Lạp Lệ Sa đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vượt qua mấy chiếc xe, sau khi kêu Phác Thái Anh một tiếng lại không nói gì nữa.
"Em chạy nhanh như vậy làm gì?" Phác Thái Anh muốn rút tay ra, lại bị cô nắm chặt lại.
"Em muốn mau chóng về nhà, có cái này cho chị xem."
"Là cái gì?"
"Là tích tụ nhiều năm của em."
"Biết để dành tiền? Để dành được bao nhiêu rồi?" Đây thật đúng là chuyện mới mẻ, xem ra sự thay đổi trong vài năm này của Lạp Lệ Sa thật sự không nhỏ.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng, sau khi cười khẽ lại chuyên tâm lái xe, "Trở về nhìn là biết."
Đậu xe xong, đi vào cửa nhà Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa theo thói quen lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở, Phác Thái Anh chìa tay ra với Lạp Lệ Sa, "Trả chị chìa khóa."
"Chìa khóa gì?" Tay Lạp Lệ Sa cầm chìa khóa đưa về phía sau, biết rõ còn cố hỏi.
"Là tự em nói mà, chờ chị trở lại sẽ trả chìa khóa cho chị."
"Rõ ràng là em đã sớm vứt tờ giấy kia rồi, sao chị lại biết?" Trong vòng một tiếng này chuyện làm cho cô kinh ngạc vui mừng rất nhiều, Lạp Lệ Sa lại cảm thấy suy nghĩ có phần không theo kịp.
"Chị có trở về, chỉ là em không biết mà thôi." Phác Thái Anh không trêu cô nữa, bước một bước vào trong nhà trước cô.
Lạp Lệ Sa còn sững sờ đứng ở cửa, thì ra, mấy năm nay, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong căn phòng kia, không phải do sự nhớ nhung gây nên, mà Phác Thái Anh thật sự có trở về.
Phác Thái Anh thật tự nhiên bật đèn, đổi giày, nhìn Lạp Lệ Sa cửa cũng không đóng, lại lướt qua cô đi đóng cửa. Vừa định đi vào bên trong, lại bị Lạp Lệ Sa ôm cổ.
Năm phút sau, Phác Thái Anh khẽ vỗ lưng Lạp Lệ Sa, "Không phải nói cho chị em tích tụ nhiều năm của em sao? Cứ đứng ở cửa như vậy thì thế nào mà xem."
Những lời còn lại, lại bị Lạp Lệ Sa dùng miệng chặn lấy.
Tay Lạp Lệ Sa dựa vào cảm giác trong trí nhớ, nhiều năm sau lại xoa lên ngực của Phác Thái Anh, "Chị gầy, ngực cũng nhỏ lại." Cô bất mãn khẽ nhíu mày.
Phác Thái Anh đẩy tay cô ra, "Chê nhỏ thì đừng sờ! Vừa rồi........" Tiếng nút áo sơ mi bị mở ra, lại làm cho lời nói của Phác Thái Anh tạm dừng.
Móc khóa áo lót cũng bị Lạp Lệ Sa cởi bỏ, yếu ớt vướng lại nơi cánh tay, sau đó đầu của Lạp Lệ Sa cứ như vậy mà chôn xuống dưới. Phác Thái Anh ngửa đầu phát ra một tiếng rên khẽ, có cần vừa mới hòa lại đã kích tình như vậy không?
Vị trí bị Lạp Lệ Sa ngậm lấy, cùng với tim đập liên hồi, "Lệ Sa, chưa kéo màn." Phác Thái Anh muốn kêu cô dừng lại, rồi lại luyến tiếc để cô dừng lại, loại cảm giác này, thật sự đã lâu lắm rồi, làm cho người ta tưởng nhớ.
"Thái Anh." Lạp Lệ Sa giơ tay tắt đèn, mở to hai mắt đang mê đắm nhìn về phía Phác Thái Anh, "Em rất nhớ chị." Nói xong, lại cúi đầu ngậm vào bên kia, tay cũng theo đường cong của eo thuận thế hướng xuống phía dưới, cách lớp váy đồng phục ma sát, vuốt ve. Ánh trăng càng thêm mông lung, ánh sáng yếu ớt cũng thẹn thùng mà lặng lẽ rơi vào phòng.
Phác Thái Anh chỉ có thể hai tay vòng lấy cổ cô, ôm chặt, mới có thể để mình đứng vững. Cả thân thể, đều run rẩy đến phủ kín một lớp mồ hôi mỏng. Cảm giác được tay Lạp Lệ Sa tiến vào trong váy, lúc có lúc không sờ đùi nàng khiêu khích; cảm nhận được cảm giác ẩm ướt trên quần lót kia, cũng giống như Lạp Lệ Sa oán giận chiếc váy đồng phục chật hẹp.
Ngay cả quần lót cũng bị cởi xuống dưới, Phác Thái Anh mới đè tay cô lại, "Vẫn..... chưa tắm rửa."
Lạp Lệ Sa cười dừng tay, trưng vẻ mặt "Biết ngay là chị sẽ nói như vậy", ôm lấy Phác Thái Anh đi vào phòng tắm.
Nước hơi lạnh, rơi trên cơ thể không gì che đậy lại trở nên ấm áp. Xuôi theo dấu vết của dòng nước, Lạp Lệ Sa hôn lên cơ thể mà mình ngày đêm mong nhớ. Hương vị của Phác Thái Anh, nhiệt độ cơ thể của Phác Thái Anh, mỗi một lần run rẩy của Phác Thái Anh, đều làm cho cô hưng phấn không thôi.
"Không phải em nói muốn cho chị thấy tích góp của em à, sao...... " Phác Thái Anh thở gấp, ngay cả một câu đơn giản cũng không thể nói cho hoàn chỉnh.
Lạp Lệ Sa chậm rãi đứng lên, lại một lần nữa hôn lên môi của nàng, ngón tay theo đó tiến vào cơ thể nàng, khoái cảm đã lâu không thấy lại kéo đến, hai người đều nhịn không được rên nhẹ ra tiếng.
Hồi lâu, Lạp Lệ Sa buông ra đôi môi đã bị mình dày vò đã lâu, "Đây là tích tụ nhiều năm mà em nói đấy. Chị cảm nhận được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro