Chương 57. Người ta còn nhỏ (H)
Hôm Trương Thiên Nhất và Lục Khải xuất phát, Lạp Lệ Sa nói với cha mẹ đi du lịch cùng Trương Thiên Nhất, sau đó mang theo mấy bộ quần áo đến ở nhà Nguyệt Lượng vài ngày. Mấy hôm này có thể xả láng ở đây rồi. Tóm lại chính là Lạp Lệ Sa vừa đi, Nguyệt Lượng ngồi trên sàn bắt đầu khóc. Cái tên này, phá hoại xong rồi không biết thu dọn!
Rốt cuộc chờ mong được đến ngày cha mẹ Phác Thái Anh rời thành phố H, Lạp Lệ Sa cầm theo túi lớn túi nhỏ chạy vội tới nhà Phác Thái Anh. Đi dạo phố, ăn cơm, mọi thứ đều giống như bình thường.
Nhưng mà sau khi trở về nhà.
Vừa vào nhà, Phác Thái Anh giày cũng không cởi, trực tiếp ấn Lạp Lệ Sa vào cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: "Nghe nói sau khi tốt nghiệp em phải kết hôn?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu, "Không kết............"
Phác Thái Anh lại tiến về phía trước một bước, "Vậy trong tương lai cũng muốn phải kết hôn?"
"Không kết......... Không kết........" Lạp Lệ Sa có chút sợ hãi, đây là chuyện gì tới? Ban ngày còn vui vẻ lắm mà.
Phác Thái Anh lui về phía sau từng bước, "Chị nói cho em biết Lạp Lệ Sa! Nếu em muốn kết hôn, em cút sớm cho chị!"
"Ấy, đó không phải chỉ là em thuận miệng nói thôi sao, chị đừng giận."
Kéo tay, túm váy, ôm đùi còn thiếu quỳ xuống đất dập đầu với Phác Thái Anh một cái.
"Sau này thuận miệng cũng không cho nói!"
"Biết rồi biết rồi." Người hầu Lạp Lệ Sa hầu hạ học tỷ đại nhân đổi giày, lại khúm na khúm núm theo sát ở phía sau, một câu cũng không dám nói.
Bỗng nhiên Phác Thái Anh xoay người, đối mặt với cô mỉm cười một cái, "Vậy em nói xem, chị nên trừng phạt thế nào đây?"
Lạp Lệ Sa khẽ nhíu mày, biểu hiện ra một dáng vẻ vô cùng đau đớn nói: "Phạt em yêu chị cả đêm đi, cái này không có lương tâm mệt chết em luôn, mệt đến mức ngày mai em không rời giường được, thế nào? Đủ độc ác rồi chứ?"
"Sao chị lại cảm thấy cái này ngược lại có lợi cho em nhỉ?"
"Sao lại có thể." Lạp Lệ Sa cười vô hại.
Phác Thái Anh tiếp tục đi về phía phòng ngủ, mới vừa đi được hai bước, quay đầu lại nói: "Chị có một ý rất hay."
"Cái gì...." Lạp Lệ Sa không tự chủ được mà nói lắp. Bởi vì thấy ánh mắt Phác Thái Anh nhìn mình quá mức gian xảo, nụ cười kia quá mức nguy hiểm, dự cảm bất hảo lại nổi lên trong lòng.
Ánh mắt của Phác Thái Anh, nhìn Lạp Lệ Sa từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần, cuối cùng nói với cô: "Cởi quần áo ra."
"Sao?" Lạp Lệ Sa bỗng chốc run sợ cả người, do dự không muốn động tay, Phác Thái Anh lại ho một tiếng, cô mới chậm rãi cúi đầu, "Vâng" một tiếng, chiếc áo thun cổ tròn đã bị cởi. Cô cầm áo thun che trước ngực, cẩn thận hỏi: "Học tỷ, quần không cần cởi chứ."
Phác Thái Anh giật lấy áo thun của cô, thuận tay ném sang một bên, "Cởi, toàn bộ đều cởi, một cái cũng không được để lại."
"Hả?" Lạp Lệ Sa một tay che áo lót màu hồng nhạt của mình, tay kia thì túm chiếc quần đùi của mình, "Mấy thứ đồ lót, sẽ không cởi chứ."
"Muốn chị tự mình ra tay à?"
"Không......Không cần." Lạp Lệ Sa cắn răng giẫm chân một cái, bất cứ giá nào, không phải là cởi hết đứng trước mặt học tỷ sao, có cái gì ngại ngùng chứ, có chuyện gì ghê gớm đâu! Thân là một công ưu việt hơn người, có thể cởi quần áo người khác, đương nhiên cũng phải định bụng bị người khác cởi rồi. Ừ, không có chuyện gì đáng ngại! Nhưng luôn bị người ta nhìn chằm chằm mà cởi, có chút........ không được tự nhiên.
Cuối cùng, trên người Lạp Lệ Sa chỉ còn lại chiếc quần lót in hình hoạt hình của cô. "Học tỷ.........."
"Ừ?"
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa định nói mấy câu tốt xấu gì cũng để lại cái quần lót gì đó, lại nuốt trở về trong bụng. Nơm nớp lo sợ nói: "Không có gì." Nhanh chóng cởi, nhanh chóng lấy tay che bộ phận quan trọng, "Xong rồi, cởi xong rồi. Sau đó thế nào?"
"Sau đó..." Ánh mắt của Phác Thái Anh tiếp tục lưu luyến trên người Lạp Lệ Sa, nhìn đến Lạp Lệ Sa vô cùng sợ hãi, "Sau đó đi tắm đi."
"A." Lạp Lệ Sa nóng lòng rời khỏi phạm vi tầm mắt của Phác Thái Anh, chạy vào phòng tắm. Ở chung lâu mới phát hiện, học tỷ hoàn toàn là sói đội lốt cừu, dịu dàng gì gì đó, toàn bộ bị ngụy trang dưới bề ngoài thiên sứ, thật ra trong lòng nàng chính là một con ác quỷ nhỏ mới đúng. Cũng không biết bây giờ nàng muốn làm gì.
Nhưng mà, nếu kêu cô vào phòng tắm, vậy hẳn là muốn đi tắm, cái này không thể sai được. Lạp Lệ Sa xoay đầu thấy Phác Thái Anh không đi theo lại, vội đi tắm, tắm xong rồi có lẽ học tỷ sẽ cho mình áo ngủ mặc? Điều chỉnh xong vòi nước nóng, Lạp Lệ Sa đứng dưới vòi sen chăm chú tắm rửa, xoay người đi lấy xà phòng, chưa kịp cầm chắc, liếc mắt một cái thấy Phác Thái Anh dựa ở cửa khóe miệng mỉm cười nhìn mình. Tay Lạp Lệ Sa run lên, xà phòng rơi xuống đất, nổi lên một ít bong bóng.
Cuống quít tùy tiện che lấy cơ thể, Lạp Lệ Sa nói: "Học tỷ, chị đứng ở đó nhìn em làm chi? Chị như vậy...giống như một tên biến thái."
"Thế như vậy sẽ không biến thái chứ?" Phác Thái Anh nói xong cởi quần áo của mình, từ từ đi về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nhất thời cảm thấy khí huyết dâng lên, định bước tới ôm lấy Phác Thái Anh, lại thấy nàng xoay người nhặt cục xà phòng rơi ở trên mặt đất.
"Sàn nhà không cần xà phòng, xà phòng đương nhiên phải dùng như thế này mới đúng." Nói xong, Phác Thái Anh nắm chặt xà phòng cẩn thận thoa lên người Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa sửng sốt trong chốc lát, cũng học theo Phác Thái Anh, thoa bọt lên người nàng. "Học tỷ."
Bốn mắt tiếp xúc, trong mắt lóe lên ánh sáng. Dòng nước ấm áp phủ lên người, Lạp Lệ Sa không nghĩ nhiều nữa, thân thể đã sớm hành động theo bản năng.
Ngực kề sát lại, nụ hôn của Lạp Lệ Sa rơi trên môi Phác Thái Anh, một tay vòng lấy thắt lưng cửa nàng, nghiêng người dựa qua đó, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo cùng trước ngực cực nóng hình thành sự đối lập rõ ràng, kích thích các giác quan của nàng. Dường như, cứ tiếp tục như vậy......
Ngay lúc Phác Thái Anh đang miên man suy nghĩ, một chân không tự giác đã cuốn lấy eo của Lạp Lệ Sa, mà tay của Lạp Lệ Sa, cũng không biết từ khi nào thì đi xuống phía dưới nàng. "Đợi đã. Chúng ta trở về giường." Phác Thái Anh yếu ớt nói.
Lạp Lệ Sa ngừng động tác trên tay lại, bế lấy Phác Thái Anh đi về phòng ngủ, vừa đi còn vừa nói, "Sao chị không tò mò em có sức mạnh như vậy có thể bế chị lên à?"
"Vì sao phải tò mò, trước đó không phải em cũng chưa từng bế."
Lạp Lệ Sa nhất thời cười lên, "Ồ ~ Thì ra vốn lần đó chị biết."
"Còn nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì." Phác Thái Anh tức giận trừng mắt nhìn cô một cái.
"He he, đã biết." Ôm lấy Phác Thái Anh bổ nhào lên giường, Lạp Lệ Sa liền áp sát qua đó một trận hôn cuồng nhiệt.
Lúc bàn tay của Lạp Lệ Sa hướng về phía dưới của Phác Thái Anh, tay Phác Thái Anh cũng đưa đến giữa hai chân của cô. Vì thế cô đành phải rút tay về bắt lấy tay Phác Thái Anh.
"Học tỷ. Em còn nhỏ." Lạp Lệ Sa đương nhiên biết Phác Thái Anh định làm gì, tùy tiện nói một cái cớ.
"Ngoại trừ ngực nhỏ một chút, chỗ nào nhỏ?" Phác Thái Anh thuận thế xoay người lên trên Lạp Lệ Sa, tiếp tục tấn công.
Lạp Lệ Sa vừa ngăn lại vừa kêu: "Học tỷ. Đừng như vậy mà."
Sau đó quả nhiên Phác Thái Anh dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Lạp Lệ Sa hỏi: "Em đây là giữ lại cho ai thế?"
"Không cho ai." Lạp Lệ Sa cuống quít lắc đầu, suy nghĩ câu này có vấn đề, lại nói tiếp: "Không đúng không đúng, giữ cho chị, nhưng mà em vẫn chưa có chuẩn bị."
"Nếu là giữ cho chị, em còn chuẩn bị gì nữa? Hay là, em đã sớm cho người khác?"
"Sao lại có thể!" Lạp Lệ Sa vừa kích động liền buông lỏng tay của Phác Thái Anh, hai tay chống lên giường định ngồi dậy.
Kết quả vừa buông tay, tay của Phác Thái Anh liền nhân cơ hội đi vào, "Như vậy, bây giờ cho chị đi."
"Đau, đau đau đau đau...." Nước mắt của Lạp Lệ Sa cũng đã chảy ra, đành phải nằm trở lại trên giường.
Ngón tay chạm vào lớp chướng ngại kia, trong lòng Phác Thái Anh rung động. Lại thấy Lạp Lệ Sa cả nước mắt cũng rớt xuống, cũng không dám động đậy nữa. "Đau lắm à?"
Lạp Lệ Sa cắn cắn môi, "Có một chút."
"Vậy chị lấy ra?"
Lạp Lệ Sa rưng rưng khẽ gật đầu.
Phác Thái Anh rút ngón tay ra, thấy đầu ngón tay dính một ít máu, bỗng nhiên cong khóe miệng hỏi: "Chị làm em bị trầy?"
"Chắc không có."
"Ồ, vậy chắc chắn là em tới tháng rồi."
Lạp Lệ Sa há miệng á khẩu, thiếu chút nữa ngất xỉu. Đây là trả thù trắng trợn mà! Cô lại không thể đá Phác Thái Anh xuống giường. "Học tỷ." Lạp Lệ Sa lau nước mắt, "Chị đừng ức hiếp người khác như vậy."
"Vậy làm sao bây giờ?" Phác Thái Anh do dự lại đưa tay về phía trước. Lạp Lệ Sa lùi về phía sau, mới động đậy một chút đã bị Phác Thái Anh đè lại.
"Như vậy, có dễ chịu hơn một chút không?" Nói xong, cúi đầu hôn vào nơi đó.
Trong đầu Lạp Lệ Sa lập tức trống rỗng. Hơi thở mật thiết bao trùm lên mảnh đất mềm mại kia, nhiệt độ đó giống như có thể hòa tan người ta, cảm giác khác thường dọc theo bụng đi lên, lan ra khắp cơ thể. Không giống với cảm giác muốn ôm Phác Thái Anh lúc trước, lúc này đây là cảm giác làm cho mình vừa xa lạ lại mãnh liệt, càng muốn Phác Thái Anh hơn.
"Học tỷ." Cảm giác được tay của Phác Thái Anh lại đi vào lần nữa, Lạp Lệ Sa kêu khẽ một tiếng.
"Ừm? Như vậy có dễ chịu chút nào không? Còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều." Lạp Lệ Sa đỏ mặt, "Học tỷ, sao chị giống như rất có kinh nghiệm. Không phải là trước kia chị đã làm với người khác rồi đó chứ?"
Phác Thái Anh đột nhiên tăng thêm lực, "Đương nhiên không phải! Em cũng đừng quên, ngay cả Chú Hội chị cũng có thể đậu, đủ để chứng minh năng lực học tập của chị cao thế nào, những chuyện này, còn không phải rất đơn giản sao?"
"Vậy sao?" Lạp Lệ Sa còn định nói cái gì nữa, nhưng động tác của Phác Thái Anh ảnh hưởng suy nghĩ của cô.
"Như vậy? Đúng không? Hay là như vậy? Chắc là thế này?" Phác Thái Anh vừa chuyển động, vừa hỏi cảm giác của Lạp Lệ Sa.
Đương nhiên Lạp Lệ Sa sẽ không nói cho nàng, nếu nói cho Phác Thái Anh biết, vậy mình sau này còn có ngày xoay người sao? "Không đúng...Lát nữa em sẽ dạy....dạy....chị.......A........." Nói xong cô vội ngậm miệng lại, sợ không cẩn thận lại kêu ra tiếng.
"Xem ra là như vậy." Phác Thái Anh cười mờ ám, dừng lại ở chỗ đó.
Lạp Lệ Sa đành phải cắn chặt răng, nắm chặt lấy ga giường, gắt gao nhắm mắt lại, không phát ra một âm tiết nào nữa.
Phác Thái Anh có chút ủ rũ, "Em cho một ít phản ứng được không?"
"A?" Thừa lúc khoảng trống nàng ngừng lại, Lạp Lệ Sa cuối cùng lên tiếng.
"Em lại kêu "a"."
"Kêu cái gì?"
"Nói nhảm, kêu."
"À................ Kêu~~~~~"
Phác Thái Anh nhịn xúc động muốn đá Lạp Lệ Sa xuống giường, khuôn mặt vẫn mỉm cười như trước hỏi: "Không nghe lời phải không?"
"Không có, học tỷ........ Chị mệt không? Hay là chúng ta đổi chỗ đi?"
Phác Thái Anh không để ý tới cô, đột nhiên gia tăng tốc độ của tay, "Cho em không nghe lời! Cho em học người khác kết hôn!"
"A........... Học tỷ......... Em.............. sai............. ưm.............."
Lạp Lệ Sa vừa khóc vừa không nhịn được kêu ra tiếng. Đây là cưỡng gian không thành ngược lại bị x trong truyền thuyết sao!
-----
Tác giả: Rất không trong sáng........... Cái này không phải là tôi viết đâu........ Cái này không phải là tôi viết đâu........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro