Chương 47. Hung thủ giết quả
Bên lề đường có rất nhiều người bán hàng rong đang bày bán các món đồ có liên quan đến ngày lễ, huy hiệu phát ra ánh sáng chớp tắt, vương miện phát sáng, gậy huỳnh quang, gấu bông......... Lý Nam lại không kiềm chế được mà mua rất nhiều đồ chơi, móc chìa khóa, dây điện thoại, chỉ cần là thứ cậu ấy thấy dễ thương đều mua về hết. Mà chàng trai duy nhất là Trương Thiên Nhất liền bất hạnh đảm nhận vị trí khuân vác.
Lạp Lệ Sa thấy rất nhiều người bán hàng cũng là những thanh niên độ tuổi không khác gì bọn họ, thậm chí còn có những người nhỏ tuổi hơn cả bọn họ. Tâm tư lại nhớ tới thời trung học, có một năm cô và Trương Thiên Nhất cùng một số bạn học cũng đã từng làm việc này, tự mình đi buôn bán một vài món đồ kiếm được một ít tiền lời, tuy rằng thời tiết lúc ấy còn lạnh hơn cả bây giờ, mặc dù bị cóng mấy tiếng giữa thời tiết giá lạnh, mặc dù tiền bán được cuối cùng đều lấy đi ăn McDonalds. Nhưng khi đó cùng với bạn học cố gắng đi làm một việc, thật sự rất vui vẻ.
Hiện giờ ngoái đầu nhớ lại, khi đó thật khờ mà, có thể kiếm được mấy đồng? Vì sao phải đi chịu khổ như thế? Giống như chắc chắn sau này nhớ lại thời đại học, cũng sẽ xuất hiện những cảm xúc như vậy. Nhưng mà khi ấy đã để lại những kỷ niệm tốt đẹp, dùng bao nhiêu tiền cũng sẽ không mua được. Cô nghĩ, những học sinh trước mắt này, có lẽ cũng có tâm trạng giống cô, nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ sẽ hiểu được.
Lại có cô gái bán hoa chào hàng hoa tươi với người đi đường, dọc theo đường đi Trương Thiên Nhất đã từ chối mấy người như vậy. Nhưng mà cô gái mới gặp này dường như ra tay rất lợi hại, làm cho Trương Thiên Nhất không thể không dừng chân.
Lạp Lệ Sa cũng rút bàn tay nắm Phác Thái Anh về, đi trở lại nhìn. Thì ra, cô gái bán hoa đó nhét thẳng hoa vào trong tay Trương Thiên Nhất. Trương Thiên Nhất giúp Lý Nam xách đồ, không có tay rảnh để từ chối, chỉ cười nói: "Tôi thật sự không mua, cô nhìn tôi như thế này giống dạng người có bạn gái lắm sao? Mau lấy về bán cho người khác đi."
Cô gái đó yên lặng nhìn cậu ấy nói: "Sao có thể không có bạn gái, cậu gạt người sao?"
Lạp Lệ Sa thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô gái đó, lấy 20 đồng trong ví ra đưa cho cô ấy nói: "Được rồi, chúng tôi mua."
"Cám ơn!" Cô gái đó cười một cái thật tươi bỏ đi.
Lạp Lệ Sa lấy cành hoa trong tay Trương Thiên Nhất, lập tức đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, đưa tới trước mặt Phác Thái Anh, "Cho chị."
Phác Thái Anh ngạc nhiên. Lén nhìn vẻ mặt của Lý Nam và Tống Nhiên, cũng không dám tùy tiện đưa tay ra nhận.
Hoa hồng vừa chớm nở, vào trời đêm giá rét này, yên lặng tỏa ra vẻ đẹp của nó, giống như muốn dùng hết sức lực bung nở cơ thể, nhưng cuối cùng không chịu được cái lạnh, chỉ có thể hiến dâng màu đỏ chói mắt của nó, vào buổi đêm tuyết bay phất phới, một điểm màu đỏ giữa lớp giấy gói thuần một màu trắng, làm cho người ta cảm thấy thổn thức.
Lạp Lệ Sa dùng cành hoa chặn đường của Phác Thái Anh như vậy, tay chân Phác Thái Anh hơi luống cuống, hỏi: "Này? Làm gì vậy?" Chung quanh còn có những người khác, như vậy chắc là không tốt?
"Cái này cho chị." Lạp Lệ Sa cố ý quay đầu chỗ khác không nhìn nàng. Hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lý Nam và Tống Nhiên.
Phác Thái Anh không nhận, ngược lại Lý Nam đi đến nói: "Vì sao tớ không có?"
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn cậu ấy một cái nói: "Cậu cũng đã giật quả táo của tớ rồi!" Sau đó lại nhìn về phía Phác Thái Anh, hơi hơi nhíu mày. Nhận đi nhận đi, các cậu ấy sẽ không nghĩ nhiều đâu.
Phác Thái Anh không nhịn được, "Phì" một tiếng cười lên.
"Cười gì chứ?" Mặt Lạp Lệ Sa như bị thêu đốt.
Phác Thái Anh cười một lát mới nhận cành hoa trong tay cô nói: "Trước đây chị cảm thấy dáng vẻ của Lạp Lệ Sa em rất đáng yêu, mày rậm mắt to, nhưng mà vừa rồi hai lông mày của em nhíu lại cùng một chỗ, giống như con sâu róm."
"Ặc?" Lạp Lệ Sa giơ tay sờ đôi lông mày rậm vẫn luôn làm cho cô kêu ngạo, giống sâu róm?
"Được rồi, hoa này chị nhận, nhưng mà, Tiểu Nhất giúp chị cầm trước một chút đi, lát nữa về đưa lại chị." Phác Thái Anh nói như vậy, bởi vì chị ấy lại thấy có mấy cô gái bán hoa dạo muốn "Xuống tay" với Trương Thiên Nhất.
Kết quả, bầu không khí vốn có chút kì lạ, đã bị một câu "Sâu róm" của Phác Thái Anh phá vỡ, lực chú ý của Lý Nam từ hoa hồng đã chuyển đến cặp lông mày của Lạp Lệ Sa. Nhưng Lý Nam dù sao cũng là Lý Nam, không được một lúc lại nghĩ đến chuyện này, vừa đi còn vừa nói với Tống Nhiên: "Cậu xem, Lệ Sa thật không biết điều, mua hoa cũng không nói cho hai chúng ta."
"Ờ, không cho thì không cho, dù sao tớ cũng không thích." Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn về cuối con phố, tầm mắt lướt qua một đám người, cuối cùng cũng nhìn được bảng hướng dẫn lờ mờ, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc có thể về rồi, phố này thật sự chỉ có hơn 1000 mét thôi sao? Sao cô cảm thấy đi hết một giờ lâu như vậy?
.
Trở lại kí túc xá, lúc chia tay ở cầu thang tầng bốn, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đều rất ăn ý lần lượt trao đổi đồ trong tay đối phương.
Thứ Lạp Lệ Sa tặng Phác Thái Anh, là nước hoa.
Thứ Phác Thái Anh đưa cho Lạp Lệ Sa, là chìa khóa nhà của nàng. Chiếc chìa khóa Lạp Lệ Sa sớm trả lại cho nàng vào hôm sau ngày sinh nhật, được nàng gói vào trong một chiếc hộp xinh đẹp, lại đến trong tay Lạp Lệ Sa. Mà lúc này đây, Lạp Lệ Sa không cần phải trả lại.
Sau khi tắt đèn, Lạp Lệ Sa ở trên giường đầu tiên là nhìn chiếc chìa khóa Phác Thái Anh tặng cười ngô nghê, sau đó lại lấy quả táo đặt ở trên gối lúc giữa trưa kia ôm ngủ thẳng đến chiều ngày hôm sau. Trong giấc mơ đều là nụ cười xinh đẹp của Phác Thái Anh lúc nhận lấy hoa của cô.
Ngày hôm sau vừa mới mở mắt, Lạp Lệ Sa liền tìm kiếm bóng dáng của quả táo kia, nhưng mà tìm trái tìm phải, ngay cả chăn cũng xốc lên, làm sao cũng không tìm được. Muốn hỏi những người khác có nhìn thấy quả táo của cô hay không, nhưng trong phòng ngủ không còn một ai. Rốt cuộc đành phải nhảy xuống giường lục tung khắp nơi tìm kiếm. Cuối cùng phát hiện xác của một quả táo trong thùng rác.
Lạp Lệ Sa lập tức trợn tròn mắt, giấy gói trong suốt từng bao quanh bên ngoài quả táo, hiện giờ đã trở thành giấy bọc xác; quả táo từng đỏ tươi mê người, hiện giờ gầy trơ cả xương, lộ ra lõi.
Cô ngồi xổm trước thùng rác, yên lặng nhìn chằm chằm cái xác kia, căm uất không chịu nổi, nghĩ thầm, mày yên nghỉ đi, tao nhất định sẽ tìm được hung thủ báo thù cho mày.
Lúc trong lòng còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng mở, Nguyệt Lượng mở cửa đi vào. Nguyệt Lượng nhìn Lạp Lệ Sa một cái, chỉ nói: "Dậy rồi à?" Sau đó ngồi xuống bắt đầu đọc truyện tranh.
"Nguyệt Lượng, sao cậu lại không tò mò tớ đang làm gì vậy?" Nếu đổi ngược lại là Lý Nam hoặc Tống Nhiên, chắc chắn vừa vào cửa đã nói ngay: "Lệ Sa cậu đang làm gì đó? Sao lại ngồi xổm ở đây?" Nhưng Nguyệt Lượng lại không hỏi gì cả, vô cùng khả nghi.
Nguyệt Lượng cũng không nhìn cô, đưa lưng về phía cô nói: "Cậu khiếm (khiếm nhã) như vậy, làm gì cũng có thể lý giải được."
"Cậu lại đây nhìn xem."
"Nhìn cái gì chứ?" Nguyệt Lượng cúi đầu nhìn thoáng qua, ồ, cùi táo thôi, cũng không có gì. Lời này cậu ấy chưa nói ra, nhưng mà Lạp Lệ Sa đã từ sắc mặt của cậu ấy nhìn ra manh mối, tuy rằng cậu ấy đã cố hết sức che giấu.
"Cái tên hung thủ giết quả này!" Lạp Lệ Sa bất ngờ đứng lên nắm lấy áo của Nguyệt Lượng.
"Gì vậy?" Nguyệt Lượng hoảng hốt, nghĩ thầm, Lạp Lệ Sa bị thần kinh gì thế?
"Tớ hỏi cậu, quả táo trên giường của tớ có phải cậu đã ăn hay không?"
Nguyệt Lượng gật đầu, "Sáng nay thức trễ, không ăn sáng, vừa lúc nhìn thấy cậu có một quả táo, sao thế?"
"Sao cậu lại có thể ăn quả táo của tớ!" Lạp Lệ Sa bắt đầu rít gào.
Vẻ mặt của Nguyệt Lượng lập tức tươi cười lên nói: "Hai chúng ta là ai với ai chứ, không phải chỉ ăn táo của cậu thôi sao? Tớ thấy cậu không ăn, để ở đó sợ sẽ bị hư, tớ có lòng tốt giúp cậu ăn luôn."
"Cậu có biết đó là của ai tặng cho tớ không?"
"Ai tặng thì cũng vậy thôi, không ăn chính là lãng phí lương thực, lãng phí lương thực là có lỗi."
"Cậu trả cho tớ!" Bàn tay nắm lấy áo của Nguyệt Lượng lại tăng thêm một chút lực. Nếu đây không phải trong phòng ngủ, mà là một nơi rộng lớn khác, chắc Lạp Lệ Sa sẽ tức giận đến lăn lộn trên mặt đất.
"Không phải chỉ là một quả táo sao?" Nguyệt Lượng bắt lấy tay cô, muốn làm cho cô nới lỏng ra một chút.
"Đó là của học tỷ tặng cho tớ." Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng giận, nắm lấy Nguyệt Lượng lắc qua, lắc lại; lắc qua, lắc lại.
"Khụ khụ..... Khụ...... Cứu mạng..........." Nguyệt Lượng bị Lạp Lệ Sa lắc đến choáng váng đầu óc, không ngừng cầu xin tha thứ mới làm cho Lạp Lệ Sa ngừng lại. Nguyệt Lượng chỉnh lại áo, thở hổn hển mấy hơi nói: "Thế...... Tớ đi nói với chị ấy kêu chị ấy cho cậu một quả nữa thì được rồi."
"Có tác dụng gì chứ? Lễ giáng sinh cũng đã qua rồi." Nói một hồi, Lạp Lệ Sa lại nước mắt lưng tròng nhìn Nguyệt Lượng.
"Thế...... Ôi trời, phiền chết được, tớ bao cậu đi ăn kem là được chứ gì?" Nguyệt Lượng sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của Lạp Lệ Sa.
"Được thôi." Nhưng bộ dáng vẫn còn giống như rất oan ức, vì thế lại bồi thêm một câu: "Cậu vốn còn thiếu tớ kem. Hôm nay không tính vào 200 lần kia phải không? Cậu có biết học tỷ tặng cho tớ quả táo hàm chứa bao nhiêu tình cảm ở bên trong.....Quả táo đó...."
"Được rồi được rồi." Nguyệt Lượng vội ngắt lời cô, "Miệng tớ có lỗi, không nên ăn táo của cậu, cậu muốn ăn bao nhiêu kem thì ăn, bóp tiền để ở chỗ cậu được chưa?"
"Ừ, thế cũng tạm chấp nhận."
Lúc Nguyệt Lượng chờ Lạp Lệ Sa thay quần áo, vẫn còn không ngừng oán trách bản thân, vì sao lại nông nổi như vậy đi ăn quả táo của cậu ấy chứ, kết quả là bị ép buộc bắt bí vào chầu này. Thật sự là quá không cẩn thận!
Lạp Lệ Sa nghĩ Nguyệt Lượng nếu đã hào phóng đãi khách như vậy, đương nhiên phải kêu cả Phác Thái Anh cùng đi mới càng có lời, vì thế cũng kêu Phác Thái Anh đi ra. Đương nhiên Nguyệt Lượng cũng không dám có nửa câu oán thán, bóp tiền đã bị rơi vào tay Lạp Lệ Sa rồi!
Mấy người vừa mới đi ra ngoài không được vài bước, Lạp Lệ Sa vừa định đưa tay ra nắm lấy tay Phác Thái Anh, kết quả bị trượt chân, lập tức ngã chổng vó. Phác Thái Anh vội vàng đỡ cô dậy: "Em sao rồi? Có đau không?"
"Không......... Không sao."
Nguyệt Lượng bên kia không nhịn được cười, nghĩ thầm, cho cậu cướp đoạt bóp tiền của tớ, ngã thật hay, bây giờ có thể không cần đi ăn rồi?
Kết quả Lạp Lệ Sa phủi phủi tuyết trên người nói: "Lát nữa tớ phải ăn thêm mấy phần kem mới được!"
Rốt cuộc Nguyệt Lượng đã hiểu được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt.
Tới quán nước, Lạp Lệ Sa trước tiên là gọi vài món kem có mùi vị bình thường không hay ăn, sau đó lại gọi thêm vài loại món uống mới ra, vừa ăn còn vừa hối hận, lúc trước sao không đánh cược với Nguyệt Lượng kem Haagen-Dazs chứ?
Vốn đang là cuối tháng, tài chính rất căng thẳng, Nguyệt Lượng nhìn thấy mấy thứ dọn lên bàn, trong lòng đau khổ, sau đó nhìn cái bóp tiền teo tóp chùi nước mắt: "Bóp tiền, mày sao vậy? Mày đừng có chết mà!"
Lạp Lệ Sa liếc cậu ấy một cái lại nói với Phác Thái Anh: "Học tỷ, chị muốn ăn thêm gì nữa không? Nguyệt Lượng mời khách."
Nguyệt Lượng ôm lấy bóp tiền nức nở nói: "Cầm thú."
Phác Thái Anh nhịn không được cười lên, "Lệ Sa, em cũng đừng ức hiếp Nguyệt Lượng, em nhìn em gọi nhiều thứ như vậy, tự em ăn hết sao? Ăn không hết không được đi."
Lạp Lệ Sa không phục "Ờm" một tiếng.
Mắt Nguyệt Lượng vụt sáng, "Học tỷ số một."
Đương nhiên, Nguyệt Lượng và Phác Thái Anh không thể nhìn Lạp Lệ Sa ăn sạch mọi thứ trên bàn, mà là giúp đỡ cô cùng nhau dọn sạch chiến trường, sau đó, Lạp Lệ Sa nghĩ thầm, một tháng tới này không cần phải ăn kem nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro