Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44. Sinh nhật bi thảm (II)

Quán KTV đi hôm nay, cũng là quán hôm sinh nhật anh học trưởng trong ban kiểm tra kỷ luật lúc trước. Có lẽ là do Lạp Lệ Sa từng kể chuyện hôm ấy nghe Phác Thái Anh hát với Nguyệt Lượng, cho nên Nguyệt Lượng mới đặt chỗ này.

Tắt đèn, thắp nến lên, chiếc bánh sinh nhật sô-cô-la trái cây làm cho Lạp Lệ Sa canh cánh trong lòng cuối cùng cũng được thu hoạch long trọng, trên chiếc bánh ngọt 16 tấc, cắm hai cây nến ngay ngắn, đây là sinh nhật lần thứ 20 của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh hát bài chúc mừng sinh nhật, tất cả mọi người đều rất ăn ý đợi cho đến đoạn thứ hai mới hòa giọng hát theo.

Lạp Lệ Sa cảm thấy vô cùng hài lòng nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó mỉm cười thổi tắt nến, trong phòng lại sáng lên. Đèn mới vừa bật sáng, Lạp Lệ Sa liền chặn ngay bàn tay đang hướng về phía chiếc bánh sinh nhật của Lý Nam: "Bánh kem hôm nay chỉ được ăn không được trét lên mặt!"

Lý Nam bĩu môi, xoay qua lấy dao và đĩa giấy nói: "Thôi được rồi, Thọ tinh tới chia bánh kem đi."

Bánh kem ngon như vậy không ăn lãng phí vô cùng, Lạp Lệ Sa vừa nghĩ vừa cắt một miếng lớn đưa cho Phác Thái Anh.

"Cậu thiên vị." Nguyệt Lượng bất mãn kêu lên.

"Ấy, đều giống như nhau thôi." Lạp Lệ Sa chống chế, lại cho thêm những người khác một chút. Kết quả chia đến cuối cùng, bản thân cô chỉ còn lại một miếng nhỏ nhất, cô vừa nhét đầy bánh kem trong miệng vừa oán giận Lý Nam, "Bánh kem nhỏ như vậy, đủ ai ăn chứ?"

Lý Nam vừa nghe, đã nói: "Được, năm sau tớ đặt cho cậu một cái hai tầng, cậu thấy được không?"

"Miễn cưỡng một chút cũng được."

"Sau đó úp hết lên mặt cậu."

"Cậu........ rất không dịu dàng!" Mọi người cười vang một trận.

Hôm nay Triệu Đình vẫn luôn dè dặt lúc này mới nói chuyện, "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lệ Sa, chị là học tỷ, cũng nên tặng một bài hát mới đúng." Những người còn lại đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Vì thế Triệu Đình cầm micro bắt đầu hát, Lạp Lệ Sa vừa nghe luôn bịt lỗ tai, đợi Triệu Đình hát xong, cô hỏi:"Lúc trước chị làm sao vào được ban văn nghệ vậy?"

Triệu Đình liếc cô một cái, "Sao? Không hay à?"

"Hay...... rất hay...." Lạp Lệ Sa che mặt lùi người lại.

Triệu Đình cười nói: "Yên tâm, hôm nay là sinh nhật em, chị tạm thời tha cho em, không nhéo mặt em."

"Thật sao? Chị Triệu Đình chị thật tốt, người tốt hát cũng tốt." Lạp Lệ Sa cười nịnh chị ấy, từ từ bỏ hai tay che mặt ra.

"Thật không? Thế chị hát cho em một bài nữa nhé."

"Em nói giỡn thôi."

"Ừ, Chị cũng nói giỡn đó."

"Chị.......... Triệu Đình." Lạp Lệ Sa xoa mặt, "Không phải chị nói không nhéo rồi à?"

Phác Thái Anh đột nhiên ngồi lại đây, "Triệu Đình, cậu lại ăn hiếp Lệ Sa?"

Triệu Đình cười xấu xa mấy tiếng: "Không có, hai chúng tớ giỡn thôi, phải không? Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu quầy quậy, "Học tỷ, chị ấy nhéo em."

"Đó không phải là cách biểu đạt tình yêu của chị với em sao? Em cô nhóc này......." Triệu Đình trừng mắt liếc nhìn cô một cái.

Phác Thái Anh khẽ gật đầu nói: "À, cách biểu đạt tình yêu à? Để tớ biểu đạt với cậu một chút nhé?" Vừa nói vừa nhéo lấy khuôn mặt của Triệu Đình.

Lạp Lệ Sa nhướng nhướng mày với Triệu Đình, hả hê vỗ tay.

Sau đó Triệu Đình ôm mặt giả bộ đáng thương nói: "Tôi không chơi với hai người nữa."

Quà Phác Thái Anh tặng Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không nỡ tháo ra, đợi đến khi vào KTV mới từ từ mở, thật cẩn thận nương theo nếp gấp của giấy gói mà gỡ, sau khi lấy được quà ở bên trong xong, lại kỹ lưỡng bao chiếc hộp không lại một lần nữa.

Đó là một bóp tiền bằng da, Lạp Lệ Sa nghĩ là không ai chú ý, bèn lén lấy hình của Phác Thái Anh trong bóp cũ nhét vào bóp tiền mới, đó là tấm hình cô chụp thừa lúc Phác Thái Anh ngủ. Sau đó nhìn ảnh chụp một cái, lại liếc mắt nhìn Phác Thái Anh nhân bản, tiếp theo nở một nụ cười giống như mê gái.

Không biết từ khi nào Phác Thái Anh đã ngồi xuống bên cạnh Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nghiêng người qua muốn nhìn là cái gì, kết quả Lạp Lệ Sa cảnh giác đóng bóp tiền lại. "Giấu gì vậy?" Phác Thái Anh hỏi.

"Không....... Không có gì hết..... Ơ, học tỷ, đến bài của chị kìa." Lạp Lệ Sa hấp tấp nhét bóp tiền vào túi quần.

Phác Thái Anh cũng không hỏi thêm nữa, tập trung hát. Nàng hát: "Em nghe cô đơn đang hát, nhẹ nhàng lại mãnh liệt, nghe tiếng hát tàn nhẫn như vậy, làm cho người ta không kiềm được rơi nước mắt thành sông....... Tìm không thấy, người ấy có đến hay không, tôi sẽ là của ai ai là của tôi.........."

Một khắc đó, Lạp Lệ Sa rất muốn tiến lên, mạnh mẽ ôm cô gái kia vào lòng, sau đó nói với nàng: Chị là của em, em là của chị. Nhưng còn có rất nhiều người ở đây như vậy. Vì thế càng thêm chờ mong câu nói "Buổi tối trở về đi" của Phác Thái Anh, sau đó là có thể..... hì hì hì......

Hơn mười hai giờ khuya, ai về nhà nấy, sau khi Lạp Lệ Sa và Trương Thiên Nhất nhét tất cả mọi người vào trong xe taxi, mới lấy điện thoại ra gọi cho Phác Thái Anh. Lát sau, một chiếc taxi dừng lại trước mặt bọn họ, Lạp Lệ Sa vẫy vẫy tay tạm biệt Trương Thiên Nhất liền nhảy lên xe.

Lạp Lệ Sa không về nhà, mà là cùng Phác Thái Anh trở về nhà của nàng, bởi vì câu nói kia của Phác Thái Anh, thật sự không thể không làm cho cô suy nghĩ sâu xa, có lẽ cứ như vậy mà lên giường cũng không chừng?

Tới nhà của Phác Thái Anh, cửa vừa mới đóng lại, Phác Thái Anh còn chưa kịp cởi giày, Lạp Lệ Sa đã nhào tới, nhưng mà nàng không để cho Lạp Lệ Sa đạt được ý xấu. "Đi tắm trước đi, toàn thân đều là mùi rượu."

"Đã biết." Vì do sinh nhật, Lạp Lệ Sa vui vẻ đến mức uống thêm mấy ly, nhưng mà, mình cũng muốn để lại ký ức tốt đẹp cho lần đầu tiên của mình và học tỷ, vì vậy ngoan ngoãn đi tắm. Chờ cô tắm xong, tóc cũng sấy khô, Phác Thái Anh vẫn chưa ra.

Lạp Lệ Sa chờ đến hết kiên nhẫn, nằm trên giường gọi: "Học tỷ......."

Phác Thái Anh không để ý tới cô, cô lại kêu một tiếng "Học tỷ", Phác Thái Anh vẫn không để ý tới cô, cuối cùng Lạp Lệ Sa đành phải đứng lên đi vào nhà vệ sinh tìm nàng.

Chỉ vừa mở cửa, Lạp Lệ Sa đã ngây ngẩn cả người. Phác Thái Anh vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc váy ngủ. Thân hình quyến rũ hoàn mỹ như vậy, cứ thế hoàn toàn hiện ra trước mặt Lạp Lệ Sa. Cái này thật sự không thể không làm cho người ta có suy nghĩ bậy bạ, Lạp Lệ Sa cố gắng khẽ nuốt nước miếng, có phải nên quay đầu đi hay không? Hay là nên đóng cửa lại đi ra ngoài? Nghĩ như vậy, nhưng thân thể vẫn cứng đờ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Ánh mắt chuyển động khắp nơi, không tìm được chỗ dừng thích hợp.

Lúc này, Phác Thái Anh đột nhiên nói chuyện, nàng nói: "Nếu em muốn nhìn, thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, còn xấu hổ cái gì?"

Lạp Lệ Sa nghĩ thầm: Nhất định chị ấy đã say..........

Phác Thái Anh lấy váy ngủ lên đang định mặc vào, bị Lạp Lệ Sa giật lấy, "Dù sao lát nữa cũng phải cởi, còn mặc nó làm gì."

Phác Thái Anh nghe xong, cũng ngượng ngùng cúi đầu, Lạp Lệ Sa bị hành động đáng yêu này của chị ấy châm ngòi, không chút suy nghĩ hôn xuống. Loại thời điểm này còn không hôn, quả thực là đồ lưu manh rồi. Lạp Lệ Sa nghĩ, nhất định mình cũng đã say.......

Không biết hôn như thế nào hôn đến trên giường, Phác Thái Anh thừa dịp giữa lúc thở gấp hoảng hốt kêu: "Tóc vẫn chưa khô."

"Lát nữa nói sau."

Những lời còn chưa kịp nói ra, lại bị chôn vùi trong nụ hôn của Lạp Lệ Sa.

Từ khi bên nhau tới nay, mỗi lần đến lúc hôn nồng nhiệt như vậy, hai người đều rất ăn ý tự động ngừng lại ngay bước cuối cùng. Bởi vì cảm thấy, như vậy tựa hồ có phần quá nhanh, nhưng mà lúc này đây, dường như hai người đều không định dừng lại. Hai tháng, thật sự không tính là dài, nhưng mà cộng thêm một năm yêu thầm đó của Lạp Lệ Sa, thời gian cũng coi như không ngắn.

Nụ hôn của Lạp Lệ Sa, tinh tế chuẩn xác rơi xuống trên người Phác Thái Anh, rơi trên da thịt trắng như tuyết của nàng để lại những vết màu hồng đậm nhạt không đồng đều. Lúc tay của Lạp Lệ Sa từ ngực nàng chuyển xuống bụng, Phác Thái Anh vô cùng khẩn trương căng cứng cơ thể, nhắm chặt mắt chìm vào cảm giác êm ái dễ chịu này. Nàng đoán rằng Lạp Lệ Sa cũng rất khẩn trương, cho nên chậm chạp không có thêm động tác nào.

Thế nhưng..........

Hai phút trôi qua..........

"Lệ Sa?" Phác Thái Anh nhẹ giọng kêu cô.

Lạp Lệ Sa không có phản ứng.

Phác Thái Anh lại đẩy nhẹ cô.

Lạp Lệ Sa vẫn như trước không có phản ứng.

Phác Thái Anh từ từ mở mắt nhìn, lưu manh! Vào loại thời điểm này lại có thể ngủ!

Phác Thái Anh đẩy con sâu rượu còn nằm sấp trên người mình ra, thở hổn hển tức giận nói: "Không thể uống rượu mà còn ra vẻ!" Sau đó ngồi bên giường thổi khô tóc, tiếng ồn của máy sấy tóc cũng không thể đánh thức được con sâu rượu kia.

Đợi khi Phác Thái Anh lại nằm xuống, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên xoay người lại ôm nàng, miệng còn gọi "Học tỷ........."

Phác Thái Anh nghĩ là cô đã tỉnh, nhưng thấy mắt cô vẫn còn nhắm lại, rõ ràng là nói mớ.

Lạp Lệ Sa lại nói: "Học tỷ...... Chị là của em........." Vẫn nói không ngừng, làm cho Phác Thái Anh ngủ không được, đành phải đưa tay bịt miệng Lạp Lệ Sa lại. Cuối cùng im lặng mới buông tay, vừa buông lỏng tay, Lạp Lệ Sa lại bắt đầu nói mớ. Phác Thái Anh không biết làm cách nào, đành phải kề qua đó hôn hôn cô, cô mới yên tĩnh trở lại.

Giày vò cả đêm, Phác Thái Anh cũng đủ mệt mỏi, cũng đủ buồn bực, cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro