Chương 42. Tuyết đầu mùa
Buổi chiều học xong, Lạp Lệ Sa và Trương Thiên Nhất lại cùng đi siêu thị, như thường lệ mua một đống kẹo, chocolate và đồ ăn vặt. Rất nhiều cô gái không dám ăn nhiều kẹo và chocolate, sợ mập, nhưng Lạp Lệ Sa thường xuyên ăn mấy thứ này trái ngược lại vô cùng gầy.
Bởi vì trời lạnh, cuối tuần Lạp Lệ Sa cũng rất ít khi về nhà, vì thế tự nhiên phí sinh hoạt cũng được cho nhiều thêm mấy trăm. Đương nhiên Lạp Lệ Sa vui vẻ vô cùng, trừ tiền chi tiêu bình thường ra, còn có thể để dành được một ít. Cho nên gần đây mỗi lần đi siêu thị, Lạp Lệ Sa đẩy xe không đi vào, sau đó luôn để cho Trương Thiên Nhất đẩy một xe đầy tràn đồ ăn vặt đi ra.
Được thôi, những chuyện đó Trương Thiên Nhất đều có thể nhịn được, mấy thứ khoai tây chiên bánh phồng tôm linh tinh đó tuy có kích thước to, lại không nặng bao nhiêu, nhưng hôm nay, Lạp Lệ Sa lại kiếm chuyện gì nữa đây? Đây là thứ gì vậy? Trương Thiên Nhất chỉ vào hai thùng trong xe đẩy hỏi: "Đây là..... cái gì?"
Lạp Lệ Sa còn đang tức giận xe đó quá nhỏ, nên lấy thêm một cái nữa mới đúng, nghe thấy Trương Thiên Nhất hỏi như vậy, cô cũng đúng lý hợp hình mà trả lời: "Đồ uống đó."
"Đương nhiên tới biết đây là đồ uống...Cậu mua nhiều như vậy làm chi?"
"Để uống."
"Đương nhiên tớ biết là để uống! Mua nhiều như vậy thì vác thế nào!"
Lạp Lệ Sa vội trấn an cậu ấy nói: "Cậu đừng kích động như thế chứ. Tớ sợ sau khi trời trở lạnh sẽ không muốn ra ngoài, cho nên mua nhiều một chút để dự trữ."
"Cậu cũng không phải là động vật, cậu không cần ngủ đông."
"À." Lạp Lệ Sa nâng một thùng lên ước lượng, nghĩ thầm một thùng cũng được, nếu như hai thùng, chắc là Trương Thiên Nhất vác không nổi. Vì thế nhìn hai cái thùng kia lưu luyến không rời, cuối cùng đành phải để thùng coca đó lại, chỉ để lại một thùng nước táo Tỉnh Mục.
Trương Thiên Nhất cũng không biết mình đem thùng đồ uống đó đến cổng trường đại học N thế nào, nhưng thấy Lạp Lệ Sa cũng không rảnh tay, xách rất nhiều thứ, nên không càm ràm nữa. Nếu là trước kia, chắc chắn là Lạp Lệ Sa khiêng thùng còn cậu xách túi nilon. Nhưng mà lên đại học, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trước kia Lạp Lệ Sa không có người mình thích, khi Trương Thiên Nhất cần người bên cạnh, cô luôn sẽ xuất hiện đầu tiên. Bây giờ, hai người đều có người yêu, thời gian cùng đùa giỡn ít lại, nhưng mà tình cảm vẫn giống như trước đây.
Ngồi trên xe trường, Lạp Lệ Sa không ngừng hà hơi vào bàn tay bị cóng đến đỏ bừng, Trương Thiên Nhất thấy thế liền đưa bao tay của mình cho cô, còn không quên bồi thêm một câu: "Vừa tội! Cho cậu không đem theo bao tay!"
Lạp Lệ Sa cũng không nhận, quay đầu nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ xe, "Tớ ghét mang bao tay."
"Haiz." Trương Thiên Nhất thở dài, "Đưa qua đây." Nói xong cũng mặc kệ Lạp Lệ Sa có đồng ý hay không, nắm tay cô giúp cô làm ấm.
Tay của Trương Thiên Nhất không giống với bàn tay thô ráp của đám con trai Lạp Lệ Sa quen biết, ngược lại, hai bàn tay của cậu ấy giống như tay con gái, ấm áp, mềm mại, Lạp Lệ Sa đã phát hiện chuyện đó từ năm lớp 10 rồi, nhiều năm sau đó, hai người đều nắm tay như vậy cùng nhau đi tới phía trước. Mỗi khi gặp chuyện đau lòng hay buồn bã, chỉ cần nắm tay người kia, dường như được tiếp thêm một phần sức mạnh, sức mạnh đó thôi thúc người ta trưởng thành.
Yên lặng nhìn chăm chú đối phương, người xung quanh phát ra hơi thở hâm mộ, chỉ có hai người họ biết, tình cảm kia sâu như biển, lại không phải là tình yêu.
Trương Thiên Nhất dựa vào vẻ ngoài đẹp trai, nói dăm ba câu dì quản lý kí túc xá đã để cho cậu khiêng mấy thứ này lên lầu. Trong phòng ngủ chỉ có một mình Tống Nhiên, Trương Thiên Nhất để đồ xuống chào hỏi với Tống Nhiên một câu bèn vội rời đi.
Lạp Lệ Sa thấy Tống Nhiên đang ngồi ở đó đọc một quyển sách tiếng anh, không khỏi cảm khái trong lòng "Thật ham học!" Vì thế cũng không làm phiền cậu ấy, chỉ cởi áo khoác liền đi đến giường nằm. Nằm một lát, lại cảm thấy trong phòng rất im lặng, làm cho cô không quen, vì thế thấp giọng hỏi Tống Nhiên: "Tống Nhiên, cậu đang làm gì thế?"
Mấy giây sau, Tống Nhiên mới đáp lại cô: "Đọc sách."
Lạp Lệ Sa xoay người nằm sấp trên giường nói tiếp: "Hai chúng ta tán gẫu một chút đi?"
Sau âm thanh sách được lật sang trang mới, truyền đến một tiếng "Ừ" nhàn nhạt của Tống Nhiên.
"Hai cậu ấy đi đâu rồi?"
"Không biết."
Lạp Lệ Sa lại thay đổi tư thế nằm nghiêng một bên ở trên giường, cúi đầu nhìn Tống Nhiên nói: "Mỗi ngày cậu trở về lại cầm sách lên đọc, không mệt sao?"
Tống Nhiên ngẩng đầu, khẽ đẩy mắt kính nói: "Mỗi ngày cậu trở về đều nói nhiều như vậy, không mệt à?"
Lạp Lệ Sa nhất thời nghẹn lời, xoay người nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Qua được mười phút, cô lại ngồi dậy nói: "Xong rồi, tớ nghỉ ngơi xong rồi, Tống Nhiên, chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Tống Nhiên khẽ nhíu mày, "Cậu gọi điện thoại kêu Nguyệt Lượng về nói chuyện với cậu không được sao? Còn ba mươi trang nữa là tớ xem xong rồi, xin cậu, im lặng một lát nữa đi."
"À." Lạp Lệ Sa đáng thương nằm trở lại, ngẩn người nhìn trần nhà. Vừa hay lúc này tin nhắn điện thoại lại vang lên.
Phác Thái Anh: Đang làm gì vậy?
Lạp Lệ Sa: Nằm.
Phác Thái Anh: Chị mới đọc sách hết một ngày, mệt mỏi quá, em lại nói chuyện với chị đi.
Lạp Lệ Sa không trả lời tin nhắn đó, mà nhanh chóng nhảy xuống giường, mang giày vào liền chạy ra ngoài, chạy đến nửa đường lại quay trở về, kéo một thùng đồ uống để ở dưới bàn ra mang đi, đi ra ngoài còn không quên dùng chân đóng cửa lại.
Tống Nhiên ngây người nhìn một loạt động tác này của cô, nghĩ thầm: Thật có sức lực.
Lạp Lệ Sa hứng khởi khiêng thùng đồ uống lên lầu, không hề cảm thấy nặng, lúc Phác Thái Anh mở cửa thấy cô khiêng gì đó bèn muốn giúp cô, cô lại linh hoạt né qua, sau đó nhẹ nhàng đặt cái thùng kia lên mặt đất.
"Không nhìn ra, em gầy như thế mà lại có sức lực như vậy. Bình thường thấy em cũng ăn rất ít."
Lạp Lệ Sa đắc ý nói: "Cái này có là gì, lần trước đơn vị của cha em phân gạo, đều do em khiêng lên, mẹ em còn cười nhạo cha em nữa." Thật ra Lạp Lệ Sa còn định nói lần đó ở nhà của Phác Thái Anh, cô có thể bế được Phác Thái Anh, huống chi là 50 cân gạo hay là một thùng đồ uống này chứ? Nhưng mà, cô suy nghĩ, có thể Phác Thái Anh đã quên chuyện kia, hoặc căn bản không biết chuyện kia đã từng xảy ra, cho nên cũng không nhắc tới.
"Mua thứ này để làm gì?" Phác Thái Anh chỉ đồ uống trên sàn nói.
"Bởi vì chị thích đó."
"Cho dù chị thích uống, cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?"
"Trời ngày càng lạnh, em đoán chị suốt ngày lo ôn tập chắc là cũng ít ra ngoài, cho nên giúp chị mua nhiều một chút, như vậy sẽ không xảy ra tình huống chị muốn uống mà không có."
Phác Thái Anh nhìn thoáng qua thùng đồ uống trên sàn nói: "Em gọi cái này là "một chút"? Chị nhớ rõ một thùng có 24 chai phải không?"
"Đúng thế, nhưng mà dù cho một ngày uống một chai, cũng chỉ uống đủ 24 ngày, huống chi không chắc khi nào em muốn uống cũng sẽ lên đây uống nữa, vậy căn bản không uống được mấy ngày." Lạp Lệ Sa nghiêm trang nói.
"Em cô nhóc này." Phác Thái Anh bất đắc dĩ, "Muốn chị nói em cái gì mới được đây?"
"Khen em đi." Lạp Lệ Sa mặt dày cười cười nhìn chị ấy.
"Được! Khen em!" Phác Thái Anh nói xong ngồi xổm xuống mở thùng ra.
"Hử?" Lạp Lệ Sa bất mãn bĩu môi, "Chỉ vậy?"
Phác Thái Anh lấy một chai nước nhét vào trong tay cô nói: "Sau khi khen em còn thưởng cho em, em còn không hài lòng sao?"
Lạp Lệ Sa mở nắp chai, uống từng ngụm lớn, nghĩ thầm, đương nhiên không hài lòng! Nếu thưởng một nụ hôn gì đó chẳng hạn, hoặc là cứ dứt khoát lấy thân báo đáp.
"Tuyết rơi kìa!" Lạp Lệ Sa còn đang như trên cõi thần tiên lại bị tiếng của Phác Thái Anh kéo về trong hiện thực. Lúc Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, Phác Thái Anh đã nhoài người nhìn ra cửa sổ.
Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, ngay 23 tháng 11, là một trận tuyết nhỏ.
Vốn Lạp Lệ Sa cũng không nhớ rõ đây có phải là trận tuyết đầu mùa hay không, chỉ đơn giản một vài bông tuyết bay bay, trong kí túc xá lại truyền đến tiếng la hét của đủ loại khẩu âm đến từ khắp nơi trong nước.
"Thật tốt, tuyết lại rơi rồi." Bàn tay của Phác Thái Anh đặt trên cửa sổ thủy tinh, khi lấy ra đã để lại năm dấu tay. Bông tuyết ngoài cửa sổ bị gió thổi đập vào lớp kính thủy tinh, chỉ vừa chớp mắt, đã không thấy bóng dáng. "Sắp đến sinh nhật của em rồi phải không?" Phác Thái Anh đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không nhìn thấy được vẻ mặt của chị ấy.
"Ừm, tháng sau."
"Ngày 5, đúng không?"
Lạp Lệ Sa hơi ngạc nhiên, Phác Thái Anh thế mà còn nhớ được sinh nhật của cô, "Chị còn nhớ à."
"Đương nhiên là nhớ, chị còn nhớ rõ có người nói muốn chị hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô ấy, nếu chị quên, cô ấy sẽ đi thắt cổ." Phác Thái Anh chậm rãi xoay người lại, những chấm bông tuyết nho nhỏ lấp lánh sau lưng nàng.
Lạp Lệ Sa xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lúc em nói câu đó, thật sự rất nghiêm túc."
Ngoài cửa lại truyền đến một tràng tiếng reo hò vui sướng, Phác Thái Anh xoay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Là tuyết đầu mùa đó." Nhìn thấy từng mảnh tuyết trắng rơi xuống, mọi người mặc quần áo mùa đông hứng khởi đi đi lại lại trong tuyết.
"Chúng ta xuống lầu chơi tuyết đi." Lạp Lệ Sa nói xong đi qua nắm tay Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh vội trùm áo khoác lại, liền bị Lạp Lệ Sa kéo một mạch chạy xuống dưới lầu, "Em vẫn chưa mặc áo khoác!" Chị ấy thấy Lạp Lệ Sa chỉ mặc một cái áo len vội kêu cô lại.
Lạp Lệ Sa không dừng chân, chỉ nói: "Không sao, trở về ngay mà."
Ra khỏi kí túc xá, thấy rất nhiều người đang hưng phấn vì trận tuyết đầu mùa này, nhớ tới năm ngoái Lạp Lệ Sa còn vì chuyện này mà cảm thông cho những bạn ở phía nam, hiện giờ, chính cô không phải cũng đang kích động vì trận tuyết đầu mua này sao? Nhưng nguyên nhân cuối này lại không phải vì tuyết, mà bởi vì đây là trận tuyết đầu mùa cùng trải qua với Phác Thái Anh, cho nên chuyện này có ý nghĩa rất đặc biệt.
Trận tuyết kia theo trời tối mà dần dần lớn lên, từng chút từng chút che phủ toàn bộ mặt đất, rơi ở dưới chân, một lớp mong mỏng.
Không biết Lạp Lệ Sa nhặt được một nhánh cây khô ở đâu, thừa dịp Phác Thái Anh không chú ý lặng lẽ viết lên tuyết một hàng chữ: TALOVELS.
Phác Thái Anh thấy cô ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì, bèn lại gần xem, Lạp Lệ Sa vội vã đứng lên che trước mặt chị ấy nói: "Học tỷ, em lạnh rồi, chúng ta mau trở về đi."
Phác Thái Anh liếc nhìn cô một cái, "Ai bảo không mặc áo khoác, mau đi thôi, coi chừng bị cảm."
"Vâng." Lạp Lệ Sa lại dắt tay nàng. Tay của học tỷ so với Trương Thiên Nhất còn mềm còn ấm hơn, sự ấm áp trong lòng bàn tay, khiến cho lòng của cô cũng ấm lên, Lạp Lệ Sa càng nắm chặt. Phác Thái Anh quay đầu lại nhìn cô, cùng nắm tay cô bỏ vào trong túi áo khoác.
Lạp Lệ Sa vừa đi vừa lưu luyến không rời mà quay đầu lại nhìn mấy chữ kia, sợ viết cạn quá, sẽ bị tuyết lấp lại rất nhanh.
Sau lưng các cô lưu lại một hàng dấu chân mờ nhạt, thật giống như là bước chân của tình yêu lặng lẽ rơi xuống.
Thật tốt, tuyết đầu mùa năm nay là xem cùng chị, năm sau, năm sau nữa, năm sau sau nữa...Mỗi một năm sau này đều muốn cùng chị xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro