Chương 38. Năm ngày bốn đêm
Năm đó Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành, mục đích để phòng ngự quân sự, hiện giờ trải qua rất nhiều năm gió táp mưa sa, Trường Thành đã trở thành nơi ngắm cảnh cho người hiện đại. Đi đến một nửa, bạn Lạp Lệ Sa bắt đầu thở hổn hển. Phác Thái Anh kéo cô đi lên trên, vừa đi vừa nói: "Bình thường không rèn luyện phải không, mới đi như vậy đã không chịu nổi rồi?"
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn ông mặt trời chăm chỉ chiếu rọi vạn vật nói: "Học tỷ, chúng đi đến chỗ mát nghỉ ngơi một chút đi, em đói rồi."
Phác Thái Anh bất lực với cô, hai người ngồi xuống ở ngay vách tường thành, Lạp Lệ Sa lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra ăn, thấy cách đó không xa cũng có người giống như các cô, ngồi trên mặt đất ăn cơm dã ngoại. Ánh nắng chiếu lên người rất ấm áp, mặc dù gió hơi lớn, nhưng không lạnh. Lạp Lệ Sa quay đầu nói với Phác Thái Anh: "Học tỷ, chị nói xem, nếu buổi tối đi cắm trại ở đây, có phải sẽ rất thích hay không? Ngắm sao nhất định rất rõ, lại yên tĩnh, cũng không lạnh nữa."
"Năm đó lúc xây Trường Thành, có bao nhiêu người vì nó mà chết, em chưa từng nghe qua câu dưới mỗi viên gạch đều chôn không biết bao nhiêu bộ hài cốt à?"
Sống lưng của Lạp Lệ Sa chợt lạnh, từ từ ngồi xuống bậc thang.
Phác Thái Anh nói tiếp: "Em nghe kỹ tiếng gió này xem, có giống như tiếng khóc của vong linh hay không?"
Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh, "Học tỷ, chúng ta mau đi lên đỉnh đi."
Đi thẳng cho đến cuối đường, lúc không còn thể leo được nữa, hai người kia mới dừng chân lại. Ở xa xa, trông thấy được Phong Hỏa Đài trên đỉnh núi đối diện.
Gió thổi rối loạn mái tóc dài của Phác Thái Anh, nàng chỉ đưa tay ra gom chúng lại, Lạp Lệ Sa lại ngẩn người nhìn Phác Thái Anh như vậy. Dường như Lạp Lệ Sa rất thích lẳng lặng nhìn Phác Thái Anh như vậy, trước đây Phác Thái Anh không cảm thấy gì, nhưng mà hiện tại, lại đột nhiên ngượng ngùng. "Nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp?"
"Nhìn phong cảnh."
Phác Thái Anh không để ý tới cô, tựa vào tường thành bên cạnh trông xuống phía dưới.
Giọng nói của Lạp Lệ Sa bay đến từ phía sau, bị gió thổi tán đi, giống như đến từ một không gian hư vô khác, cô nói: "Học tỷ, chị có biết sáng nay thức dậy nhìn thấy chị em vui biết bao nhiêu không? Em rất sợ ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ."
Phác Thái Anh quay đầu, đưa tay lên sờ mặt của Lạp Lệ Sa, cười nói: "Đồ ngốc..." Chỉ vừa đưa tay, tóc lại bị gió thổi tán loạn. Còn định nói tiếp những lời tình cảm gì đó, nhưng đột nhiên thấy Lạp Lệ Sa ngồi xổm xuống tìm kiếm thứ gì trong ba lô, vì thế hỏi cô: "Tìm gì vậy?"
Lạp Lệ Sa cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm tìm, "Vào thời điểm như thế này, nên có nó mới đủ không khí."
"Cái nào?"
"Cái này!" Nói xong, cô giống như dâng vật quý lấy từ trong túi ra một bình nước bong bóng nhỏ, sau đó đứng ngược gió, mượn sức gió thổi bong bóng. Thoáng chốc, bong bóng cái lớn cái nhỏ, đỏ mọi màu sắc bay đầy cả đỉnh núi.
Phác Thái Anh liếc nhìn cô một cái, "Trẻ con."
Lạp Lệ Sa đi một vòng quanh người Phác Thái Anh, làm cho bong bóng xung quanh Phác Thái Anh vỡ ra, Phác Thái Anh tức giận đuổi theo đánh cô. Cuối cùng, ở ngay lúc rất nhiều bong bóng đủ loại màu sắc đang bay bập bềnh, vỡ ra, Lạp Lệ Sa đột nhiên ôm lấy Phác Thái Anh hôn.
Nụ hôn này rất đột ngột, rất ngang ngược, rất rung động lòng người.
Bởi vì ở một thành phố xa lạ, bởi vì xung quanh không có ai, cho nên mới có thể tùy ý thoải mái như vậy. Nếu, có thể luôn như thế, thì thật tốt.
Hôn đến sắp hít thở không thông, Lạp Lệ Sa cũng không chịu buông ra. Phác Thái Anh đẩy vai cô, "Có người lại đây."
"Sợ gì chứ, người khác cũng không biết chúng ta."
Phác Thái Anh đẩy cô ra, đứng ở một bên tiếp tục ngắm phong cảnh. Mấy du khách phía sau có người đang chụp hình, có người ngắm cảnh xa xa. Sau khi ồn ào vài phút mới yên tĩnh trở lại.
Lúc bình thường, nếu nàng đứng ngây người ở một nơi nào đó, mà Lạp Lệ Sa ở bên cạnh, cô đã sớm lại đây nói chuyện với nàng, sao bây giờ ngược lại cô lại im lặng? Quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Lạp Lệ Sa, thấy cô đang đứng sát một vách tường thành, cúi đầu mài dũa gì đó ở đỉnh tường. Nhìn từ xa chỉ thấy tay của cô đang chuyển động, không biết là cầm trong tay thứ gì, giống như......... đang phá hoại của công?
Phác Thái Anh bước vài bước đến bên cạnh cô, hỏi: "Đang làm gì thế?"
"Khắc chữ."
"Không có ý thức, sao lại viết bậy lên di tích cổ."
"Cũng không phải chỉ có mình em như thế, chị xem khắp vách tường bên này đều vậy."
Quả nhiên đúng như lời của Lạp Lệ Sa, bề mặt kia có đủ loại chữ của những nước khác nhau dùng cọ vẽ viết, sơ lược có thể thấy được đa số đều viết là "XXX đã đến đây chơi", cũng có bảy tám kí tự được khắc bằng loại dao nhỏ chuyên dùng khắc ở trên tường. Lại nhìn Lạp Lệ Sa, đang cầm thứ gì đó giống như là chìa khóa phòng ngủ khắc từng chút từng chút một, Phác Thái Anh cúi đầu định xem. Lạp Lệ Sa xoay người lại ngăn nàng nói: "Đợi một lát, em khắc xong rồi sẽ cho chị cùng xem."
Lại mười phút trôi qua, Phác Thái Anh vừa đi qua đã nhìn thấy, đó chỉ là tám chữ cái. Nhưng vẫn không khó nhận biết, liếc mắt một cái đã nhìn ra được, trên đó viết là: LSLOVETA.
"Sao, em viết rất đẹp có phải không?" Lạp Lệ Sa vừa hỏi, vừa đi qua lại trên lối đi.
"Ừ, trình độ của học sinh lớp lá mẫu giáo, không tệ."
"Tất nhiên, em chính là lớp trưởng của lớp lá."
Phác Thái Anh nói không lại cô, trừng mắt liếc cô một cái nói: "Ranh con."
Lạp Lệ Sa vốn đang đi về phía trước, vừa nghe Phác Thái Anh nói như vậy, lập tức xoay người trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Ai kêu chị thích chứ?" Sau đó đưa tay ra, chờ Phác Thái Anh đưa tay qua, giống như một buổi chiều rất lâu trước đây, Phác Thái Anh đứng dưới bậc thang chờ cô. Nhưng mà lần này, đổi lại cô đứng phía dưới, mà Phác Thái Anh cũng không bị ngã, bàn tay nắm chặt lấy tay của cô.
Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa thu này, nụ cười đầy ắp trên gương mặt, lưu lại một bóng dáng tươi sáng rực rỡ trên đường.
Cứ như vậy, hai người ở bờ biển vui vẻ trải qua năm ngày bốn đêm. Chỉ là chuyến du lịch năm ngày bốn đêm, lại để lại một kỷ niệm mãi mãi không thể xóa đi.
Trong khoảng thời gian này bọn Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất vẫn gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa, cô trước sau vẫn nhịn không nói chuyện của mình và Phác Thái Anh. Vì thế mấy người kia cũng rất lấy làm khó hiểu, một mình cô ở bờ biển trong khoảng thời gian dài như vậy để làm gì?
Một ngày trước khi trở về, Trương Thiên Nhất lại gửi tin nhắn đến nói: Tớ gặp được học tỷ Triệu Đình ở căn tin, chị ấy nói học tỷ Thái Anh cũng mất tích mấy ngày, tính toán thời gian, chẳng lẽ các cậu...
Lạp Lệ Sa trả lời: Vậy sao? Ừ, ngày mai tớ trở về.
Trương Thiên Nhất cũng không hỏi nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau Trương Thiên Nhất đến ga đón, thấy Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh tay nắm tay xuất hiện trước mặt mình, cười cười hiểu ra, cũng không nói gì, chỉ giúp các cô xách hành lý đi ra ngoài.
Ánh mặt trời rất ấm áp, trên mặt Lạp Lệ Sa vẫn lộ ra nụ cười, Trương Thiên Nhất cũng âm thầm cảm thấy tự hào vì hành động lúc trước của mình. Đôi khi, thấy bạn bè bên cạnh hạnh phúc, còn vui vẻ hơn chính bản thân mình hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro