Chương 36. Hành trình cùng nhau bắt đầu
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, bỗng nhiên từ trong ảnh phản chiếu của tấm kính thủy tinh, thấy được người ở giường đối diện trở mình. Theo phản xạ lướt mắt nhìn một cái, nhìn thấy người kia vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mình. Lạp Lệ Sa hoảng hốt kêu ra tiếng: "Học tỷ!"
Phác Thái Anh khẽ nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy nói: "Em cũng lên xe lâu như vậy rồi, mới phát hiện ra là chị à?"
Lạp Lệ Sa ngượng ngùng cúi đầu nói: "Chị lại chưa nói chị cũng sẽ đến...em còn nghĩ..."
"Còn nghĩ cái gì?" Phác Thái Anh lấy đồ ăn vặt cùng với thức uống từ trong ba lô ra đưa cho cô.
Lạp Lệ Sa nhìn đồ ăn trong tay, buồn rầu nói: "Em nghĩ chị ghét em, kêu em cút khỏi tầm mắt của chị."
"Sao?" Phác Thái Anh đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó bắt đầu cười lớn, "Chị nói ghét em khi nào?"
"Nhưng mà em nghĩ như vậy...." Lạp Lệ Sa tủi thân nói.
"Nhưng cho tới bây giờ chị cũng chưa từng nói........ ghét em."
"A! Thế chẳng lẽ lần này là........" Lạp Lệ Sa vừa kích động liền ném đồ đang cầm trong tay qua một bên, chuyển qua nắm tay của Phác Thái Anh, "Chẳng lẽ lần này là chuyến du lịch bí mật của hai chúng ta?"
Phác Thái Anh nghiêng người rút tay ra, nằm trở lại trên giường nói: "Chị chưa từng nói như vậy."
Lạp Lệ Sa cũng không hỏi tiếp nữa, nhưng thật ra trong lòng đã sớm vui như nở hoa.
Sáng sớm hôm sau xuống xe lửa, hai người trước tiên đến gần trạm xe ăn chút gì, sau đó đi dạo chơi các điểm du lịch, giống như bạn thân cùng nhau đi du lịch, không có gì khác thường.
Đến tối khi tìm chỗ ở, bởi vì đi quá gấp, không có đặt trước khách sạn, mà những khách sạn gần bãi biển đã sớm bị công ty du lịch đặt kín hết, chỉ còn lại phòng có giường đôi. Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh xấu hổ, định bỏ đi, nhân viên lễ tân nói: "Lúc này các khách sạn khác chỉ sợ ngay cả một phòng trống cũng không có, tôi khuyên các bạn nên quyết định sớm, bằng không gian phòng này có thể cũng không còn."
Lạp Lệ Sa còn định nói gì đó, Phác Thái Anh bước thẳng lên phía trước một bước nói: "Vậy phòng này đi, ở bốn ngày, quẹt thẻ."
Lạp Lệ Sa tuy rằng biểu hiện ra một vẻ mặt rất kinh ngạc, nhưng vẫn kịp thời giữ tay Phác Thái Anh, sau đó đưa thẻ tín dụng của mình qua đó.
Phác Thái Anh cũng không tranh với cô nữa, tiếp đó hai người im lặng vào phòng, lúc sau Lạp Lệ Sa yên lặng đi tắm. Chờ sau khi cô tắm xong, lại tâm trạng thấp thỏm mà ngồi yên lặng bên giường.
Phác Thái Anh tắm xong đi ra, thấy Lạp Lệ Sa còn ngồi xem tivi đằng kia, liền nói: "Hôm nay đi suốt một ngày vẫn chưa mệt sao? Mau đi ngủ đi." Nói xong Phác Thái Anh nằm nghiêng một bên trước, sau đó vỗ vỗ nửa chiếc giường trống nói: "Lại đây."
Lạp Lệ Sa vừa nghe, tim đập thình thịch. Học tỷ vậy mà lại chủ động mời gọi cô! Tuy rằng trong lòng đã sớm nhộn nhạo không yên, nhưng cô vẫn thật chậm chạp, thật dè dặt cẩn thận mà nằm xuống. Để lại ở giữa một khoảng trống rất lớn.
Phác Thái Anh đưa tay tắt đèn đi, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon".
Lạp Lệ Sa cũng đáp lại một câu "Ngủ ngon". Nhưng mà, làm sao cô có thể ngủ được?
Trên người Phác Thái Anh, tỏa ra mùi thơm ngát sau khi tắm, theo những động tác xoay người của nàng, mùi hương khi đậm khi nhạt, kích thích thần kinh của Lạp Lệ Sa.
Nếu như, lúc này xoay người qua ôm học tỷ, chắc là sẽ bị đánh nhỉ? Cô lại lo lắng giống như lần đó ngủ ở phòng của Phác Thái Anh, nhưng lại không khó chịu khổ sở giống như lần trước, tuy rằng vẫn đang cố gắng kiềm chế, rồi lại không nhịn được xoay người đối mặt với Phác Thái Anh, nhưng cô trước sau vẫn không dám mở to mắt.
Đột nhiên, tay của Phác Thái Anh duỗi qua đây, phủ lên eo Lạp Lệ Sa. Tim của Lạp Lệ Sa còn đập dữ dội hơn, nghĩ thầm, hay là cứ đột ngột kề qua đó hôn rồi nói sau?
Chưa đợi cô hạ quyết tâm, bỗng dưng nghe Phác Thái Anh nói: "Ngủ đi."
Thế là, lời này giống như thần chú, Lạp Lệ Sa lại thật sự chìm vào giấc ngủ, ở trong khuỷu tay của Phác Thái Anh, ngửi mùi thơm thoang thoảng kia, ngọt ngào thiếp đi.
Một giấc này của Lạp Lệ Sa ngủ thẳng cho tới giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, không biết Phác Thái Anh đã đi đâu, Lạp Lệ Sa bèn gọi điện thoại cho nàng, kết quả nàng không bắt máy. Lạp Lệ Sa còn đang buồn bực, cửa phòng bật mở, Phác Thái Anh thấy cô vừa thức liền nói: "Chị cũng tự đi ra ngoài chơi hết một vòng, em sao có thể ngủ lắm đến vậy."
"Hôm qua đi đường nhiều như thế, mệt chết được."
"Mau xuống giường, ăn cơm xong đi chơi tiếp."
"Hôm nay lại muốn đi đâu vậy?" Lạp Lệ Sa cũng không muốn lại đi theo một đoàn du lịch giống như ngày hôm qua, đi một chuyến cả ngày hôm qua như vậy, đến không ít nơi, nhưng các cô đều là cưỡi ngựa xem hoa, không nhớ được điều gì.
"Hôm nay đến bãi biển chơi, thế nào?"
"Có thể ngủ trên bãi cát không?"
"..........."
Cơm trưa lại là hải sản, đi đến biển, không ăn hải sản thì có phần không thể chấp nhận, nhưng mà bữa nào cũng là hải sản, Lạp Lệ Sa cảm thấy không thể chịu được nữa. Lạp Lệ Sa mè nheo, tối nay nói gì cũng không ăn hải sản nữa, cô muốn đi ăn KFC, cô muốn ăn hamburger uống coca!
Phác Thái Anh nói: "Chưa từng thấy ai đi du lịch lại ăn KFC."
Lạp Lệ Sa mặc kệ: "Em chỉ muốn ăn KFC!" Lúc cô nói câu này, đã sắp nằm trên bãi biển gần một giờ. Phác Thái Anh mấy lần kêu cô qua đó tắm biển, cô đều không đi, cô là vịt lên cạn không biết bơi, vì vậy dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều, cô nằm ngắm nhìn Phác Thái Anh đi tản bộ một mình trên bờ biển.
Nước biển mùa này hơi lạnh, cho nên mọi người đều chơi trên bờ biển, cũng không có nhiều người xuống dưới bơi. Một mình Phác Thái Anh cúi đầu đi trên bờ biển, không biết là đã đi bao lâu, vừa ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lạp Lệ Sa đã sớm chìm ngập trong bờ cát, nàng mới quay người đi ngược trở về.
Lúc Phác Thái Anh trở về, Lạp Lệ Sa đã không còn ở chỗ cũ nữa, mà ngồi xổm ở bờ biển chơi cát cùng một cô bé. Phác Thái Anh không kêu cô, chỉ đứng ở phía sau nhìn cô, nhìn cô dùng cát đắp một tòa thành, nhìn cô nói với cô bé kia: "Có hai cô công chúa nhỏ xinh đẹp tốt bụng sống trong tòa thành....."
Cô bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi cô: "Không đúng không đúng, không phải kể như vậy, mẹ nói là hoàng tử và công chúa, sao chị lại nói là hai cô công chúa nhỏ?"
"Em cũng nói đó là mẹ em kể, chị kể chính là hai cô công chúa nhỏ."
Cô bé cái hiểu cái không mà gật gật đầu, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó.... hai cô công chúa vô cùng yêu nhau, họ sống hạnh phúc bên nhau ở trong tòa thành."
"Không đúng, chị kể đều không đúng!" Cô bé kia thật sự đúng là vô cùng tin tưởng câu truyện mẹ mình kể mới là chính xác.
Lạp Lệ Sa vừa định nói chuyện, đột nhiên một cơn sóng vỗ lại đây, tòa thành còn chưa đắp xong nóc đó bị mất đi một góc.
Cô bé kia vừa thấy, đột nhiên đứng lên nói: "Truyện chị kể không đúng, tòa thành chị xây cũng không vững chắc, em không chơi với chị nữa." Nói xong xách cái xô nhựa nhỏ bĩu môi bỏ đi.
Lạp Lệ Sa lắc đầu, trẻ con bây giờ có chỗ nào giống như các cô lúc nhỏ chứ, người lớn kể truyện sao là vậy, nói là mẹ kế của công chúa bạch tuyết vì ghen tị vẻ đẹp của nàng mà hại nàng, liền cảm thấy mẹ kế là người xấu, khi đó sao lại không nghĩ tới, thật ra là mẹ kế yêu công chúa bạch tuyết, cho nên mới không cho nàng ấy ở bên hoàng tử chứ?
Lạp Lệ Sa còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được một tiếng cười quen thuộc từ sau lưng truyền đến. Cô vội quay đầu lại, "Học tỷ........ chị quay lại khi nào?"
Phác Thái Anh liếc mắt nhìn tòa thành đã bị sụp đổ trên mặt đất kia nói: "Ngay lúc em nói có hai cô công chúa nhỏ sống trong tòa thành."
Đón lấy gió biển mát mẻ, lẳng lặng nghe tiếng sóng biển rì rào. Hai người, đứng ở bờ biển như vậy, yên lặng nhìn chăm chú đối phương, không nói một câu. Người trên bãi biển càng ngày càng ít, tòa thành dưới chân cũng bị nước biển đánh vào không còn nhận ra được. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, nhìn như vậy, đột nhiên lại rơi nước mắt, ngay cả chính cô cũng bị hoảng sợ.
"Học tỷ......" Cô nhẹ giọng nói, gió lặng lẽ thổi qua, tựa như muốn thổi tan đi những lời này.
"Ừm?" nàng nhẹ giọng đáp, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt của cô, giống như đang mong đợi điều gì.
Lạp Lệ Sa vừa hơi cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên nền cát "Học tỷ......"
"Ừm?" Phác Thái Anh bước về phía trước từng bước, muốn gom lại những lời đã bị gió thổi tan đi.
"Em đã cho là em làm nhiều chuyện như vậy, chị nhất định sẽ bị em làm cho cảm động, em đã cho là chỉ cần em thật lòng thích, là có thể cảm động được chị, nhưng thì ra, chỉ là đả động chính bản thân mình." Cô không dám ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, nhưng lại không nghe thấy Phác Thái Anh lên tiếng, đành phải cắn môi tiếp tục nói: "Từ ngày đầu tiên nhìn thấy chị trong trường, em bắt đầu thích, sau đó, em vào hội sinh viên, ở chung thời gian dài như vậy cho đến nay, em càng thêm khẳng định chị chính là người mà trong lòng em luôn tìm kiếm."
Phác Thái Anh vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô. Cô ngước mắt nhìn trộm một cái, lại cúi đầu, gắt gao cắn lấy môi dưới, trong lòng suy nghĩ, chết thì chết, dù sao bị từ chối quen rồi, dứt khoát nói hết những lời trong lòng ra đi. "Trước khi gặp được chị, lòng em giống như một đứa trẻ lạc đường, không có phương hướng, em không biết bản thân mình muốn gì. Sau khi gặp được chị, em mới nhận ra điều mình muốn, cho nên luôn theo đuổi chị, cho dù có nước mắt lẫn tổn thương...... Tóm lại, em thích chị, em cũng mặc kệ chị có thích em hay không. Em cũng vẫn thích chị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro