Chương 35. Chị, có thể cũng thích cậu ấy được không?
Trương Thiên Nhất là bạn tốt nhất tốt nhất của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng là bạn tốt nhất tốt nhất của Trương Thiên Nhất. Vì thế, Trương Thiên Nhất tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Lạp Lệ Sa buồn bã đau lòng. Có một số việc, cậu vẫn luôn định sẽ giấu giếm, thế nhưng hiện tại nếu như không nói ra, sẽ liên lụy Lạp Lệ Sa. Tuy rằng mình không muốn để người khác biết, nhưng nếu là vì Lạp Lệ Sa, ánh mắt của người khác có gì là quan trọng đâu chứ?
Vì thế ngay lúc Trương Thiên Nhất nhìn thấy Phác Thái Anh, cũng đã quyết định, muốn ra sức giúp đỡ Lạp Lệ Sa. Cho nên cậu mượn cớ rời đi, chính là để đi tìm Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh và Triệu Đình cùng nhau đi tới, đương nhiên cũng nhìn thấy Lạp Lệ Sa, nhưng mà lần này Triệu Đình không dám kêu lớn nữa. Mà Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa bước đi khập khiễng, trong lòng bỗng nhiên hơi áy náy. Hối hận vì sao khi ấy mình lại dùng sức như vậy, hơi quá tay; nhưng nghĩ lại, ai bảo cô chọc mình tức giận? Xứng đáng bị giẫm. Nhưng mà vì sao mình lại tức giận?
Lúc còn đang ngờ vực, Trương Thiên Nhất chạy đến trước mặt nàng. "Học tỷ Thái Anh." Trương Thiên Nhất kêu nàng.
"Có chuyện gì sao?" Trương Thiên Nhất tìm nàng để làm chi? Chẳng lẽ đã biết Lạp Lệ Sa đối với mình... Phác Thái Anh hơi hoảng hốt.
"Em có một số lời muốn nói với chị." Trương Thiên Nhất không biết vẻ mặt nghiêm túc của mình lúc này, làm cho người đối diện căng thẳng biết bao nhiêu.
"Là chuyện quan trọng gì sao? Chị đang định đi ăn cơm."
"Chỉ mất vài phút thôi." Trương Thiên Nhất có phần nôn nóng.
"Vậy được rồi."
Triệu Đình xem tình huống trước mắt nói: "Tớ chờ cậu trong căn tin." Tình huống này kỳ quái khó hiểu, trong đầu Triệu Đình tưởng tượng đủ loại hình ảnh kinh điển, thế nhưng tư duy có hạn, nghĩ sao cũng không có một thứ hợp lý.
Trương Thiên Nhất và Phác Thái Anh đi ngược lại một đoạn, nhìn thấy xung quanh không có người, Trương Thiên Nhất mới nói: "Lệ Sa thích chị."
Phác Thái Anh kinh ngạc, việc này cậu ta cũng biết?
"Sao chị không thích cậu ấy?"
Phác Thái Anh lại tiếp tục kinh ngạc, lời này có ý gì?
Trương Thiên Nhất cảm thấy mình nói không đầu không đuôi, nên Phác Thái Anh không thể hiểu được, vì thế nói: "Em kể cho chị một chuyện nhé." Nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai, cậu mới nói tiếp: "Có một cậu bé từ nhỏ đã rất thẹn thùng, không biết làm quen với người khác như thế nào, những bạn nhỏ xung quanh cũng không chịu chơi với cậu ta, cho nên cậu ta vẫn không có bạn bè gì, cho đến khi lên phổ thông, có một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu ta, chơi với cậu ta, học với cậu ta, thậm chí khi tất cả mọi người chế giễu cậu ta lại không do dự mà chọn làm bạn gái của cậu ta, như vậy mà trải qua rất nhiều năm...."
Phác Thái Anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn thềm đá ven đường, đây là chuyện tình cảm mà Trương Thiên Nhất và Lạp Lệ Sa đã từng trải qua, vì sao phải kể cho nàng nghe? Chẳng lẽ muốn nói cho nàng biết tình cảm của họ vốn rất tốt, kêu nàng đừng ảnh hưởng đến họ sao? Thế Phác Thái Anh nàng chẳng phải trở thành người thứ ba à? Vậy không được, Phác Thái Anh vội vàng nói: "Chị và Lệ Sa không có gì."
Đột nhiên bị ngắt lời như thế, Trương Thiên Nhất cũng hơi rối loạn, vì thế những lời tiếp theo của cậu, làm cho trong lòng Phác Thái Anh gợn sóng. "Em chủ yếu muốn nói...thật ra em là gay, Lệ Sa quen với em chỉ là vì giúp em làm một tấm lá chắn mà thôi, vì em không chịu được ánh mắt khác thường của những bạn học khác nhìn mình. Bắt đầu từ hồi phổ thông, cậu ấy đã không nhìn em như những người khác, giả làm bạn gái của em, thầy cô bạn học kể cả người nhà đều nghĩ rằng bọn em là người yêu. Cậu ấy là một người bạn rất tốt. Cậu ấy thích chị."
Những lời lộn xộn, không hề hợp logic như vậy, không hiểu vì sao, Phác Thái Anh lại có thể nghe hiểu. Trương Thiên Nhất thế nhưng lại là gay? Tuy rằng trước đây từng nghĩ giữa Lạp Lệ Sa và Trương Thiên Nhất có đủ thứ vấn đề, làm cho Lạp Lệ Sa thích mình, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Trương Thiên Nhất lại thích con trai! Trách không được...trách không được cô nhìn Lạp Lệ Sa và Trương Thiên Nhất thân mật như vậy lại không có một chút cảm giác gì. Trách không được...hôm đó ở cổng trường lại tức giận như vậy.
Thật ra, chỉ là bản thân mình không muốn thừa nhận mà thôi.
"Nếu đây là bí mật mà hai người ra sức bảo vệ, tại sao em lại muốn nói cho chị biết?" Phác Thái Anh giương mắt nhìn chăm chú Trương Thiên Nhất, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng vì sốt ruột của cậu đột nhiên lướt qua một thứ ánh sáng gì đó.
"Bởi vì từ trước đến nay cậu ấy luôn vì em làm rất nhiều chuyện, em cũng muốn vì cậu ấy làm một chút gì đó. Nhưng người như cậu ấy, chị cũng biết, nếu chị ở ngay trước mặt cậu ấy nói phải báo đáp cậu ấy gì đó, cậu ấy nhất định sẽ không chấp nhận."
"Chuyện em có thể làm cũng chỉ có như vậy."
"Em chỉ muốn nói với chị, nếu chị cũng thích cậu ấy, vậy chị thật sự không cần để tâm đến sự tồn tại của em, em thật sự là gay, em không gạt chị, em có bạn trai, người đó chị cũng biết, chính là Lục Khải."
Phác Thái Anh im lặng nghe cậu nói, cho đến khi nghe được tên của Lục Khải, mới thốt lên một tiếng kêu hoảng sợ.
"Lệ Sa thật sự rất thích chị, chị, có thể cũng thích cậu ấy được không?" Trương Thiên Nhất nghiêm túc hỏi.
Phác Thái Anh do dự không biết nên trả lời như thế nào. Trương Thiên Nhất lại ngượng ngùng cười, nói tiếp: "Xin lỗi, em không nên nói như vậy, thế nhưng nếu như có thể, em hy vọng chị có thể chấp nhận cậu ấy."
Gió đêm lướt qua cuốn theo những chiếc lá rụng, cuối cùng có cảm giác hơi lành lạnh, Phác Thái Anh khẽ khép lại vạt áo đang mở ra, "Cám ơn em đã cho chị biết những chuyện đó, nhưng mà...... chị còn phải suy nghĩ lại một chút."
Trương Thiên Nhất không nói thêm gì nữa, nhìn theo bóng lưng rời đi của Phác Thái Anh. Chuyện nên làm, chuyện có thể làm, cậu cũng đã làm rồi. Về phần sau khi Phác Thái Anh biết được sẽ có suy nghĩ gì, muốn làm thế nào, lại là chuyện cậu không thể nói trước được.
Hy vọng, Lạp Lệ Sa có được hạnh phúc. Đây coi như là ước muốn và cũng là lời chúc phúc của một người bạn tốt, nhiệt tình nhất, chân thành nhất.
.
Lúc này, Lạp Lệ Sa đang ngồi ở phòng tự học ngây người nhìn tập ghi chép, hiếm khi Nguyệt Lượng tìm cô đi tự học, nhưng cô lại thật sự học không vô. Lúc đang như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên cảm giác có người yên lặng đứng bên cạnh mình, chưa đợi ngước mắt nhìn người đó là ai, người nọ đã lấy thứ gì đó bộp một tiếng đập lên trán cô.
Lạp Lệ Sa kinh ngạc, lúc phản ứng lại được, có một tờ giấy từ trán cô rơi xuống bàn, mà bóng lưng kia, là của Phác Thái Anh.
Mình cũng không phải cương thi, sao lại đập mình như vậy. Chẳng lẽ đây là bùa sao? Lạp Lệ Sa mang theo thắc mắc nhìn tờ giấy đang nằm trên bàn kia, chỉ thấy ở phần cuối của tấm giấy màu hồng nhạt kia dùng chữ đậm viết ngày, giờ, số ghế...thì ra là một tấm vé xe lửa.
Nguyệt Lượng tò mò lại nhìn xem là gì, vừa thấy là vé xe lửa, lập tức rơi vào im lặng. Đến mức muốn khoảng mười hai tiếng...
Lạp Lệ Sa cũng không biết rốt cuộc Phác Thái Anh có ý gì, cô liếc nhìn Nguyệt Lượng một cái, hy vọng Nguyệt Lượng có thể nhìn ra được manh mối gì đó, hy vọng Nguyệt Lượng có thể chỉ điểm một chút.
Kết quả Nguyệt Lượng suy nghĩ một chút cũng đột nhiên sáng tỏ nói: "Cậu xong rồi, Phác Thái Anh nhất định chán ghét cậu, không muốn gặp lại cậu, cho nên đưa cho cậu một tấm vé xe bảo cậu cút đi xa một chút."
"Không thể nào?" Lạp Lệ Sa há to miệng.
"Rất có khả năng, cậu nhìn xem, kêu cậu cút thẳng ra bờ biển này."
"Không phải đâu." Vì sao học tỷ phải làm như vậy.
"Sao lại không phải? Cậu xem lại đi, thời gian là tối ngày mai, nói rõ chị ấy không chờ được nữa muốn cậu cút đi."
Lạp Lệ Sa đờ ra, "Vậy tớ phải làm sao bây giờ?"
"Rất đơn giản, ném vé xe đi xem như không có gì, hoặc là ngoan ngoãn cút ra bờ biển."
Lạp Lệ Sa nghe xong bĩu môi, "Nói cũng giống như chưa nói."
"Ai kêu cậu hỏi tớ." Nguyệt Lượng cũng rất hùng hồn, vừa tội, cho cậu rảnh rỗi đi bẻ cong người thẳng.
Ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa thu dọn hành lý đi đến trạm xe, không nói với bất kỳ ai, cho đến khi lên xe lửa cô cũng không biết rốt cuộc vì sao lại phải đi đến bờ biển.
Theo như số toa xe ghi trên vé, Lạp Lệ Sa vào toa giường nằm, trong lòng còn âm thầm biết ơn Phác Thái Anh, cũng may là mua giường nằm, chưa đến nỗi làm cho cô ngồi xe cả đêm. Cuối cùng cô đứng trước một chiếc giường tầng còn trống, sau kiểm tra lại số thứ tự tiện tay ném ba lô lên giường, liền nằm xuống.
Quay đầu nhìn người nằm giường bên cạnh, đã đắp chăn từ sớm, Lạp Lệ Sa còn suy nghĩ trong lòng, lúc này chưa đến chín giờ, sớm như vậy đã ngủ rồi.
Lấy di động ra gửi tin nhắn thông báo cho Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất, hai người kia quả nhiên hoảng sợ.
Nguyệt Lượng còn không quên dặn dò Lạp Lệ Sa "Tới bờ biển rồi dù sao cũng đừng bao giờ suy nghĩ không thoáng nha!"
Trương Thiên Nhất thật ra không nghĩ nhiều, chỉ nói "Dù sao có người cho cậu vé xe lửa miễn phí, cậu cứ coi như đi giải khuây là được rồi."
Sau đó mới nói chuyện vài câu di động đã hết pin, Lạp Lệ Sa đành phải đứng lên đi đến ổ cắm đối diện sạc pin. Sau đó ngồi bên cửa số nhìn phong cảnh ven đường. Cô vẫn chưa nghĩ thông suốt, vì sao Phác Thái Anh phải làm như vậy, vì sao cô lại phải nghe lời của Phác Thái Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro