Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30. Nhớ kỹ những điều tốt của em

Hôm sau lại là một ngày đẹp trời, Lạp Lệ Sa và Trương Thiên Nhất muốn lại nhà Nguyệt Lượng chơi, chuyện này đã được quyết định từ sớm, Lạp Lệ Sa sẽ không vì tâm trạng không tốt của mình mà lỗi hẹn.

Nhà của Nguyệt Lượng cách nhà Lạp Lệ Sa không xa, đi bộ khoảng hơn mười phút là đến, sáng sớm Trương Thiên Nhất đến tìm cô, hai người cùng đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn thức uống, dọc đường đi, ai cũng đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện kia. Tuy rằng dọc đường Trương Thiên Nhất luôn tìm đề tài nói chuyện, nhưng Lạp Lệ Sa vốn không có tâm trạng đó, rõ ràng nói ít đi hẳn.

Đến nhà của Nguyệt Lượng, không đợi Lạp Lệ Sa ấn chuông, cửa đã mở, Nguyệt Lượng đứng ở cửa, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, "Sao giờ này mới đến, chờ các cậu đã nửa ngày."

Trương Thiên Nhất nhỏ giọng hỏi: "Cha cậu không ở nhà à?"

"Không, cha tớ đi công tác rồi, phải vài hôm nữa mới về."

"Thật tốt quá, hôm nay chúng ta có thể chơi đến tối rồi."

"Hôm nay ở lại đây cũng không có vấn đề gì." Nguyệt Lượng cười nói, thấy tâm tình của Lạp Lệ Sa không vui vẻ gì, lôi cô vào phòng của mình, sau đó kéo một chiếc thùng dưới giường ra, ý bảo Lạp Lệ Sa mở ra xem.

Lạp Lệ Sa nhìn cậu ấy một cái, chậm chạp mở ra, sau đó kinh ngạc kêu ra tiếng: "Cậu giấu ở nhà nhiều rượu như vậy! Cũng không sợ cha cậu mắng!"

"Hì hì, không chuẩn bị nhiều một chút thì sao đủ cho cậu uống chứ."

Sau khi Trương Thiên Nhất để đồ đạc xuống, cũng lại đây xem, khi vừa nhìn thấy một thùng toàn rượu bia cũng sửng sốt, tên Nguyệt Lượng này nhất định là ngày thường lén lút mua về mỗi lần một ít, giấu dưới giường, nhìn nhãn hiệu đủ loại màu sắc thì biết ngay.

Gần một giờ sau, thức ăn bọn họ kêu cũng đưa tới, ba người vừa xem TV vừa ăn cơm. Thùng bia dưới giường của Nguyệt Lượng cũng bị khiêng ra.

Nguyệt Lượng nói: "Bạn cấp ba trước đây của tớ, bây giờ học ngành tiếng anh ở trường chúng ta, có một ngày gặp tớ và Lệ Sa đi cùng nhau, kêu tớ giới thiệu cho cậu ấy."

"Sau đó cậu nói sao?"

"Sau đó tớ nói, Lạp Lệ Sa người ta đã có bạn trai, bạn trai còn đẹp trai nữa, chính là Trương Thiên Nhất ở lớp của chúng tớ."

Trương Thiên Nhất nghe được vô cùng tâm đắc sờ sờ hai má, làm bộ ngượng ngùng nói: "Thật tình, cứ khen tớ mãi."

"Sau đó thế nào?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Sau đó bèn cam chịu số phận mà bỏ cuộc."

"Dáng vẻ cậu ta có đẹp trai không?"

"Bình thường."

"Ồ, thực tiếc. Nếu như mà đẹp trai, có thể cân nhắc một chút."

"Không phải cậu chứ?" Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất cùng sửng sốt nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Nguyệt Lượng vốn không định nhắc đến chuyện của Phác Thái Anh, nhưng khuôn mặt của Lạp Lệ Sa cứ luôn như thế, bây giờ còn nói ra lời không bình thường như vậy, Nguyệt Lượng cảm thấy cần phải nói chút gì mới đúng.

"Không phải cậu còn chưa nói ra sao, vậy sau này tìm cơ hội nói đi, cậu đã quên từng đánh cược với tớ? Không quên nhanh vậy chứ?"

"Tớ không biết. Chị ấy cũng sắp tốt nghiệp rồi."

"Haiz, dù là như vậy, con người không phải có hai chân sao? Trong đại học N người đẹp rất nhiều, lại đây, tớ cho cậu cắn tớ trút giận, sau đó quên những chuyện không thoải mái này đi, tiếp tục cuộc sống tươi đẹp của đại học."

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc, hỏi: "Thật sự cho tớ cắn?"

Nguyệt Lượng nghiến răng, "Cắn đi, đừng dùng quá sức là được. Nếu như vậy có thể làm cho cậu vui vẻ."

"Tớ thật sự có thể cắn." Lạp Lệ Sa xác nhận lại một lần nữa.

"Cắn đi......"

Được Nguyệt Lượng cho phép, Lạp Lệ Sa không chút chần chờ cắn xuống má trái của cậu ấy.

Nguyệt Lượng đau đến chảy nước mắt, hét lên một tiếng: "Sao lại cắn chỗ đó! Cậu nhẹ một chút!"

Lạp Lệ Sa nhả ra, nhìn hai hàng dấu răng trên mặt Nguyệt Lượng, hài lòng cười, "Thoải mái hơn rồi, em gái thì em gái, mặc kệ chị ấy thích tớ hay không, tớ vẫn thích chị ấy như cũ, sau đó.... tiếp tục cuộc sống đại học tốt đẹp!"

"Hả? Vậy tớ cho cậu cắn oan uổng rồi." Nguyệt Lượng rên lên một tiếng, cậu ấy không phải có ý này.

"Không sao, tớ cũng không dùng sức." Lạp Lệ Sa giúp cậu ấy xoa nhẹ má, "Ngày mai thì lành rồi."

Trương Thiên Nhất bên đây bưng chén cơm nhìn hai người các cô sửng sốt nửa ngày, đột nhiên thốt lên một câu: "Tớ cảm thấy hai cậu quen nhau vô cùng thích hợp."

Sau đó mỗi người tặng qua đó một cái tát – "Đi chết đi!"

.

Mắt thấy mùa hè sắp hết, kỳ nghỉ cũng theo đó mà kết thúc, Lạp Lệ Sa có một tuần ngay cả ra ngoài một lần cũng không có, nằm trong nhà xem TV, chơi games, đói bụng thì ăn dưa hấu, cô định cứ như vậy cho đến khi khai giảng. Nhưng mà, một tin nhắn lúc gần tối cắt đứt cuộc sống bình lặng này.

Phác Thái Anh gửi tin nhắn đến nói: Ngày mai cùng đi công viên đi.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm màn hình, đọc tới đọc lui tin nhắn kia, không biết trả lời như thế nào.

Tin nhắn lại kêu, Phác Thái Anh nói: Tám giờ sáng mai, chị ở cổng công viên XX chờ em.

Lạp Lệ Sa cấp tốc trả lời một câu: Được.

Lạp Lệ Sa 6 giờ thức dậy, vội vàng ăn điểm tâm liền ra cửa. Thời điểm cô đến công viên là 7 giờ 15 phút, Phác Thái Anh còn chưa đến. Lạp Lệ Sa không muốn để cho Phác Thái Anh chờ mình, cho nên đến sớm chờ chị ấy.

Mua vé vào cửa xong, cô ở cạnh bồn hoa chờ. Sáng sớm trong công viên, có rất nhiều người lớn tuổi đang tập thể dục, Lạp Lệ Sa không rõ vì sao Phác Thái Anh lại phải hẹn sớm như vậy.

7 giờ 45 phút, Phác Thái Anh xuất hiện ở trước mặt Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa âm thầm thở dài một hơi, may mà mình đến sớm, bằng không đã để cho Phác Thái Anh chờ cô.

Hôm nay Phác Thái Anh không mặc váy, không mang giày cao gót, cũng không trang điểm, chỉ một chiếc áo thun đơn giản, quần đùi, giày vải bạt. Tựa như mùa thu năm ngoái, giống hệt lần đầu tiên Lạp Lệ Sa nhìn thấy nàng, không... còn đẹp hơn khi đó.

Mới vừa tiến vào cổng, Phác Thái Anh liền quay lại nói với Lạp Lệ Sa: "Không khí buổi sáng rất tốt phải không?"

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn về phía nàng, "Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tới đây?"

"Ở trong nhà học lâu rồi, cho nên muốn sáng sớm vận động một chút."

"À. Tháng 9 là thi Chú Hội rồi phải không? Sau đó cũng bắt đầu đăng ký thi cao học."

"Ừ, đúng thế, cho nên thỉnh thoảng phải ra ngoài hít thở không khí trong lành. Chúng ta đi vào trong một chút đi, nghe nói vào buổi sáng giờ này có thể nhìn thấy rất nhiều sóc."

Lạp Lệ Sa đi bên cạnh Phác Thái Anh, mấy lần muốn nắm tay nàng, đều từ bỏ. Cô vẫn rất để tâm đến câu nói kia.

Không biết đã đi được bao lâu, Phác Thái Anh thấy phía trước có hồ nước, bèn chạy nhanh qua đó, sau đó kêu Lạp Lệ Sa: "Mau lại xem, trong này có cá."

"Học tỷ...Chị chậm một chút, bậc thang đó rất trơn."

"Không có gì đâu, em mau tới đây." Phác Thái Anh nói xong xoay người, nhưng mà bậc thang đó thật sự rất trơn, Phác Thái Anh chỉ vừa xoay người, chân trái liền trượt, người ngã về phía trước, nhưng nàng rất nhanh kiểm soát được phương hướng, làm cho mình không bị rơi vào hồ nước, nhưng chân trái lại bị chân phải làm vướng, vẫn bị ngã.

Lạp Lệ Sa vội chạy tới đỡ nàng, lo lắng hỏi: "Ngã trúng chỗ nào rồi?"

"Không sao, không sao." Phác Thái Anh cố gắng đứng thẳng lại, nhưng chân trái không dùng sức được, hơi động một tí liền đau, "Nhưng mà...Hình như là trật chân rồi."

"Em xem xem." Lạp Lệ Sa lại muốn ngồi xổm xuống nhìn chân trái của nàng.

Phác Thái Anh ngăn cô lại nói: "Không sao đâu, chị tự vận động một chút thì ổn rồi."

"Thế nào? Có thể đi được không?" Vài phút sau, Lạp Lệ Sa hỏi.

"Ừ, không sao, không cần đỡ chị." Nói xong, đi từng bước về phía trước, nhưng chân kia vừa chạm xuống đất, lại đau đến mức làm cho nàng hít một ngụm khí lạnh.

"Hay là đi bệnh viện đi, sưng hết rồi."

"Không cần phiền phức như vậy, hay là nghỉ ở đây một lát đi, có lẽ một lát sẽ hết."

"Không được! Phải đi bệnh viện, lên đây, em cõng chị." Lạp Lệ Sa ngồi xuống trước mặt nàng.

"Chị tự đi được."

"Lên nhanh đi!"

Phác Thái Anh do dự một chút, vẫn nhoài người nằm lên. Lạp Lệ Sa hôm nay có chút kỳ lạ, không thể nói được kỳ lạ chỗ nào, nhưng chính là kỳ lạ.

Lạp Lệ Sa cõng Phác Thái Anh đi đến cổng, vừa đi còn vừa nói: "Người lớn như vậy, thấy cá thôi cũng có thể làm cho chị kích động như vậy. Còn luôn nói em là con nít, cũng không biết hai chúng ta ai giống con nít."

"Chị nói xem, may mà có em ở đây, nếu như chỉ có một mình chị, trật chân còn không có người đỡ chị, chị đi ra như thế nào."

"Cũng may mắn là em có sức lực mạnh, có thể cõng chị đi, nếu không..."

"Nhưng em cũng chỉ có thể nhìn chị một năm này, mùa hè năm sau chị đã tốt nghiệp, cách xa như thế, sau này muốn cõng chị cũng không cõng được."

"Sau khi khai giảng em phải dặn Liêu Kiệt đi tập thể hình, nhìn thân thể của anh ấy nhỏ nhắn như vậy, sau này làm sao chăm sóc được cho chị."

Lạp Lệ Sa lúc này mới phát hiện, chỉ có một mình mình nói, Phác Thái Anh ngay cả một câu cũng không nói. "Sao chị không nói lời nào?" Cô hỏi.

Cảm giác người trên lưng động đậy một chút, hình như là đang lắc đầu, Lạp Lệ Sa không dám chắc chắn. Nhưng mà, đột nhiên, hai cánh tay vốn đang buông thõng ở bả vai cô vòng quanh cổ cô. Lạp Lệ Sa dừng chân lại, tiếp theo cảm giác được Phác Thái Anh tựa vào trên người cô, trên cổ hơi lành lạnh.

Khám bác sĩ xong, Lạp Lệ Sa lại đưa Phác Thái Anh về nhà, ở nhà Phác Thái Anh suốt một buổi chiều với nàng. Giúp Phác Thái Anh rót nước, giúp Phác Thái Anh đi mua cơm, giúp Phác Thái Anh làm đủ mọi chuyện.

Phác Thái Anh nói: "Chẳng qua chị bị thương ở chân cũng không phải tàn tật em không phải cũng định đút chị ăn cơm chứ?"

Lạp Lệ Sa ngượng ngùng cúi đầu nói: "Chị không phải là chị của em sao. Em đương nhiên phải đối xử tốt với chị rồi."

Tuy rằng biết cách ngày tạm biệt không còn xa nữa, nhưng vẫn muốn tiếp tục đối xử với chị tốt như vậy, thế này, về sau lúc chị nghĩ tới em, luôn nhớ kỹ những điều tốt của em. Có lẽ chị sẽ cười nói với người khác: "Đã từng, có một người em gái đối xử với tôi vô cùng tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro