Chương 7: Tâm sự trong lòng của Mộ Kỳ Tuyết.
Tôi còn mơ mơ hồ hồ cứ nhớ đến ngày hôm đó ở trong hoa viên lại một lần nữa ôm nàng ta, cảm giác run động đáng chết đó cứ lưu tại lòng tôi, tôi cứ nhiên đối với nữ nhân động tâm a. Nhưng chưa chờ tôi hiểu rõ bản thân, thì vài ngày sau tôi mẫu thân vui vẻ đến thông báo, Mộ phủ đã đồng ý hôn sự này. Tôi cả người đều ngơ ngẩn, vừa muốn cự tuyệt nhưng không hiểu sao trong lòng lại không muốn, tôi đến cùng sao vậy?
Tôi tự mình an ủi, đính ước thì đính ước đi, sớm muộn gì cũng phải cưới vợ, cưới ai mà không cưới, không bằng cưới nàng ta, còn hơn cưới người chưa gặp mặt tốt hơn nhiều. Cứ vậy hai nhà đã trao đổi thiếp canh, cũng đại biểu chúng tôi trên danh nghĩa đã là hôn phu hôn thê của nhau, không hiểu sao nghe bốn từ hôn phu hôn thê tôi lại cảm thấy rất biệt nữu đâu?
Vì mùng tám tháng tám là ngày lành nhất trong năm, nên hai bên định ra ngày đó cho chúng tôi thành thân,
mùng tám tháng tám không phải là còn một tháng mười ngày sau? A...sao nhanh vậy, tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần a....(Ngượng ngùng)
Bên cạnh tiểu Phút thấy thiếu gia nhà mình như vậy hưng phấn thầm nghĩ." Thiếu gia quả thật đã trưởng thành..."
____________________
Hôm nay là ngày Phượng Kinh Lâu lại mở hội đánh cờ, Tôi sao có thể bỏ qua cơ hội này, vốn dĩ tôi chỉ muốn cùng thư đồng tiểu Phúc hai người đi. Nhưng mẫu thân nhất định bắt tôi phải đưa vị hôn thê đi cùng, ai bảo từ ngày trao đổi thiếp canh thì tôi cứ lu lứu trong nhà không đi tìm hôn thê tăng tình cảm đâu. vốn dĩ đều là nữ nhân có đi cùng tôi cũng không có gì, nhưng hôm nay tôi không cách nào đem nàng ta cho là bạn nữ bình thường a? Nàng ta hôm nay là vị hôn thê của tôi nha, tôi mỗi lần thấy nàng ta sẽ rất thẹn thùng nha!
Tôi không tự chủ lén nhìn trước mặt ngồi vợ sắp cưới, không tự chủ cảm thấy mặt nhiệt nhiệt nha. Vì trong xe ngựa không gian không đủ lớn, nàng ta lại không dùng khăn che mặt, mỹ nhân điềm mỹ trước mặt, làm tim tôi đập càng lúc càng nhanh, nhất là đôi môi anh đào. Thiên a...tôi đến cùng nghĩ gì vậy? Tôi dùng tay ngõ ngờ đầu mình, thì nghe được tiếng cười êm dịu truyền vào tai, tôi ngước mắt lên nhìn nàng hỏi.
" Mộ tiểu thư cười gì?"
" Chúng ta đã có hôn ước, chàng về sau không cần xưng hô Tuyết nhi là Mộ tiểu thư, chàng cứ kêu khuê danh của Tuyết nhi là được!" Mộ Kỳ Tuyết đưa qua một khăn tay có thiêu hoa Lan nói tiếp." Chàng hải lao mồ hôi đi, cũng sắp đến nơi rồi đó!" Nàng cười khẽ nói.
Oh My God, lúc này tôi mới phát hiện ra trên trán tôi đổ mồ hôi nhiều như vậy đâu, tôi đưa tay cầm lấy khăn tay của nàng ta nói thanh." Đa tạ." Lúc sau mới lao trên trán mồ hôi mà tim giống như muốn nhảy ra ngoài vậy. Mất mặt chết mất! Tôi nhìn thấy nàng ta dịu dàng nhìn tôi cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp cũng mang theo ý cười nhìn tôi. Tôi đỏ mặt vả vờ nhìn ra bên ngoài, tôi bây giờ lại có chút lo lắng rồi, nàng ta như vậy tốt đẹp gả cho tôi thật sự không sao chứ? tôi có thể cho nàng hạnh phúc sao? Tôi theo bản năng nhìn xuống lão đệ của mình...
" Thiếu gia đã đến rồi!"
Tôi nhìn trước cửa Phượng Kinh Lâu xe cộ tấp nập, người người ra vào thật náo nhiệt, cũng có rất nhiều thiếu nữ ăn mặc rực rỡ che mặt, cũng có người không che mặt, vì triều đại này cũng không nghiêm khắc như những triều đại trong lịch sử mà tôi biết, tôi và nàng xuống xe ngựa đi vào bênh trong, sợ người nhiều không cẩn thận đụng đến nàng ta tôi nói.
" Mộ tiểu..." Thấy đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi. Tôi liền sửa miệng."Tuyết... Tuyết nhi, nơi này người quá nhiều, nàng hải đi phía sau lưng của ta sẽ an toàn hơn." Tôi liền bảo tiểu Phúc cùng tôi đi phía trước dẹo đường để nàng và thị nữ của nàng đi phía sau như vậy nàng ấy sẽ không phải bị người đụng phải.
Mộ Kỳ Tuyết nhìn thiếu niên cách mình hai bước phía trước bóng dáng, trên mặt nàng vẫn là bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp đó đã là ngợn muôn ngàn sóng lãng.
Nàng cứ nghĩ cuộc sống của mình cũng giống như những nữ nhân khác như vậy tẻ nhạt, gả cho một người mà phụ mẫu cho là môn đăng hộ đối, về sau phải cam chịu phu quân nạp thiếp, phải cùng rất nhiều nữ nhân chia sẻ phu quân mình, cũng giống như mẫu thân cho dù là đại tiểu thư của thừa tướng đương triều, cuối cùng cũng phải cam chịu phụ thân nạp hết người này đến người nọ vào phủ. Với lý do mà triều đại này mỗi nam nhân đều lấy nó ra làm cô, không có nhi tử nói dổi tông đường. Nàng thấy được mẫu thân nhìn phụ thân trong mắt đã mất đi ánh sáng, không có chờ mong, nhìn phụ thân giống như những người quen bình thường mà thôi. Có lẽ mẫu thân tâm đã bị phụ thân nhiều lần làm vỡ vụn, chỉ còn lại đó là trách nhiệm.
Mỗi lần yến hội nàng chứng kiến các phụ nhân tụ tập lại với nhau mắn chửa trong phủ mình những hồ ly tinh câu dẫn phu quân của mình, có người còn vì bảo vệ bản thân chủ mẫu đương gia mà chấp nhận phu quân mình nạp biểu muội mình làm thiếp thất trong phủ. Nàng thật sự không hiểu vì sao nữ nhân phải sống như vậy cuộc sống? Nàng thật không muốn gả người, nhưng có thể sao? Trừ phi nàng đi làm ni cô mới không cần gã người, nhưng triều đại này, tiểu thư khuê các chỉ có thân mình không khiết mới làm như vậy. Nếu nàng làm như vậy hậu quả đó chính là ngoại công sẽ bị đối thủ đem ra trước mặt bàn nói chuyện chê cười, mà mẫu thân nàng cũng sẽ bị mọi người cười nhạo, đây chính là nữ nhân cả đời gông xiềng.
Cho nên nàng chỉ có thể nhắm mắt mặc kệ số phận, nhưng có một ngày Nương gì đến phủ thăm mẫu thân, tôi nghe mẫu thân kể về Nương dì là một nữ nhân đều phải làm cho những nữ nhân khác phải ngưỡng mộ ước mơ. Mẫu thân đem những gì mà mẫu thân biết đến đều kể cho nàng nghe, nàng nhìn thấy trong mắt mẫu thân toàn là hâm mộ. Mẫu thân còn có ý muốn gả tôi cho tiểu nhi tử của Nương dì nửa.
Nang biết mẫu thân đang nghĩ gì, mẫu thân có lẽ hy vọng tiểu nhi tử của Nương dì có thể giống Lâm đại nhân như vậy làm người đi. Nàng cũng thầm nghĩ nếu có một ngày nàng cũng gặp được một người như vậy thì tốt biết bao, cho dù không có tình cảm, cả hai kính nhau như khách cũng được!
Phượng Kinh Lâu mở hội đánh cờ đã lâu, nhưng nàng chưa có diệp đi xem, thấy hôm nay bầu trời trong xanh, Nàng quyết định cùng thị nữ đi Phượng Kinh Lâu xem một lần. Nhưng không ngờ trên đường đi Phượng Kinh Lâu phía trước có rất nhiều người tụ tập làm xe ngựa qua không được, nếu quay đầu xe ngựa lại phải dòng một đường dòng lớn, nên tôi quyết định xuống xe đi bộ, vì Phượng Kinh Lâu cách nơi này cũng không còn xa. Nhưng khi đi qua đoàn người, nam nhân râu dê cố ý muốn đụng vào nàng, nàng theo bản năng né tránh nam nhân có râu dê kia. Nhưng không ngờ nàng vì tránh né mà lại đụng vào một người khác, nên mất thăng bằng mà ngã về phía sau. Nàng chỉ có thể nhấm mắt lại, nhưng lúc này có một đôi tay hữu lực đem nàng kéo lại. Nàng rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng mở mắt ra thì nhìn đến một thiếu niên tuấn tú với đôi mắt hoảng sợ qua đi, theo sao đó chính là ngơ ngác, thiếu niên với đôi mắt sạch sẽ đang nhìn nàng ngơ ngẩn.
Nàng gặp qua rất nhiều nam nhân nhìn nàng trong mắt là mê muội hoạt dâm tà, nhưng trong mắt thiếu niên này là như vậy thuần túy, chỉ là đơn thuần nhìn cái đẹp mà thôi. Tiếng nói của thiếu niên rất êm tai, nhưng khi nghe thiếu niên kêu tôi là tiểu muội, không hiểu sao tôi rất tức giận, cảm thấy bản thân tôi đã mười sáu tuổi rồi, mà hắn lại kêu tiểu muội muội, đây không phải là đăng đồ tử mới kêu sao? Nàng không biết bản thân mình vì sao mà tức giận nữa, cứ nhiên đánh hắn một bạc tay. Có lẽ là thất vọng vì hắn cũng như những nam nhân khác chăng? Nàng vừa quay người bỏ đi không xa thì nghe phía sau thiếu niên họ đau." ôi đau quá!" Ba chữ, mà giọng nói đó có bao nhiêu ủy khuất là bấy nhiêu ủy khuất. Nàng không hiểu sao lại muốn cười nữa, cũng không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất lạ.
Nàng cũng không bỏ đi xa, nàng thấy thiếu niên hỏi người xung quanh đường nào đến nha môn nhanh nhất, rồi thiếu niên theo người ta chỉ đường nhỏ phương hướng mà chạy vội đi. Nàng không hiểu sao lại muốn biết hắn đến cùng là muốn làm gì? Vì hiếu kỳ nên nàng trở lại xe ngựa, bảo mã phu chạy đến phủ nha. Vì đường nhỏ xe ngựa không chạy vào được, nên tôi cho người đi đường lớn, vừa đến nơi, nàng xuống xe ngựa chưa đi được vài bước thì thấy hắn chặt vật chạy đến phủ nha đại môn, còn thở hỗn hển nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Người như vậy sẽ là đăng đồ tử sao? Nàng nghĩ là mình có lẽ đã hiểu lầm hắn rồi.
Khi thấy quan sai đi đến nàng nhìn hắn dùng hai tay che lại ngực, một bộ phòng bị người xàm sở bộ dáng, làm cho mấy tên quan sai cũng há hốc mồm, hắn có phải nữ nhân đâu mà che ngực a? Nàng thật sự nhịn không được mà bật cười ra tiếng, nàng cũng không ngờ bản thân lần thứ hai gặp hắn, đều là thất lễ tiểu thư khuê các nên có bộ dáng. Nàng cũng có chút xấu hổ, nhưng khi thấy hắn nhìn nàng lại là một bộ gây ngốc mặt, sau đó là thẹn thùng mặt đã đỏ giờ càng đỏ, thật sự đáng yêu làm người muốn niết khuôn mặt đó. Nàng cũng không hiểu sao lại có suy nghĩ muốn đi lên niết hai gò má ửng hồng của hắn nữa? trong lòng có ý nghĩ này khi cũng làm nàng rất là hoảng sợ, tại sao nàng lại có ý nghĩ điên rồ này cơ chứ?
Hắn theo quan sai vào công đường, sau đó báo ra danh tính của mình là Lâm Trí Ngọc khi, nàng gây ngẩn cả người, trong đầu chỉ còn lại tên Lâm Trí Ngọc ba chữ! Thì ra là hắn, là người mà mẫu thân nàng muốn nàng gả cho, xem ra kinh thành cũng quá nhỏ rồi, như vậy cũng làm nàng gặp được mặt, không hiểu sao trong lòng có chút vui đâu.
Nhưng càng làm nàng bất ngờ nhất là, thiếu niên thường thẹn thùng đỏ mặt, nhưng khi đứng trên công đường thiếu niên giống như một đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, làm người cảm thấy rất an toàn rất đáng tin cậy. Tim nàng đập càng lúc càng nhanh, nàng cũng cảm giác được mặt mình nhiệt nhiệt, lại đối với tương lai có chút chờ mong đâu? Khi vụ án đã vào kết, nàng lại có chút ngại ngùng đối mặt với hắn rồi, nên nàng rời đi trước.
Vài ngày sau nàng nghe mẫu thân nói phụ thân cũng đồng ý với hôn sự Mộ phủ và Lâm phủ, nàng trong lòng lại ngợn sống. Nàng biết phụ thân đồng ý không phải vì yêu thương nàng, là vì sợ ngoại công thế lực chèn ép, bởi vì ngoại công đã nắm dữ được biếm tóc của phụ thân nên ông không thể không nghe theo. Nếu không, phụ thân làm sao buôn tha con cờ là nàng đây. Thật sự là một phụ thân tốt đâu....
Nhưng khi mẫu thân lại cho tôi biết ngày mai hắn cùng Nương dì sẽ đến Mộ phủ chơi, mẫu thân ánh mắt ám chỉ làm nàng hiểu được, hắn đến là để xem mắt nàng. Nàng một buổi tối cũng vô pháp chợp mắt được, vì trong đầu cứ hiện lên hình bóng của hắn, nằm trên giường lăn qua lộn lại. Nàng biết mặt mình nhất định là đỏ rồi, cứ nghĩ đến ngày mai khi hắn nhìn thấy nàng cảnh tượng, có phải hai không cũng phát ngốc như mấy ngày trước. Nàng nhịn không được ôm chăn bật cười, nàng càng nghĩ càng ngủ không được, không biết hắn hai không cũng giống như nàng vậy? Sáng ngày hôm sau, nàng bắt đầu tỷ mỉ mà trang điểm một phen, làm cho hai nha đầu đều nhìn nàng cười trộm không thôi.
_____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro