Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Váng cờ dịu.

Mà làm Tôi không ngờ đến vị Lưu tiên sinh bác học đó lại là viện trưởng của Quốc tử giám. Nếu không phải một lần ngoài ý muốn tôi đi gặp phó viện trưởng, phó viện trưởng còn lôi tôi đi chơi cờ cùng cũng không như vậy trùng hợp gặp được Lưu tiên sinh. Nhưng khi tôi nghe phó viện trưởng hô Lưu tiên sinh là viện trưởng khi tôi đều ngốc rồi. Thì ra không phải hoàng đế thích vi hành giả dạng, mà Lưu tiên sinh, à không, là Lưu viện trưởng cũng là vậy a. Cuối cùng tôi cũng không biết sao tôi thành Lưu tiên sinh học trò nữa.

Tôi vì không để người hoài nghi đến trên người tôi, trước lúc công khai Bông Gòn lợi ích công hiệu. Tôi mới nghĩ ra cách làm ra sách cũ tới. Tôi dùng hiện đại kiến thức tự tạo ra quyển sách cũ, sao đó tự nhốt mình trong thư phòng viết viết vẽ vẽ lên. Cũng mai mắn tôi có thể sử dụng tay trái viết chữ, như vậy  sẽ không có người nhận ra được chữ viết của tôi.

" Phụ hoàng, nhi thần và Lâm tiên sinh lúc đó cũng không dám khẩn định này có phải là trong sách nói Bông gòn không nữa? Chuyện này khả lớn khả tiểu, nhi thần vì sợ vạn nhất mới quyết định mua hai ngọn núi ngoài thành, sao đó cho người tìm kiếm cây giống bất đầu gieo trồng lên. Nhi thần lưu lại một ít phái người đem đi thử nghiệm, quả thật theo như trên sách nói,Vỏ, Hoa, Hạt, kể cả rễ của nó cũng có thể làm thuốc...v.v.."

Yến vương càng nói, hoàng đế mắt càng lúc càng sáng, kể cả việc đau đầu cũng đã quên.
Hoàng đế cũng hiểu rõ ràng tình huống, không chút chần chờ lập tức phái cấm vệ quân đem hai ngọn núi mà Yến Vương mua bảo vệ lên, cũng triệu kiến các lão thần vào cung bàn bạc đại sự. Vì Bông gòn này đối với Sở Quốc chuẩn bị chiến tranh về sao quốc khố hao tổn chính là bảo bối. Hoàng đế cũng hạ lệnh xuống cả nước quan viên tìm kiếm Bông gòn cùng gieo trồng phương pháp đưa xuống các phủ các huyện đi.

Cho đến khi Lâm Trí Ngọc rời đi đại điện trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

" Lần này bổn vương cũng thoa tiên sinh phúc được phụ hoàng khen thưởng nha, nếu không có tiên sinh bổn vương cũng không được phụ hoàng giao cho như vậy quan trọng sự tình đâu." Yến vương cười cảm kích nói.

Hắn phía trước vừa nghe được Lâm Trí Ngọc nói về hắn tìm được Bông gòn sự tình cùng công hiệu. Lúc đó hắn rất là hưng phấn muốn lập tức đem truyện này cùng phụ hoàng bẩm báo, nhưng bị Lâm Trí Ngọc ngăn cản xuống dưới. Hắn còn nhớ rõ Lâm Trí Ngọc lời nói.

"Vương gia, hiện tại triều đình thế cục ngài cũng biết rõ. Còn có vài vị Vương gia cũng âm thầm chú ý các vương phủ động tỉnh, nếu đồ vật quá dễ dàng đạt đến thì giá trị của nó sẽ không như chúng ta mong muốn, chỉ có lúc chịu khổ chịu khó khăn mới có thể bộc phát ra được lợi ích chân chính của người sở hữu nó."

Tam hoàng tử nhiều năm ẩn nhẫn cũng không phải là quần là áo lượt vô dụng vương gia. Hắn chỉ nghe Lâm Trí Ngọc như vậy nói thì liền hiểu ra Lâm Trí Ngọc ý tứ. Nếu hắn cứ vậy dâng Bông Gòn lên cho phụ hoàng, nhiều nhất cũng chỉ là khen thưởng tán dương hắn mà thôi. Nhưng nếu hắn là chịu đại áp lực hoàn thành sẽ có khác kết quả.

Này không, trong lúc mọi người đua nhau nghi ngờ tố giác hắn. Hắn vẫn là như vậy bình tĩnh không loạn làm bổn phận của mình, cuối cùng thành công dâng hiến lên Bông Gòn giúp Quốc khố vài năm sau hao hụt, chính là một đại công. Hiện tại chuyện này phụ hoàng giao cho hắn đến phụ trách, như vậy  người của hắn có thể danh chính ngôn thuận xuất nhập Kinh thành không bị người phát hiện, đây chính là một con ách chủ bài sắc bén nhất của hắn.

"Váng cờ này của Lâm tiên sinh quả nhiên là dịu!" Hắn đây cũng là thật lòng khen Lâm Trí Ngọc trí tuệ.

" Yến vương ngài quá lời rồi, hạ thần đây cũng nhờ Yến Vương ngai phúc khí, hạ thần mới mai mắn nhậc được sách và tìm được Bông gòn đâu."

Yến vương nghe vậy cười càng chân thành, rất hài lòng với thái độ không kêu ngạo của Lâm Trí Ngọc. Hắn vổ vổ vai Lâm Trí Ngọc cười nói.

" Tiên sinh cùng bản vương không cần như vậy khách sáo. Bổn vương còn chưa chúc mừng tiên sinh một lần thăng hai cấp trở thành lễ bộ tứ phẩm quan viên, về sao tiền đồ vô lượng a."

" Hạ thần đa tạ lời chúc phúc của Vương gia."

Tôi tuy không biết quan trường tranh đấu, nhưng lịch sử xem nhiều cũng hiểu được." khiêm tốn, thẩn trọng, gần vua như gần cọp. Công cao cái chủ." Những từ này, đừng nhìn Yến Vương ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì không biết đang suy nghĩ gì đâu?

Dù gì máu trong người hắn chảy chính là hoàng thất cao ngạo huyết mạch. Về sao qua cầu rút ván cũng là có khả năng, ngươi trước mặt hắn đắc ý không biết thu liểm, không biết ai là chủ ai là tớ. Chờ hắn về sao nắm đại quyền thu sau tính sổ ngươi, lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không biết.

Vài canh giờ sau các phủ Vương gia điều biết được Yến Vương gặp hoàng đế là có chuyện gì. Nhưng làm bọn họ không ngờ đến là phụ hoàng cứ nhiên cấm túc nhị hoàng huynh cùng dáng chức hai quan viên nhị phẩm và tam phẩm đi theo nhị hoàng huynh người. Trong lòng bọn họ không khỏi vui sướng khi người gặp họa lên.

(Thụy Vương phủ bên trong.)

" Loãng xoảng..."

" Một đám vô dụng...."

Lại là thanh âm loãng xoảng vang lên, lại là một thanh âm đồ vật rơi xuống thềm đá. Thụy Vương nhìn quỳ trên mặt đất Chu Hữu Quý và vài quan viên quát lên.

" Chu Hữu Quý, ngươi không phải nói hai ngọn núi đó có vấn đề sao? Ngươi không phải nói đó có khả năng là Long Mạch sao? Ngươi giờ còn gì để nói?"

Thụy Vương cũng không ngốc, hắn lúc này làm sao không biết bản thân đã bị người tính kế chứ. Đến cùng là lão tam hai lão tứ hoạt là những huynh đệ khác tính kế hắn đâu? Hắn nhìn thị vệ thân tính bên cạnh ra lệnh.

"Đi, bất cứ giá nào cũng phải cho bổn vương điều tra, đến cùng là ai ở tính kế bổn vương người?"

" Thuộc hạ lãnh mệnh."thị vệ nói xong lui xuống.

Thụy Vương ánh mắt âm ngoan nhìn Chu Hữu Quý run rẩy quỳ phía dưới. Hắn rất muốn một đau đem hắn ta giết chết ý tứ, nếu không phải gia tộc phía sau lưng hắn cống hiến không ít vàng bạc châu báu trợ giúp. Hắn sớm đã đem tên ngu xuẩn này chém đầu rồi.

Chu Hữu Quý lúc này cả người điều run rẩy lên, hắn nào biết chuyện sẽ là như vậy a? Hắn dù gì cũng ở quan trường lăn lộn nhiều năm, cũng không phải thật ngốc, làm sao không biết bản thân đã bị người tính kế. Nhưng đến cùng là ai tính kế hắn đâu?

Trong đầu hắn đột nhiên sức hiện hình bóng của Mộ Kỳ Lan khơi màu Long mạch một chuyện, cùng lần trước thảo dược cũng là Mộ Kỳ Lan nói thảo dược khó mua các kiểu, về sao hắn mới chú ý đến Yến vương âm thầm đại lượng mua thảo dược. Chẳng lẽ là Mộ Kỳ Lan cố ý?

Nhưng khi Chu Hữu Quý tức giận trở lại Chu phủ thì nghe được hạ nhân nói Mộ Kỳ Lan đã về nhà mẹ đẻ. Hắn lập tức dẫn người đến Mộ phủ muốn người, lại được tin Mộ Kỳ Lan không ở trong phủ. Chu Hữu Quý cũng không có cách nào, dù gì nhạc phụ của hắn chức quan bài ở đó, hắn cũng không thể đi vào lục xót. Hắn chỉ có thể gặm bồ hoàn làm ngọt, trở về phủ của mình chờ đợi.

(Lạc vương phủ.)

"Vương gia, vi thần đã nói qua Yến vương không phải như bề ngoài như hắn biểu hiện ăn chơi chát tán vô dụng vương gia. Lần này chúng ta vốn là tính kế Thuỵ vương không sai, nhưng Yến vương cũng sẽ bị liên lụy bên trong. Thật không ngờ Yến vương là tương kế tựu kế, mượn sự tình này để bệ hạ cùng mọi người đều biết Yến vương hắn nhân hậu. Chúng ta không thể không ngừa vị này a."

"Lữ tiên sinh nói không sai, xem ra bổn vương đã xem nhẹ thủ đoạn của tam hoàng huynh bổn vương rồi." Hắn âm lãnh cười nói.

" Điện hạ, Thuỵ vương hiện tại đã bị hoàng đế cắm túc, đã đến lúc chúng ta đi bước tiếp theo để bệ hạ lập thái tử rồi."

" Hảo, cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm."

" Là!" Lữ tiên sinh do dự vài giây mới nói tiếp.

" Điện hạ, theo như phía dưới người đều tra, những chuyện này cùng Lâm gia Lâm Trí Ngọc có quan hệ. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, điện hạ ngài xem có nên..." Hắn làm động tác cắt cổ.

Lạc vương nghe vậy ngón tay không tự giác ngõ nhẹ lên tay ghế dựa, trong mắt đều là âm lãnh nói.

" Cứ làm theo lời Lữ tiên sinh nói."

Lâm Trí Ngọc cũng không biết có người chuẩn bị lấy mạng của hắn rồi. Hắn Cứ như thường lệ đi sớm về trễ làm sự. Vừa vào phủ thì nghe được hạ nhân nói có thừa tướng ngoại công cùng cửu cửu đến phủ thăm phu nhân.

" Ngươi nói là thừa tướng ngoại công cùng cửu cửu phu nhân đã đến phủ?"

"Đúng vậy! Phu nhân đang ở trong hoa viên cùng thừa tướng đại nhân hai vị tiếp đoán ạ." Quản sự cung kính lên tiếng.

" Hảo, ta căn y lúc sau sẽ đến!"

"Là."

Khi tôi căn y xong đi đến đình hóng gió thì thấy thừa tướng đại nhân cùng vợ yêu đang ở trong đình vừa chơi cờ vừa nói gì đó trong rất vui vẻ bộ dáng. Mà tôi nghe cửu cửu nói phủ đệ này vốn là của một thương nhân, vì sinh ý không đủ vốn mới đem một trong hai phủ đệ của mình bán đi. Phủ đệ tuy không lớn bằng Lâm phủ nhưng bên trong hoa cỏ núi giả, đình hóng mát là Lâm phủ không thể nào so được. Có lẽ vì gấp bán nên giá cả cũng tiện nghi rất nhiều, mà chủ yếu là vợ yêu rất vừa lòng nơi này.

"Tuyết nhi con trụ nơi này còn hài lòng sao? Hắc hắc hắc.. Là cửu cửu đặc biệt phái người tu chỉnh theo sở thích của con đấy, con thích không nha?" Trần Khải Thiên đắc ý cười nói.

"Tuyết nhi rất thích! Tuyết nhi đa tạ Cửu cửu giúp Tuyết nhi như vậy vội."

" Ha ha ha, chúng ta là người một nhà có cái gì đa tạ với không đa tạ chứ."
__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro