Chương 66: Nhị hoàng tử bị tính kế.
Nàng không lạnh không nhạt trả lời." Mộng Cầm đã biết, nếu vương gia không có gì phân phó, Mộng Cầm cáo lui." Nói xong nàng cúi đầu thi lễ xoay người rời đi.
" Nàng đã động tâm với hắn ta?"
Mộng Cầm cứng lại một cái chớp mắt rồi như không nghe thấy rời đi. Tứ hoàng tử nhìn theo bóng dáng của nàng biến mất trong bóng đêm, hắn tức giận tay áo phất qua bàn trà, đem trên bàn tách trà quét xuống mặt đất vở thành từng mảnh nhỏ.
Lữ quân sư vừa bước vào nhìn thấy như vậy một màn, mài hơi nhíu lại nhìn tách trà vở vụn trên mặt đất nói.
"Vương gia, làm đại sự người việc nhỏ không nhịn làm sao thành đại sự. Huống chi chỉ là một nữ nhân mà thôi, chờ vương gia ngài thành đại nghiệp, muốn nữ nhân nào không có."
Lạc vương lúc này mới bình tĩnh lại nói.
" Bổn vương hiểu được."
" Vương gia, ngày vừa rồi cũng nghe đến rồi, Yến Vương nơi đó vương gia ngài cũng nên xem chặt chẽ một chút, tại hạ xem chuyện này không đơn giản."
" Lữ tiên sinh, ngài cũng quá đa tâm rồi. Tam ca hắn có thể làm nên trò trống gì? không phải chỉ ở Bình Giang Huyện gặp mai mắn một lần sao? Không đáng ngại." Hắn xem thường nói.
"Vương gia, người cũng quá khinh địch rồi, nếu tại hạ đoán không lầm, Lâm Trí Ngọc hiện tại đã quy thuận Yến Vương. Mà người này thuộc hạ thấy không đơn giản chút nào, chúng ta sớm tiêu trừ hậu họa tốt hơn."
Lạc vương nghe vậy cố nén trong mắt tức giận, hắn cười không đạt đái mắt hỏi.
" Thế nào? Lữ tiên sinh đừng nói với bổn vương, một Lâm Trí Ngọc nho nhỏ cũng làm Lữ tiên sinh ngươi kiên kị rồi? Không phải chỉ là đầu óc thông minh một chút, biết cách luồn lách thương nhân một chút, cuối cùng không phải chỉ là con thương thôi sao? Nếu hắn ta không phải là cháu ngoại của Dương đại tướng quân, bổn vương sẽ nghe ngươi lời nói phái Mộng Cầm đi câu dẫn hắn sao? Vừa rồi bổn vương cũng đã cho nàng ấy cơ hội cuối cùng, đến lúc đó rồi tính."
" Nhưng....." Lữ tiên sinh còn chưa kịp nói, đã bị Lạc Vương dơ tay cắt ngang.
" Lữ tiên sinh, chuyện của Tam ca ta sẽ phái người chú ý, ngài hiện tại nên nghĩ cách làm thế nào có thể kéo Dương đại tướng quân đứng về chúng ta bên này tốt hơn."
Lữ quân sư biết vương gia hiện tại đang không vui, cho dù hắn như thế nào nói, vương gia cũng sẽ không nghe loạt tai. Hắn chỉ có thể thở dài nói.
" Thuộc hạ đã biết." Rồi lui xuống.
"Lâm Trí Ngọc..." Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Vài ngày sau trong đại điện, các quan viên như thường lệ bẩm báo những chuyện quan trọng phát sinh ngần đây cho hoàng đế biết. Chờ mọi chuyện sắp kết thúc bãi triều, thì một quan viên tam phẩm được nhị hoàng tử Thụy Vương nheo mắt ra hiệu. Hắn lập tức đi ra hàng ngũ quỳ xuống, hay tay dâng lên tấu chương, cung kính nói.
"Muôn tâu bệ hạ, vi thần có chuyện bẩm báo.
" Chuẩn tấu." Hoàng đế ôn hòa nói.
" Muôn tâu bệ hạ, vi thần có vài thân thích làm thảo dược sinh ý, nói cho vi thần biết. Hơn nữa tháng trước Yến Vương phủ đột nhiên bất đầu thu mua đại lượng thảo dược. Vốn cũng không có gì, nhưng kì lạ là Yến Vương Phủ nữa tháng nay đại lượng thu mua thảo dược, làm kinh thành thảo dược thiếu hụt không ít, giá cả cũng vì vậy mà tăng lên. Vi Thần cảm thấy chuyện này không phải chuyện nhỏ, nên mới bạo gan đem chuyện này bẩm báo với bệ hạ."
"Yến Vương thật sự có chuyện như vậy?" Hoàng đế nghiêm nghị thần sắc nhìn tam hoàng tử hỏi.
Tam hoàng tử Yến Vương nghe vậy, lập tức đi ra hàng ngũ khôm lưng cung kính nói.
" Nhi thần không dám dối ngạt phụ hoàng, thật sự có chuyện như vậy!"
Các quan viên nghe vậy đều nhìn nhau, sao đó lén nhìn sắc mặt của hoàng đế. Còn hoàng đế thì sắc mặt vẫn như cũ nghiêm nghị chờ Yến Vương giải thích.
" Nhi thần hơn nữa tháng trước cũng là vì nghe được vài vị đại nhân nói về Hà gia thôn không lâu phía trước mưa kéo dài gần nữa tháng không ngừng. Nhi thần biết Hà Thôn nhân khẩu tuy không nhiều, nhưng nếu mưa cứ như vậy đi xuống, sẽ khó tránh khỏi cảm mạo. Mà Hà gia thôn vài năm nay thu hoạch không tốt, đại bộ phận người một khi cảm mạ cũng chỉ uống gừng hoạt nước ấm thai thế. Thời gian một lâu nói không chừng có thể lấy đi họ mệnh còn sẽ truyền nhiễm cho người bên cạnh, một truyền mười, mười truyền trăm, nếu cứ vậy đi xuống đối với bá tánh cũng không tốt. Vì thế nhi thần cùng vài quan viên cấp dưới thảo luận qua, quyết định tìm vài thương nhân cùng nhau nguyên góp một ít ngân lượng, mua thảo dược đưa tặng đến Hà Gia thôn nơi đó đi."
Một quan viên tam phẩm trung niên vẻ mặt trung trực khác lập tức đứng ra hàng ngũ, quỳ xuống cung kính nói.
" Muôn tâu bệ hạ, vi thần có thể làm chứng, những gì Yến Vương nói đều là sự thật. Những thảo dược đó Yến Vương đều phái người đưa đến lục bộ nơi đó, đều được vi thần kí lục xuống dưới. Vi Thần vốn muốn đem chuyện này bẩm báo lên phía trên, nhưng Yến Vương hiếu tâm không cho hạ thần đem truyện này làm phiền bệ hạ chính sự. Yến Vương nói đây chỉ là ngài ấy cùng vài vị quan viên cùng một ít thương nhân một phần tâm ý, cứ theo tự nhiên phê duyệt là được. Vì chứng minh vi thần lời nói, thỉnh bệ hạ phái người đến lục bộ nơi đó xem sét sổ kí lục."
" Ngô đại nhân vừa nói là thật sự?" Hoàng Đế nhìn Yến Vương hỏi.
" Là!" Yến Vương cung kính trả lời.
Hoàng Đế lúc này trên mặt không còn như vậy nghiêm nghị áp bách khí thế. Lập tức phái đại thái giám bên người đi lục bộ nơi đó đem sổ ký lục đến. Vì bình thường chuyện không quan trọng sẽ theo trình tự đi qua hộ bộ xem xét lựa chọn mới trình lên cho Hoàng Đế kiểm duyệt.
Qua không bao lâu đại thái giám ôm trên tay một quyển sổ ký lục khá dầy đưa đến hoàng đế trước mặt. Sao đó trước mặt các triều thần bẩm báo những gì Ngô đại nhân nói đều là thật sự.
Hoàng đế nhìn lướt qua chổ Yến Vương ký lục các loại thảo dược số liệu. Mặt rồng vui vẻ nói hảo hảo vài thanh, sao đó khen thưởng cho Yến Vương cùng những quan viên cùng thương nhân đã tham dự cứu trợ trong đó. Nhưng khi hoàng đế nhìn về nhị hoàng tử khi, sắc mặt trầm xuống dưới. Vì hoàng đế biết quan viên vừa rồi tố giác chính là nhị hoàng tử người. Hắn còn chưa chết huynh đệ bọn họ bắt đầu lục đục tính kế với nhau rồi, hắn làm sao không hắc mặt được.
Nhị hoàng tử Thụy Vương thấy phụ hoàng lạnh mặt nhìn hắn, hắn trong mắt đều là hốt hoảng. Lòng bàn tay đều ra hản, tay trong tay áo xiếc thành quyền. Hắn liếc nhìn tên quan viên thuộc hạ vừa rồi tố giác Yến Vương, sao đó liếc nhìn Chu Hữu Quý một mắt, vì những tin tức này đều là hai người bọn họ cùng hắn nói.
Chu Hữu Quý cùng tên quan viên tam phẩm trên trán không ngừng đổ mồ hôi, không dám thở mạnh chỉ biết cúi thấp đầu. tam phẩm quan viên trong lòng cũng tức giận không thôi, vì tin tức này là Chu Hữu Quý cùng hắn nói. Hắn cũng vì muốn trước mặt Vương gia lập công, nên cho người âm thầm theo dõi Yến Vương người cũng phát hiện ra Yến Vương quản sự mua không ít thảo dược, giống như lời Chu Hữu Quý đã nói. Nên hắn mới chờ không kịp bẩm báo lên Thuỵ vương chờ lập công đi, cũng trách hắn không cẩn thận đều tra kỹ rơi vào Yến Vương bẫy rập.
Bãi triều lúc sau Chu Hữu Quý với tâm trạng bất ổn trở lại phủ. Một thân thịt mỡ đi rất nhanh vào phủ.
" Lão gia đã trở lại." Quản gia đi ra cung kính nói.
" Phu nhân đâu?"hắn lạnh mặt hỏi.
"Phu nhân ở trong viện ạ!"
Mà lúc này Mộ Kỳ Lan thì đang ở trong chủ viện tỉa hoa. nhưng trong mắt nàng ta không có một chút hứng thú khi nhìn những đóa hoa xinh đẹp trước mặt. Nàng ta nhớ đến lần trước phụ thân phái người truyền tin với danh nghĩa mẫu thân không khỏe kêu nàng trở lại Mộ phủ một chuyến.
Từ lúc mẫu thân vì đại ca tiền đồ khuyên nhủ nàng gả cho Chu Hữu Quý, nàng làm sao không hận. Nên thái độ nhợt nhạt của nàng đối với Triệu Thị làm Triệu Thị khóc lóc đau nhói tim. Triệu Thị chỉ có thể an ủi bản thân chờ thời gian lâu nữ nhi sẽ bỏ xuống chuyện này không giận bà nữa.
Mộ Kỳ Lan trở lại Mộ phủ không một hồi thì phụ thân phái người đến mời nàng ta đến thư phòng có chuyện. Nàng trong lòng đều là trào phúng không thôi, nhưng trên mặt vẫn là một bộ ngoan ngoãn vâng theo. Trong thư phòng Mộ Lý Hành nói vài câu quan tâm lúc sau mới vào vấn đề chính nói.
"Lan nhi à, phụ thân cũng không giấu giếm con, Mộ phủ chúng ta hiện tại là đầu phục vào tứ hoàng tử Lạc Vương. Mà đại tỷ phu của con lại cùng với Tam hoàng tử Yến Vương đi được như vậy gần, con cũng biết đây là đại biểu gì đi? Lâm phủ đầu phục cho Yến Vương cũng đại biểu Dương gia có khả năng đứng về Yến Vương nơi đó. Mà hiền tế là đi theo Thuỵ vương..."
Mộ Kỳ Lan vừa nghe được Mộ Lý Hành hô Chu Hữu Quý là hiền tế như vậy thuận miệng, nàng cúi đầu che đi trong mắt trào phúng. Đến khi ngẩn đầu lên trong mắt vẫn là như trước như vậy bình tĩnh hỏi.
" Phụ thân người kêu nữ nhi trở về là vì nói chuyện này sao? Chỉ tiếc nữ nhi chỉ là một phụ nhân trong trạch viện cũng không có thể giúp gì cho phụ thân được."
" Phụ thân biết con còn đang giận rỗi phụ thân bất con gã cho Chu Hữu Quý, nhưng phụ thân cũng là vì tương lai của con cùng đại ca con suy nghĩ. Con đường làm quan của đại ca con đã không có, đại ca con chỉ có thể dựa vào chu gia thương nhân dẫn dắt mới vững vàng đi trên con đường này. Như vậy về sao con cũng có nhà mẹ đẻ che chở a, phụ thân cũng vì tương lai con và đại ca mới ra như vậy hạ sách." Hắn một bộ đau lòng nói.
"Vậy phụ thân muốn gặp nữ nhi là có chuyện gì cần nữ nhi hổ trợ sao?" Nàng trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe, sao đó hỏi ra câu phụ thân muốn nghe nhất.
____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro