Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8 SAY RƯỢU

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Sở Nhiêu vốn tưởng rằng buổi tối hôm qua tâm tình Tô Kỳ chấn động lớn như vậy, trên chắc sáng nay có lẽ không tới đây làm bữa sáng không ngờ nàng từ phòng ngủ đi ra, đã thấy hắn cười tủm tỉm chào hỏi nàng "chị, buổi sáng tốt lành."

"Ừ sớm ~" Đường Sở Nhiêu ôn nhu trả lời, thấy Đường Lạc Nhiên còn chưa rời giường, liền đi đến phòng ngủ con gái gọi nàng rời giường.

Tiểu cô nương vốn đang làm nũng không chịu rời giường, không nghĩ tới Tô Kỳ hô một câu, bé liền ai ya dụi dụi con mắt ngồi dậy. Đường Sở Nhiêu bó tay ba giây, đem quần áo ném cho Đường Lạc Nhiên nói: "tự mình mặc."

"Ngao" Tiểu cô nương nháy nháy mắt, bản thân ai ya thay quần áo, lại để cho Tô Kỳ ôm nàng đi đánh răng rửa mặt. Đường Sở Nhiêu lại sửng sốt ba giây, đứa nhỏ này thật sự là tuyệt không dính chính mình rồi??? Được rồi, coi như tạm thời được lười biếng rồi. Nàng cũng mặc kệ hai cái người kia cười giỡn, bản thân ngồi vào bàn ăn trước bắt đầu ăn. Buổi tối hôm qua bởi vì ăn quá muộn liền cố ý ăn ít một chút, không nghĩ tới sáng hôm nay liền đói bụng.

Bất quá nhớ lại hai ngày này, Tô Kỳ rõ ràng chiếu cố Nhiên Nhiên tốt như vậy, hoàn toàn không khó chịu với bé, trước kia dì không phải nói hắn không thích nhất là trẻ con sao?

Và ba người ăn xong bữa sáng, Tô Kỳ tự giác thu thập bát đũa đi phòng bếp, Đường Sở Nhiêu đuổi Đường Lạc Nhiên tự chơi cùng Tô Kỳ nói: " buổi chiều cậu giúp tôi đưa Tiểu Y phần tài liệu này, nhìn ra được cậu có ý với nàng, bất quá cậu thật lòng thì theo đuổi đi, còn muốn chơi đùa tôi không tha cho cậu đâu."

"A?" Tô Kỳ nhất thời có chút phản ứng không kịp, hắn đối với Mạc Mạc có ý tứ? Được rồi, từ góc độ nhìn của người ngoài thì đúng là như vậy... Hắn không giải thích, chỉ có thể lên tiếng.

Đường Sở Nhiêu an bài nhiệm vụ cho Tô Kỳ sau đó chơi cùng con gái. Trong thư phòng Tô Kỳ từng đống số liệu làm hắn đau đầu, lại nghe thấy tiếng cười ha ha ha bên ngoài của Đường Lạc Nhiên tiểu bằng hữu, nội tâm phức tạp. Hắn vỗ vỗ mặt của mình, đem lực chú ý tập trung trên văn kiện, thật vất vả bỏ ra một buổi sáng thêm nửa buổi chiều mới làm xong. Hắn đưa tay đấm đấm lưng mỏi, Đường Sở Nhiêu vừa vặn lúc này bước được, trêu ghẹo nói: "Làm xong? So với tôi còn nhanh hơn a ~ không thể chờ đợi được thấy mỹ nhân đúng không?"

Tô Kỳ mặt mày ủ rũ ai ôi một tiếng " cái tài liệu này cũng quá khó, nhìn được một lúc đầu tôi liền đau. Bất quá ngược lại như vậy không thể không nói năng lực tôi quá mạnh sao? Tôi muốn nhìn thấy mỹ nhân phải qua được quý cô đây không phải sao?"

"Ơ?" mày lá liễu chau lên, "tuy rằng cậu nói là lời nói thật bất quá tôi lại nghe như không được tự nhiên?"

"Không được tự nhiên cái gì nha " Tô Kỳ lại khôi phục bộ dáng cười híp mắt " chị của tôi đẹp mắt như vậy còn chưa khen ~ "

"Thôi đi, đừng chuyển sang chuyện khác " Đường Sở Nhiêu ném tài liệu cho Tô Kỳ, "tranh thủ đi đi, tôi buổi tối mang Nhiên Nhiên ra ngoài ăn cơm cùng hai vị tiểu thư Cố gia, ra ngoài cậu tự mình giải quyết đi, không cần làm cơm cho hai chúng tôi."

"A? A..." Tô Kỳ bĩu môi, không tình nguyện lên tiếng. Hắn còn muốn cùng tiểu cô nương chơi trong chốc lát.

"Được rồi bỏ qua bộ dáng ly biệt của cậu, sẵn tiện hẹn Tiển Y ăn một bữa cơm nha, chẳng lẽ còn muốn tôi dạy cậu sao?" Đường Sở Nhiêu không khách khí liếc mắt đi ra.

Tô Kỳ xác thực rất ủy khuất, hắn không muốn trêu ghẹo Mạc Mạc đâu. Bọn hắn tình cảm cách mạng thuần khiết được không. Đường Lạc Nhiên tiểu bằng hữu vui sướng mà chạy vào, cười hì hì nói với hắn: "Ba tạm biệt~" liền lại chạy đi, Tô Kỳ thật sự ủy khuất, mới không đến một ngày tiểu cô nương như thế nào liền không thích dính mình nữa rồi? Hai vị Cố gia có sức hấp dẫn lớn như vậy nha...

Tô Kỳ liên hệ Mạc Y, quả nhiên, cậu ấy đang ở Z coffee. Tô Kỳ lái xe qua, chỉ thấy nàng im lặng ngồi ở chỗ cũ mà phác họa ý tưởng mới.

"Hi, đang vẽ sản phẩm mới sao?" Tô Kỳ cười chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện nàng.

Mạc Y thấy Tô Kỳ tới liền mỉm cười chào hỏi hắn, vừa dọn dẹp mấy bản vẽ tán loạn trên bàn. Chẳng qua là trong nụ cười kia có quá nhiều mỏi mệt làm Tô Kỳ rất đau lòng.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?" kết quả Tô Kỳ nhịn không được mở miệng hỏi.

Mạc Y có chút vô lực cười cười, giải thích "trong nhà có chút chuyện."

Thực buồn cười, ba của cậu ấy đã 50 tuổi, trước đây vì tiểu tam đánh một trận với nam nhân khác. Đêm hôm khuya khoắt Mạc Y đến bệnh viện trông thấy hắn và người kia nhờ đó mà biết được, quả thực không biết nên làm gì. Gia đình cậu ấy là gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chính là lúc nàng học đại học năm 2 năm đó ông ta sinh tật. Cậu ấy khuyên nhủ ông ta rất nhiều lần, một chút cũng không khuyên được. Sau khi cậu ấy về nước, ông ta càng là ngoan tâm muốn ly hôn.

Bất quá những sự tình này hiển nhiên không thể kể cho người ngoài như 'hắn'. Hắn chỉ nghe nàng phàn nàn, an ủi nàng thay người kia, khuê mật của nàng đã không còn ở đây.

Mạc Y lắc đầu, muốn đem những chuyện không tốt tạm thời quên đi, nàng hít sâu một hơi, làm cho mình khôi phục bộ dạng tràn đầy sức sống nói với Tô Kỳ: "tôi mời anh ăn cơm tối, lần trước anh đã mời rồi."

"Được, tôi đây liền ăn bữa cơm cô mời" Tô Kỳ trước sau như một ôn hòa, hắn chưa bao giờ cự tuyệt Mạc Y.

"Món Nhật nhé? Tôi biết một nhà hàng cũng không tệ lắm, Tô thiếu gia không nên chê nha~" Mạc Y đứng dậy thu thập đồ.

Tô Kỳ nhún nhún vai, thuận tay giúp đỡ Mạc Y cầm lấy mấy bản vẽ và tài liệu nói đùa: " nếu chê thì lần trước tôi đã không mời cô ăn mì Udon?"

Mạc Y 'phốc' một tiếng nở nụ cười, cùng Tô Kỳ lên xe.

Lúc này đúng giờ cơm, gần nhà hàng Nhật Bản không dễ tìm chỗ đỗ xe, Mạc Y vốn đang có chút lo lắng không tìm vị trí thấy đỗ xe, kết quả không nghĩ tới Tô Kỳ chẳng bao lâu liền đậu xe xong.

"Chúng ta vận khí thật tốt ~ bên này rất khó tìm chỗ đỗ xe ~" nghĩ đến thật nhanh là được ăn ngon rồi, tâm tình Mạc Y thật tốt.

Tô Kỳ cười mà không nói, 'hắn' sẽ không nói ba năm Mạc Y không có ở đây, 'hắn' đã đi tìm hiểu nơi này.

Các gian phòng của nhà hàng này cho thực khác một cảm giác như có nột cơn gió nhẹ, thiết bị lắp đặt vô cùng tinh xảo, đồ ăn cũng rất ngon, quả thực để cho Mạc Y muốn ngừng mà không được. Nàng đem menu đến trước mặt Tô Kỳbãi xuống, hào phóng nói: " Tùy chọn ~ bổn cô nương không thiếu tiền ~ "

Chọc cho Tô Kỳ vui vẻ, hắn một tay chống cằm, nghiêng đầu nói: "Thật sự? Tôi có thể tùy chọn?"

"Tha hồ gọi ~" Mạc Y vẫy vẫy tay, làm ra bộ dáng thổ hào. Tô Kỳ nhớ kỹ, Mạc Y lần đầu kiếm được tiền, lúc ăn cơm nàng cũng là bộ dạng này.

Tô Kỳ tùy tiện gọi một đống món, Mạc Y nghe xong, đều là món mình thích ăn, cười càng vui vẻ hơn "thật là tốt, hai chúng ta đều thích ăn giống nhau ai ~ cho thêm một chai rượu trắng~ "

Ăn cơm với cậu nhiều năm, không biết ngươi thích ăn cái gì ta thật là kẻ ngu được không nào? Tô Kỳ yên lặng gào thét, lại kêu thêm một bầu rượu. Điểm ấy thật ra khiến Tô Kỳ có chút kinh ngạc, bởi vì Mạc Y chưa bao giờ cùng người lạ uống rượu, huống chi, bây giờ 'hắn' còn là đàn ông.

Đồ ăn rất nhanh liền đem lên rồi. Mạc Y một bên lại để cho Tô Kỳ ăn cơm, một bên tự rót rượu uống một mình. Tô Kỳ lái xe, nàng cũng không có rủ hắn uống chung. Ăn 40 phút, Mạc Y uống hơi nhiều.

"Tôi nói cho anh biết sự tình trong nhà của tôi nha là ba tôi muốn ly hôn với mẹ tôi. Ông ta nói ông ta tìm được chân ái rồi, thực buồn cười, chẳng lẽ lúc cùng kết hôn mẹ tôi, mẹ của tôi không phải là chân ái của ông ta?" Mạc Y một tay chống đầu, một tay rót cho mình một chén rượu.

Thì ra là nháo muốn ly hôn. Tô Kỳ đau lòng ngăn Mạc Y lại nói "nếu như nói như vậy, ba cô không nghe cô khuyên nhủ, vậy thì dứt khoát ly hôn đi."

Mạc Y gạt tay Tô Kỳ ra , uống cạn chén rượu cười nhạo nói "tôi cũng nói như vậy a, thế nhưng là mẹ tôi nói bà ấy nuốt không trôi cái cục tức kia, ngày hôm qua cha tôi vì tiểu tam cùng người khác đánh nhau, khuya về nhà thiếu chút nữa động thủ đánh mẹ tôi."

Tô Kỳ dời bình rượu ra xa Mạc Y không cho nàng cầm. 'Nàng' nắm tay Mạc Y dụ dỗ nói: " Đừng uống nữa được không? Uống nữa sẽ khó chịu đấy, tôi tiễn đưa cô về nhà được không?"

"Không muốn!" Mạc Y không nghĩ ngợi lắc đầu lớn tiếng nói: "Không muốn về nhà!" Nàng đột nhiên thò tay ôm lấy cổ Tô Kỳ, cười nói: "Thật kỳ quái, tôi tại sao lại nói với anh những chuyện này... Tôi chỉ nói với Tô Tô, thế nhưng Tô Tô cũng không có ở đây..." Hai tay nàng bưng lấy đầu Tô Kỳ, nhìn hắn, sững sờ nói "anh rất giống Tô Tô... anh nói xem, cậu ấy có thể giống như trong tiểu thuyết đã xuyên qua hay không? Còn anh chính là Tô Tô của tôi đúng không hả?" âm thanh Mạc Y càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát ngã vào trong ngực Tô Kỳ.

Tô Kỳ gọi phục vụ đến tính tiền, lập tức đau lòng ôm lấy Mạc Y, nàng còn có chút giãy giụa, Tô Kỳ cúi đầu bên tai nàng nói nhỏ "Mạc Mạc nghe lời, tớ đưa cậu về nhà a." Mạc Y liền bất động, ai ya cọ xát trong ngực Tô Kỳ, chỉ có Tô Tô cưng chiều mà gọi nàng là Mạc Mạc như vậy. Nàng ôm chặt cổ Tô Kỳ, nỉ non "Tô Tô... tớ rất nhớ cậu..."

Tô Kỳ ôm Mạc Y lên xe, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đưa nàng về nhà mình. Mạc Y tlên xe liền ngủ mất, lúc Tô Kỳ ôm nàng xuống xe, nàng cũng chỉ cọ cọ vài cái, không có tỉnh lại. Tâm tình Tô Kỳ phức tạp, may mắn hắn là 'nàng', nếu đổi lại là người khác, cậu ấy còn có thể an toàn như vậy sao? Cậu ấy lúc nào lại không cảnh giác như vậy? Rõ ràng uống say trước mặt một nam nhân không quen vẫn ngoan ngoãn như vậy?

Tô Kỳ nghĩ một chút, còn chưa có thay quần áo cho Mạc Y. Tuy rằng Mạc Y một thân toàn mùi rượu, trước đây các nàng cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn cũng đều nhìn rồi, nhưng mà 'hắn' hiện tại cũng không muốn bị cho là lưu manh. Hắn đem Mạc Y ôm tới trên giường, đắp chăn cho nàng, có chút khó khăn: Mạc Y trang điềm, không tẩy khẳng định không được. Làm một nữ sinh yêu quý bản thân, tuy rằng bây giờ là đàn ông, hắn còn mua không ít mỹ phẩm dưỡng da gì gì đó. Vì kem chống nắng, nước tẩy trang cũng có, thế nhưng tẩy xong rồi làm gì bây giờ? Không có dùng mỹ phẩm dưỡng da cho nữ a... Hắn xoắn xuýt cả buổi quyết định đi gõ cửa sát vách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#nbn