Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7 CHUYỆN XƯA

Đường Lạc Nhiên cùng mẹ nhà mình chơi trong chốc lát, nói một chút chuyện đã xảy ra hôm nay, liền lạch bạch chạy đến cửa phòng bếp nhìn Tô Kỳ đang nấu cơm. Đường Sở Nhiêu cũng bớt lo, liền ôm gối tựa ở trên ghế sa lon, nghe con gái cùng Tô Kỳ nói chuyện. Cứ như vậy lẳng lặng nghe, nàng rõ ràng cảm thấy mí mắt nặng nề, sắp không mở ra được rồi.

Tô Kỳ đem đồ ăn để lên bàn, quay đầu nhìn trên ghế sa lon thấy Đường Sở Nhiêu đang ngủ say.

Hắn đối với Đường Lạc Nhiên làm một động tác im lặng, nói khẽ: "Nhiên Nhiên, mẹ ngủ rồi, chúng ta nói nhỏ một chút a."

Tháng 8 thì khí trời vẫn rất nóng, trong phòng, điều hòa mở rất thấp. Tô Kỳ đi vào phòng lấy ra một cái chăn nhỏ, nhẹ nhàng đắp lên cho Đường Sở Nhiêu, lại vừa lấy một ít thức ăn vừa làm xong để qua một bên, lúc này mới mang theo Đường Lạc Nhiên, hai người nhẹ chân nhẹ tay ăn xong cơm tối.

Đường Sở Nhiêu ngủ một giấc rất say, đại khái là bởi vì buổi tối hôm qua ngủ quá ít, hôm nay ban ngày lại rất bận bộn, buổi chiều về nhà liền cảm giác như được thả lỏng. Tô Kỳ cùng Đường Lạc Nhiên chơi một hồi lâu, lại giúp bé tắm rửa thay quần áo, chống cự không nổi yêu cầu của tiểu cô nương, mới mang bé đến nằm ở bên kia ghế sa lon, tiểu cô nương liền dứt khoát nằm ở trên bụng hắn nghe kể chuyện xưa. Tiểu cô nương hôm nay tại Tô trạch chơi cũng thật mệt, Tô Kỳ kể trong chốc lát, bé liền ngủ mất. Chỉ có điều nhỏ ngủ rồi, lớn mới tỉnh. Tô Kỳ trong nội tâm buồn cười, nhìn xem Đường Sở Nhiêu có chút mơ hồ ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng để bé nằm xuống ghế, đứng dậy mở miệng nói: "Tỉnh? Chờ một lát tôi đi hâm thức ăn."

"Hả?" Vừa tỉnh âm thanh vừa mơ hồ cùng lười biếng không giống với bình thường, chọc cho nội tâm Tô Kỳ ngứa ngáy.

Tô Kỳ ho nhẹ một tiếng, cầm chăn nhỏ qua đắp cho Đường Lạc Nhiên, rồi đi phòng bếp. Mới đi vào, lại đi ra, nói với Đường Sở Nhiêu: "Cô đi tẩy trang trước đi." Trước kia Tô Kỳ không thích nhất chính là trang điểm, nhưng là phải đi làm nên không có biện pháp, không thể không trang điểm, cho nên 'hắn' mỗi lần về nhà chuyện đầu tiên làm chính là tẩy trang.

Đường Sở Nhiêu vẫn còn đang mơ hồ, Tô Kỳ nói cái gì nàng cũng nghe theo, cũng không nói, gật gật đầu trở về nhà mình.

Tô Kỳ đem thức ăn hâm nóng xong, Đường Sở Nhiêu cũng đã tới. Rửa mặt xong nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, mỉm cười cùng Tô Kỳ nói cám ơn, chậm rãi mà dùng "bữa tối". Nội tâm Tô Kỳ ngược lại cảm thấy có chút đáng tiếc, Đường Sở Nhiêu như vậy thật sự đáng yêu vô cùng, cùng Đường Lạc Nhiên đặc biệt giống nhau. Hắn quay người mở tủ lạnh, quay đầu lại hỏi: "Sáng mai muốn ăn cái gì? Nhiên Nhiên lúc nãy còn nói muốn ăn cháo, ngày mai thứ bảy, nàng có đi đến Tô gia không?"

Đường Sở Nhiêu có một giây kinh ngạc, làm bữa sáng không có trong hợp đồng. Nàng lập tức trả lời: "Không đi, chủ nhật tôi ở nhà cùng con bé. Anh nấu cơm anh quyết định, tôi không kén chọn."

"Ừ, như vậy a..." Tô Kỳ chăm chú nhìn xem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, một tay nâng cằm lên, đã quyết định nấu gì cho ba bữa cơm ngày mai. Bỗng nhiên, hắn lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: "Tôi đây chủ nhật làm gì?"

Đường Sở Nhiêu để đũa xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười nói: "anh gần đây tiến bộ thật là khiến người ta khiếp sợ, quả thực giống như một người khác."

Bề ngoài Tô Kỳ làm bộ dáng chẳng hề để ý, nhún nhún vai, đóng lại tủ lạnh, không biết làm thế nào mà trả lời: "Well,choice." Trong lòng thì rơi lộp bộp, mặc dù biết là nói vui, nhưng những lời này lên tiếng cảnh báo hắn, vốn tưởng rằng Đường Sở Nhiêu cùng Tô Kỳ không quen, 'nàng' không cần che giấu, xem ra kỳ thật không phải như vậy?

"Xem ra Tô thiếu gia vẫn được di truyền ưu điểm của mẹ anh a ~ chủ nhật đương nhiên là có công việc đấy, ngày mai qua đây chờ tôi."

"Mẹ tôi?" Tô Kỳ một lần nữa trở lại trước bàn ăn, hai tay chống bàn ăn, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, nhìn Đường Sở Nhiêu hỏi: "Cô biết mẹ tôi?"

Đường Sở Nhiêu bỏ qua tư thế áp bức của Tô Kỳ, bình thản chịu đựng gian khổ ăn bữa tối, nhàn nhạt trả lời: "Nói cho đúng, tôi với mẹ anh rất quen thuộc."

"È hèm? Không chỉ có tôi, tất cả mọi người đều cho rằng cô là vì cha tôi mới vào Tô thị. Còn có, đêm qua tôi vừa bắt đầu đưa ra điều kiện cô lúc đó đang đánh hợp đồng đúng không? Cô vì cái gì mà giúp tôi?" Tô Kỳ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Đường Sở Nhiêu, biểu lộ nghiêm túc. Nhất định có gì đó mà hắn và mọi người cũng không biết.

Đường Sở Nhiêu bất vi sở động*, tiếp tục dùng bữa tối. Tô Kỳ vẫn duy trì tư thế như vậy, nhìn nàng.

Rốt cuộc, Đường Sở Nhiêu đã ăn xong bữa tối, cầm lấy bát vào phòng bếp rửa. Tô Kỳ ngay sau lưng nàng, dựa vào cửa phòng bếp, lẳng lặng chờ.

Đường Sở Nhiêu cũng biết hôm nay không cùng Tô Kỳ nói rõ ràng thì không được rồi. Rõ ràng trước kia mẹ Tô Kỳ - Kỳ Ngọc Dung nói với nàng Tô Kỳ là tinh thần không ổn định, hắn vậy mà gặp được sơ hở trong lời nói của nàng, còn có thể chú ý tới việc nàng đánh hợp đồng?

Nàng đem bát rửa sạch sẽ cất kỹ, dọn dẹp xong phòng bếp, quay người đi ra phòng bếp, ngang qua Tô Kỳ ngừng một chút, nói: "Tắm xong tôi nói cho anh biết."

Chuyện này cần có thời gian. Nàng hôm nay đã rất mệt a rồi, ít nhất cũng phải tắm rửa thư giãn một tí.

Tô Kỳ mắt thấy Đường Sở Nhiêu ôm Đường Lạc Nhiên rời đi, nội tâm phức tạp. Hắn có dự cảm, sự tình giống như càng trở nên phức tạp.

Qua nửa giờ, Tô Kỳ đi qua nhà bên cạnh. Đường Sở Nhiêu đã rửa mặt hoàn tất, ngồi trên ghế sô pha. Thấy hắn tới, nàng bảo hắn ngồi xuống, sắp xếp mạch suy nghĩ, liền mở miệng nói: "Hoàn toàn chính xác, tất cả mọi người cho là tôi năm đó cùng cha anh ân ái, thật ra người luôn giúp đỡ tôi là mẹ anh. Tôi là cô nhi, lúc tốt nghiệp cao trung, ta thi đậu vào trường đại học danh tiếng, cha mẹ nuôi là người nghèo, hơn nữa bọn họ còn có con ruột, khi đó cùng lưu manh đánh nhau, cần một số tiền lớn để giải quyết, trong nhà căn bản không có cái gì đáng giá để bán lấy tiền, về sau đám lưu manh đó coi trọng tôi, nói chỉ cần đưa tôi cho hắn, hắn sẽ cho qua chuyện này. Cha mẹ nuôi của ta không chút do dự đã đáp ứng."

Đường Sở Nhiêu ngữ khí bình thản, dường như đang kể chuyện của người khác.

"Tôi là trốn tới đấy. Nếu như không gặp mẹ anh, tôi có khả năng đã chết lâu rồi." Đường Sở Nhiêu đối với Tô Kỳ cười cười, nụ cười kia khiến tâm Tô Kỳ nhói đau.

"Quá trình liền tỉnh lược đi, lúc anh 13 tuổi, mẹ anh đi công tác, ngẫu nhiên đã cứu tôi. Bà ấy giúp tôi lên đại học, xuất ngoại đào tạo sâu, tôi mang Nhiên Nhiên cùng trở lại, bà ấy vẫn một mực hỗ trợ chiếu cố tôi. Bà ấy không nói cho anh, sợ anh tức giận. Ba anh đối với anh hoàn toàn không quan tâm, đến sau này tôi về nước ông ta mới biết được tôi với mẹ anh quen biết. Mẹ anh sợ cha anh lấy danh nghĩa bà ấy mà lợi dụng tôi nên cũng chưa nói cho ông ta biết tình hình thực tế, nàng giật dây cho ông ta giúp tôi biểu hiện giả dối. Khi đó, thân thể bà ấy đã không tốt rồi, hơn nữa kỳ thật đã phát hiện ba anh có con riêng, bà ấy yêu ông ta rất nhiều, bà ấy vì ông ta liều lĩnh, cuối cùng đổi lấy kết quả như vậy. Cho nên muốn tôi giúp anh. Chẳng qua là không nghĩ tới, bà ấy còn chưa kịp dặn dò anh cũng đã không chịu nổi nữa."

Tô Kỳ siết chặt nắm đấm, trong đầu hắn nhớ lại bộ dạng Kỳ Ngọc Dung trong tháng cuối cùng, lúc sau đã nói không ra lời, mỗi lần hắn nhìn bà ấy, ánh mắt của bà ấy hiện lên sự bi thương và không cam lòng. Hắn lại chưa từng chú ý hay để trong lòng. Tô Kỳ tát bản thân một cái, đây là không phải 'nàng' muốn, 'nàng' biết rõ đây là nguyên chủ hối hận.

Đường Sở Nhiêu nhìn động tác của người trước mắt, đứng dậy từ trong tủ lạnh lấy ra một ít nước đá, giúp hắn thoa mặt, ôn nhu nói: "nhẹ tay thôi, bà ấy đau lòng đấy."

Tô Kỳ vì câu nói kia, khóc không thành tiếng. Hắn cúi người, hai tay ôm đầu của mình, khóc như tiểu hài tử mất đi món đồ chơi yêu thích nhất.

Đường Sở Nhiêu nhẹ nhàng ôm Tô Kỳ vào trong ngực, hốc mắt cũng ẩm ướt, bất quá khóe miệng treo một nụ cười.

Thật tốt, dì con của dì đã trưởng thành. Dì yên tâm, con đã đáp ứng dì, sẽ không để ai khi dễ hắn.

Đối với Đường Sở Nhiêu mà nói, Kỳ Ngọc Dung giống như mẹ của nàng. Đường Sở Nhiêu đã từng nghĩ không biết bao nhiêu lần, một người là ấm áp, nhu hòa như vậy, nếu như bà ấy là mẹ của nàng, trên đời nhất định không có gì tốt hơn. Con trai ruột của bà ấy vì cái gì có thể đối xử nàng như vậy đây? Hắn chưa bao giờ biết mẹ của hắn đến cùng muốn cái gì, Kỳ Ngọc Dung nói hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đường Sở Nhiêu cảm thấy, Kỳ Ngọc Dung ở đâu cũng đều tốt, duy chỉ có điểm quá mức cưng chiều hài tử thôi.

Bây giờ Tô Kỳ giống như thoáng cái đã trưởng thành, hiểu chuyện, nghĩ đến bà ấy trên trời trông thấy cũng sẽ vui mừng đi. Đường Sở Nhiêu nhẹ vỗ về lưng Tô Kỳ, khuôn mặt ôn hòa.

Hồi lâu, Tô Kỳ mới dần dần ngừng khóc. Đường Sở Nhiêu rút mấy miếng khăn giấy đưa cho hắn, hắn nhận lấy lau nước mắt, sau đó mới thật sự nói cám ơn với Đường Sở Nhiêu, "Cảm ơn cô đã ở bên mẹ tôi." Tô Kỳ khóc lâu nên lúc này thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào.

Đường Sở Nhiêu lại trở về vị trí ban đầu, nửa nằm trên ghế sa lon, khẽ cười nói: "Đó là việc tôi nên làm."

Tô Kỳ nhớ khi hắn 14 tuổi, Kỳ Ngọc Dung giống như đã từng cùng hắn nói đùa sẽ tìm chị cho hắn, lúc ấy hắn cùng Kỳ Ngọc Dung náo loạn rất lâu, khiến cho bà ấy cũng không dám nói lại nữa. Nghĩ lại chị chính là Đường Sở Nhiêu đi? Nếu như lúc ấy đáp ứng, có lẽ bọn hắn sẽ hạnh phúc hơn so với hiện tại.

Hắn đứng dậy đến trước mặt Đường Sở Nhiêu, ngồi xổm xuống, cùng nàng nhìn thẳng, mở miệng hỏi: "Về sau, tôi gọi cô là chị có được không?"

Đường Sở nhiêu hốc mắt ửng đỏ, thò tay vuốt vuốt tóc của hắn, thật lâu mới đáp: "Tốt."

Tô Kỳ trở về nhà mình. Tâm tình bình tĩnh trở lại, hắn nhớ tới chuyện vừa rồi, khi đó, hắn tựa hồ không phân biệt rõ bản thân đến tột cùng là người nào. Bi thương là như vậy, 'nàng' mê mang rồi. Đến cùng, nàng là 'nàng', hay là hắn? Không biết sao, hắn có một loại cảm giác chịu tội. Bản thân hắn lừa gạt Đường Sở Nhiêu. Nàng phải trợ giúp hắn đấy, nhưng là 'hắn' chứ không phải 'nàng'. Tuy rằng 'nàng' vì nguyện vọng của nguyên chủ mới nghĩ đến việc dành lại Tô thị, thế nhưng nói cho cùng, 'hắn' không có ở đây. 'Nàng' nên làm cái gì bây giờ? 

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

tui nói: hơi rối hen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#nbn