CHƯƠNG 11 ĐỘNG TÂM
Đường Sở Nhiêu lại mang Tô Kỳ dạo qua một vòng, quen biết không ít người. Tô Kỳ biểu hiện hào phóng vừa vặn, còn khéo ăn nói để cho Đường Sở Nhiêu rất là thoả mãn. Tô Kỳ cùng mấy người trò chuyện, nàng nói Tô Kỳ một tiếng, rồi đi đến một bên góc ngồi xuống, thở một hơi. Vừa nãy uống không ít, dạ dày nàng không tốt, trước khi đến lại quên ăn gì trước lót bụng, lúc này dạ dày phát đau. Yên tĩnh không được vài phút, lại có người tới. Lần này là mấy tiểu thịt tươi màu đỏ. Đường Sở Nhiêu mặt ngoài bộ dạng hòa hòa khí khí, có lẽ bọn hắn cảm thấy một nữ nhân độc thân 30 tuổi tương đối khá dễ tiếp cận, chủ yếu tiếp cận Đường Sở Nhiêu bọn hắn cũng không lỗ.
Không thể không nói, hiện tại tiểu thịt tươi này đoán ý qua lời nói và sắc mặt sự quả thật không tệ, Đường Sở Nhiêu cảm thấy đi ứng phó đống lão nam nhân khôn khéo không bằng nghe bọn tiểu thịt tươi này tâm sự, ít nhất bọn hắn lớn lên đẹp mắt một chút, nàng còn không cần dùng đầu óc.
Tô Kỳ trò chuyện trong chốc lát, quay đầu lại đã không thấy tăm hơi Đường Sở Nhiêu. Hắn nhìn một vòng rốt cuộc cũng nhìn thấy. Chẳng qua là không nghĩ tới còn có hai giống đực vây quanh. Không biết sao, hắn cũng có chút khó chịu.
Bên đây, một tiểu thịt tươi cầm lấy hai ly rượu, đưa một ly cho Đường Sở Nhiêu nói "Đường tổng, tôi mời cô một ly."
Chỉ nghe thấy sau lưng một giọng nam đè nén phẫn nộ nói: "Cút."
Rõ ràng nói dạ dày đau, lúc này còn cùng một đám tiểu thịt tươi trò chuyện đến "khí thế ngất trời", hừ, quá phận! Hắn đi lên trước, đem áo âu phục cởi ra khoác cho Đường Sở Nhiêu, vươn tay ôm vai nàng, có chút hối hận tại sao lúc ấy không phản đối nàng mặc bộ y phục này.
Tô Kỳ liếc đám tiểu thịt tươi, lạnh lùng nói "còn chưa đi chờ gia động thủ sao?"
Bọn hắn thường lăn lộn trong đám phú nhị đại có lẽ không biết Tô Hồng, nhưng không thể nào không biết Tô Kỳ, không có biện pháp, tiểu tổ tông này chính là Hỗn Thế Ma Vương, chọc tới hắn sẽ chờ chết đi. Đám người tựa như chuột chạy qua đường, chạy như một làn khói.
Tô Kỳ không nói gì mang theo Đường Sở Nhiêu đi ra ngoài, cả đoạn đường không nói0 một câu. Đường Sở Nhiêu đột nhiên cảm thấy chàng trai nàng cho rằng ôn nhu dịu dàng nguyên lai cũng khí phách như vậy. Thì ra hắn không chỉ ôn hòa, cẩn thận như mấy ngày nay nàng chứng kiến.
"Làm sao vậy? Tức giận?" Đường Sở Nhiêu chọc chọc Tô Kỳ, thấy hắn lườm mình, lạnh lùng nói: "Chỗ nào, tôi tức giận cái gì nha, Đường tổng không trách tôi quấy rầy chị cùng trai đẹp nói chuyện phiếm là vô cùng may mắn rồi."
Ơ? Cái không khí này từ bao giờ mà mờ ám như vậy đây? Nàng vừa tức vừa buồn cười, giải thích nói: "Theo bọn họ nói chuyện không cần động não nha, hơn nữa, tôi sẽ không cùng bọn hắn uống rượu đâu."
Tô Kỳ nhìn ngoài cửa xe, không có trả lời.
Đường Sở Nhiêu bật cười, người này làm sao lại giống lúc Nhiên Nhiên sinh hờn dỗi đây? Tâm tình nàng đột nhiên có chút tốt muốn trêu chọc hắn.
Nàng xê người sát vào Tô Kỳ, kéo tay hắn làm nũng "A Kỳ ~ đừng giận nữa~" nàng dứt khoát tựa toàn bộ trên người Tô Kỳ, ra vẻ ủy khuất nói: "A Kỳ, đầu tôi đau..."
Lúc nàng xích tới gần Tô Kỳ cảm thấy cả người không ổn rồi. Nữ nhân này như thế nào dựa sát vào người mình như vậy! Hoàn toàn không tức giận được không nào! Chính hắn cũng thừa nhận mình dễ mềm lòng! Hắn yên lặng quay đầu lại, hai tay xoa bóp huyệt Thái Dương cho Đường Sở Nhiêu, biến trở lại bộ dạng ôn hòa.
Đường Sở Nhiêu khóe miệng khẽ nhếch, hóa ra người này không chống cự được người ta làm nũng a.
Tô Kỳ biết rõ Đường Sở Nhiêu dán lên cho hắn nhãn hiệu "ôn hòa" rồi, nhất định sẽ không có rút lại cái mác đó đâu. Thiệt là, rõ ràng trước kia đồng nghiệp còn nói 'nàng' cao lãnh đấy. Nếu như Đường Sở Nhiêu không triển khai toàn bộ khí chất Nữ Vương, nói thế nào cũng 'nàng' cũng là ngự tỷ được không nào?
Rất nhanh về đến nhà, đã không còn sớm, Đường Lạc Nhiên sớm liền ngủ mất. Mạc Y giờ phút này nằm trên ghế sa lon nhà Đường Sở Nhiêu vẽ tranh. Thấy Đường Sở Nhiêu về, nhãn tình sáng lên, tiến lên trước " chị Sở Nhiêu, chị thật xinh đẹp ~ trời ạ em nếu là đàn ông nhất định phải cưới chị về nhà ~ "
Đường Sở Nhiêu thò tay sờ sờ cái mũi Mạc Y, cười nói: "Tiểu cô nương miệng rất ngọt a ~ hôm nay vất vả cho em rồi, giúp tôi chiếu cố Nhiên Nhiên."
Mạc Y giống như thường ngày cùng Tô Kỳ chào hỏi, Tô Kỳ có chút mất tự nhiên mà cười cười, nói ngủ ngon liền xoay người quay về nhà mình. Nhìn thế Đường Sở Nhiêu cảm thấy hắn như là chạy trối chết thế nào ấy.
Thời gian không còn sớm, Đường Sở Nhiêu giữ Mạc Y lại ngủ cùng nàng, Mạc Y cũng rất nhanh liền đáp ứng. Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, Đường Sở Nhiêu cùng nàng nói về chuyện phát sinh tối hôm nay.
"Tôi là lần đầu tiên nhìn cậu ta khẩn trương như vậy, giống như sợ người khác sẽ nhào lên ~ nhưng mà lúc đuổi mấy tiểu thịt tươi cút đi thì rất khí phách ~" Đường Sở Nhiêu nhớ một màn kia, không tự chủ được khóe miệng khẽ nhếch.
"È hèm?" Mạc Y trở mình nằm nghiêng tay chống đầu nhìn về phía Đường Sở Nhiêu, nghiền ngẫm, làm sao bây giờ, nàng cảm thấy khuê mật giống như thích một nữ nhân? Bất quá Tô Tô bây giờ là đàn ông, ưa thích nữ nhân như vậy mới đúng a...
"Chị Sở Nhiêu, em cảm thấy anh ta thích chị a ~ "
"Hả?" Đường Sở Nhiêu sững sờ, lập tức cười khoát tay "sao như vậy được, cậu ta chỉ xem tôi như chị gái mà thôi."
Mạc Y lại không đồng ý, nàng biết Tô Kỳ lâu như vậy, còn không biết cái dạng 'hắn' thích người khác như thế nào sao? Bất quá Tô Tô có chút trì độn, đoán chừng 'hắn' cũng chưa biết đâu. Nàng cười hỏi ngược lại " chị Sở Nhiêu vì cái gì cảm thấy anh ta sẽ không thích chị?"
"Ách..." những lời này thật đúng là làm khó Đường Sở Nhiêu. Nàng thừa nhận không có cách nào xác định được nha, thế nhưng Tô Kỳ không phải thích Mạc Y sao?
"Tôi lại cảm thấy cậu ta thích em."
"Không giống ~" Mạc Y mặt mày cong cong, nàng biết lời nói của nàng làm cho Đường Sở Nhiêu dao động rồi "em cùng anh ta... Ừ, quan hệ có chút phức tạp, bất quá giữa chúng em là tình cảm bạn bè thuần khiết a ~ điểm ấy sẽ không bao giờ thay đổi ~ không nói đến hắn nữa, chị Sở Nhiêu có thích anh ta hay không đây?"
"Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn" Đường Sở Nhiêu cười khoát tay, chuẩn bị tắt đèn "không còn sớm, ngày mai vẫn phải đi làm, ngủ đi, ngủ ngon."
Mạc Y nghe vậy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Kỳ, sau đó tắt máy, nằm trở lại cũng nói ngủ ngon. Khóe miệng nàng cong cong, tâm tình sung sướng. Thì ra Tô Tô thích phụ nữ~.
Mà người bên giường kia, Đường Sở Nhiêu lâm vào trầm tư: Hồi tưởng lại biểu hiện mấy ngày nay của Tô Kỳ, hắn nấu cơm, cùng Nhiên Nhiên ở chung, đoạn thời gian nàng ở cùng với hắn cũng rất vui vẻ. Hơn nữa, Đường Sở Nhiêu không phải không thừa nhận rằng quả thật nàng có chút động tâm khi hắn ôm nàng, hung ác với những người kia,.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Sở Nhiêu ra khỏi phòng ngủ, trên bàn cơm đã bày xong bữa sáng, chỉ là người bận rộn trong bếp không phải Tô Kỳ.
Bảo mẫu thấy nàng đi ra, lập tức nói "lúc nảy có Tô tiên sinh tới, trông thấy tôi đang làm bữa sáng cậu ta liền đi về, nhắn tôi nói với cô hôm nay tự cậu ta đi làm."
" Ân tôi đã biết, khổ cực rồi dì Lưu" Đường Sở Nhiêu nhẹ gật đầu, tiến vào buồng vệ sinh. Tâm tình chẳng biết tại sao lại đột nhiên có chút sa sút.
Buổi sáng Tô Kỳ như vậy, một mặt là có chút chột dạ thật không dám nhìn Mạc Y, mặt khác là tin nhắn đêm qua Mạc Y gửi đột nhiên thức tỉnh hắn.
Mạc Y nói "lúc nào thì cậu có tính độc chiếm mạnh như vậy? Hả? Hả?"
Lúc này Tô Kỳ mới cẩn thận nhớ lại tất cả hành động của hắn buổi tối hôm nay, xác thực có chút không đúng. Hắn đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi bản thân sẽ thích Đường Sở Nhiêu.
Thế nhưng Đường Sở Nhiêu ưu tú như vậy, đối với hắn ôn nhu như vậy, tốt như vậy, người nào gặp mà không thích?
Đáng tiếc, không đợi Tô Kỳ chủ động kéo khoảng cách, hắn cũng không thế nào có thể nhìn mặt Đường Sở Nhiêu cùng Mạc Y rồi.
Mạc Y cùng ngày trở về nhà mình, huyên náo khó chịu hay bởi vì không có linh cảm, dứt khoát nói một tiếng với Đường Sở Nhiêu chạy đi du lịch.
Về phần Đường Sở Nhiêu, nàng cùng ngày điều chỉnh tâm tình đi làm, đến công ty tâm tình của nàng thế nào cũng rất tốtrồi. Tô thị gần đây có hạng mục công trình bất động sản xảy ra chuyện, rất nghiêm trọng vì vậy một tuần kế tiếp, Đường Sở Nhiêu mỗi ngày bề bộn chân không chạm đất. Tô Kỳ trên cơ bản cũng chỉ lúc sắp xếp, tra xét kết quả công việc thì mới thấy nàng. Buổi tối, Đường Lạc Nhiên sẽ đi qua tìm hắn chơi, hắn đem tiểu cô nương dỗ ngủ liền đưa bé về phòng ngủ của bé. Bây giờ đã 11 giờ tối, Tô Kỳ đem Đường Lạc Nhiên ôm đến trên giường, mà thư phòng đèn vẫn sáng, chỉ thấy cơm dì Lưu chừa cho nàng trên bàn chưa có ai động qua.
Tô Kỳ thở dài, lắc đầu, nghĩ đến: Đã là người trưởng thành còn không biết chăm sóc tốt bản thân.
Ý định chuẩn bị muốn đi ngủ hắn bất thành, hắn tiến vào phòng bếp đeo tạp dề, chuẩn bị nấu cháo.
Nhưng mà, không đợi cháo chín, hắn thấy Đường Sở Nhiêu đi ra, một tay ôm lấy dạ dày, sắc mặt tái nhợt.
"Chị làm sao vậy? Dạ dày đau?" Tô Kỳ tiến lên đỡ nàng ngồi xuống ghế sa lon.
"Có thuốc không? Chúng ta đi bệnh viện được không?" Tô Kỳ có chút luống cuống tay chân, nghe Đường Sở Nhiêu nhẹ nhàng nói hộp y tế, liền đi đến học tủ dưới TV mở ra, lại đi rót một ly nước ấm đưa tới, nói khẽ " chị uống thuốc đi."
Đường Sở Nhiêu uống thuốc trong tay Tô Kỳ xong, thật sự là một chút khí lực cũng không có, trên ghế sa lon cuộn thành một đoàn. Gần đây bận bịu quá liền quên ăn cơm đi, không nghĩ tới bệnh bao tử lại tái phát.
Tô Kỳ cầm một cái đệm lại để cho Đường Sở Nhiêu gối lên, giúp nàng vén những sợi tóc lộn xộn ra sau tai, trong mắt của hắn tràn đầy đau lòng. Hắn lại cảm thấy có chút may mắn, lúc này lại ở đây, bằng không thì nàng phát bệnh cũng không có người biết.
Đường Sở Nhiêu nhắm mắtlại, nhíu chặt mày, dạ dày đau nhức có chút giảm bớt, nàng có thể cảm nhận đượcTô Kỳ nhẹ nhàng vỗ về đầu của nàng, an ủi. Đường Sở Nhiêu có chút muốn cười,nàng cũng không phải tiểu hài tử, còn dùng cách trấn an Nhiên Nhiên với nàng. Nhưngnhư vậy nàng mới biết tay Tô Kỳ thật ấmáp, dạ dày thật sự tốt hơn một chút rồi.nvq
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro