Phiên ngoại 6
Hoa Lạc nghe Bạch Miêu nói không tò mò: "Cô thật sự không cần sao?"
Ngay cả Tiểu Ngư không viết văn cũng thích chia sẻ tài liệu cùng cô, tại sao Bạch Miêu lại không? Sau đó cô gật đầu: "Tôi biết, Bạch lão sư thường xuyên viết văn, khẳng định đọc nhiều hơn tôi."
Hơn nữa, Bạch Miêu xưa nay luôn viết thể loại này, những cuốn sách trước đây của Bạch Miêu, cô đọc đều đỏ cả mặt, căng thẳng tình dục đầy đủ, không có gì lạ khi cô ấy không tò mò.
Cô hỏi Bạch Miêu: "Bạch lão sư, vậy bình thường cô có xem không?"
Khuôn mặt Bạch Miêu có chút tức giận, nửa khuôn mặt giấu trong áo khoác ửng đỏ: "Không."
"Đó đều là dựa vào tưởng tượng sao?" Hoa Lạc giơ ngón tay cái lên: "Thật trâu bò, khi nào tôi mới có thể đến cảnh giới như cô."
Bạch Miêu:...
Cô nhìn Hoa Lạc thật lòng khen ngợi, bất đắc dĩ nói: "Viết nhiều sẽ biết."
Hoa Lạc lẩm bẩm: "Tôi đã từng viết rồi."
Cô cười khúc khích: "Thật ra trước đây lúc mới bắt đầu viết văn, tôi đã viết □□."
Bạch Miêu tò mò quay đầu: "Vậy tại sao không viết tiếp?"
Hoa Lạc giải thích: "Quá tệ, viết ra bản thân mình còn muốn nôn mửa."
Bạch Miêu:...
Thật không hổ là Hoa Lạc!
Hoa Lạc không biết, cảm thấy mình không có thiên phú trong lĩnh vực này, cô nói: "Cho nên tôi chỉ dám viết một chút trong tác phẩm hiện tại, sợ độc giả không thích."
Bạch Miêu nói: "Ok."
Hoa Lạc quay đầu: "Hả?"
Bạch Miêu hắng giọng: "Tôi nói, cô viết ok."
Bạch Miêu từng xem qua tác phẩm của Hoa Lạc, có rất ít cảnh xúc động, đoán chừng đây chính là nguyên nhân cô ấy nói, sợ viết, cho nên mỗi lần đều là cốt truyện chiếm hơn phân nửa, các nhận xét cũng không giống như tác giả khác, tất cả đều xoay quanh những cuộc phiêu lưu, gặp ma, hoặc chia sẻ những điều kỳ lạ từ nhỏ đến lớn.
Nó hoàn toàn khác với phong cách ngọt ngào và tình cảm của một nhà viết văn.
Hoa Lạc gãi đầu: "Bạch lão sư, cô đã đọc văn của tôi rồi sao?"
Sau đó, nghĩ đến Bạch Miêu nói rằng cô ấy đã đọc tác phẩm của mình trước đó, Hoa Lạc không hiểu sao lại có chút xấu hổ, nói: "Để cảm ơn vì đã vất vả xem văn của tôi, tôi mời cô ăn sáng."
Logic gì vậy?
Bạch Miêu không nghĩ ra được, nhưng cô không từ chối, gật đầu nói: "Được."
Hai người ngồi xuống, trong cửa hàng vẫn khá nhiều người đến từ sớm, không có chỗ ngồi, nếu chỉ có một mình Hoa Lạc thì cô tùy tiện tìm một người là có thể ghép bàn, còn có thể nghe chuyện phiếm, nhưng đi cùng Bạch Miêu, cô biết Bạch Miêu không thích ăn cơm với người lạ, cho nên dứt khoát nói: "Hay chúng ta đóng hộp mang về đi?"
Bạch Miêu không do dự, gật đầu đáp: "Được."
Hoa Lạc gọi hai phần cháo thịt nạc trứng gà, lại gọi thêm hai quả trứng trà và bánh trứng, cộng thêm nem rán và hộp tỏi tây, sau khi gọi xong xách túi đứng trước mặt Bạch Miêu: "Xong rồi!"
Bạch Miêu nhìn cô, từ lúc ban đầu cho đến hiện tại, Hoa Lạc vẫn luôn tràn đầy sức sống, nói không hết chuyện, tính cách quen thuộc từ trước đến nay, cười lên rất đáng yêu, đặc biệt làm cho người có hảo cảm.
Hoa Lạc vẫy tay: "Bạch lão sư, chúng ta đi thôi."
Bạch Miêu hoàn hồn, đi về phía cô, sau khi hai người lên xe, Hoa Lạc nói: "Cháo này rất ngon, còn có trứng trà nhà bọn họ, rất ngon miệng, vừa rồi tôi muốn mua thêm hai cái, nhưng không còn nữa."
"Cô có thường ăn sáng không?" Bạch Miêu tò mò hỏi, cô nhớ rõ việc làm và nghỉ ngơi của Hoa Lạc rất không ổn định, thường xuyên ngủ đến chiều, quả nhiên Hoa Lạc lắc đầu: "Không có."
Vẫn là nhìn đúng, Bạch Miêu mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Vẫn nên ăn sáng đúng giờ."
Hoa Lạc ngượng ngùng: "Không dậy nổi."
Bạch Miêu lắc đầu, lái xe đến căn hộ.
Căn hộ này cô mua mấy năm trước, khi đó giá nhà còn không quá cao, Lạp Lệ Sa bảo cô đến tiểu khu của cô ấy mua, chỗ cô ấy là trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, nhưng Bạch Miêu thích căn hộ của mình hơn, rất yên tĩnh, hàng xóm hai bên cũng cách nhau một chút, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Nhà Bạch Miêu có hai tầng, phía trên còn có gác xép, tầng một diện tích rất lớn, gần bốn trăm mét vuông, Hoa Lạc lần đầu tiên đến đã líu lưỡi, cái này cũng quá sảng khoái rồi, cô nằm mơ cũng muốn có được căn phòng trong mơ này!
Hơn nữa, nhà của Bạch Miêu cũng là mời nhà thiết kế chuyên nghiệp đến trang trí, đặc biệt có cảm giác đẳng cấp, đẹp đẽ lộng lẫy, không khác gì căn hộ được chụp trên TV, điều khiến Hoa Lạc thích nhất chính là phòng sách của cô khá lớn, ước chừng một bức tường, sách gì cũng có, Hoa Lạc còn ở bên trong tìm được cuốn sách cũ mình rất muốn, bất quá cô không thể không biết xấu hổ mà mang về, mỗi lần đều tìm lý do để tới xem.
Bạch Miêu dẫn cô vào cửa, Hoa Lạc sau khi bước vào hỏi Bạch Miêu: "Tôi có thể lên được không?"
Bạch Miêu gật đầu: "Được."
Cô nói lên, là lên gác xép, gác xép không lớn như tầng một, là cầu thang xoắn ốc, màu trắng sữa, trên gác chỉ có một tủ sách và một cái giường tatami, giường được đặt làm riêng, dài 2m5 x 3m2, chăn cũng được sắp xếp gọn gàng, màu xám nhạt ấm áp, mục tiêu của Hoa Lạc không phải là chiếc giường trông cực kỳ mềm mại kia, mà là cái lồng ở cạnh giường, chứa một con mèo nhỏ, chỉ mới ba tháng tuổi, mới được mang về, còn có chút xa lạ, bất quá tính tình không tệ, không có nhe răng trợn mắt, mà là mơ mơ màng màng nhìn Hoa Lạc.
Trái tim Hoa Lạc bị nó làm tan chảy, cô nhịn không được đưa tay vào lấy con mèo ra, yêu không buông tay, lòng bàn tay mềm nhũn, Hoa Lạc hung hăng hôn lên mặt và lông trên người nó.
Bạch Miêu đứng ở cửa hành lang, ngước mắt nhìn lên, bộ dạng hôn mèo si mê này của Hoa Lạc, quá đáng yêu, cô mỉm cười nói: "Mang nó xuống đi."
Hoa Lạc ai một tiếng, mang mèo và lồng xuống, sau đó đặt con mèo lên cái bàn màu trắng, cái bàn này rất dài, Bạch Miêu luôn dùng cái bàn này để ăn cơm, bên cạnh bàn là cửa kính, bên ngoài cửa là phòng thủy tinh vuông vắn, trong phòng đồ đạc không nhiều, rất nhiều cây cối và một ít thiết bị thể thao, bên cạnh máy chạy bộ đặt mấy cái ghế sô pha lười, bên cạnh ghế sô là bàn trà, trên bàn trà đặt mấy quyển sách.
Đây quả thực là bố cục trong mơ.
Hoa Lạc lại lần nữa cảm khái, nói với Bạch Miêu: "Bạch lão sư, ánh mắt của cô thật sự rất tốt!"
Bất kể là trang trí hay thiết kế, đều tuyệt, chính xác giẫm lên từng điểm của cô đều muốn có sau này khi mua nhà.
Điều kiện tiên quyết là nếu cô có tiền!
Hoa Lạc tính toán, dựa theo giá nhà hiện tại, đoán chừng còn phải phấn đấu 40-50 năm nữa đi, có lẽ già rồi có thể ngồi trong phòng kính nướng thịt để ăn.
Nghĩ đến đây cô mỉm cười, cười đến ngây ngốc ngốc nghếch.
Bạch Miêu hỏi: "Không ăn sáng à?"
Hoa Lạc gật đầu: "Tới liền."
Sau đó, cô buông con mèo xuống, ngồi đối diện Bạch Miêu, mở túi điểm tâm ra, lập tức mùi thơm tràn ngập, mùi trứng trà rất rõ ràng, Bạch Miêu vừa định cầm lấy một cái, chỉ thấy Hoa Lạc đã nhanh chóng lột xong, hơn nữa còn đưa cái đã lột cho mình.
Không chỉ dài dòng, mà còn đặc biệt thích chăm sóc mọi người.
Bạch Miêu nhìn lướt qua Hoa Lạc, cúi đầu, tiếp nhận trứng trà, chậm rãi ăn điểm tâm, mèo con cũng không còn sợ người, điên cuồng lắc lư bên cạnh bọn họ, một hồi ngửi cháo của Hoa Lạc, một hồi ngửi thìa của Bạch Miêu, một đôi mắt mèo tròn xoe, cũng không phải thứ nó thích ăn, ngửi một hồi liền ngồi ở giữa cả hai, hướng Hoa Lạc kêu meo meo.
Âm thanh mềm mại tinh tế, Hoa Lạc lập tức mềm nhũn, cô hỏi Bạch Miêu: "Bạch lão sư, con mèo này có tên không?"
Bạch Miêu vừa ăn vừa nói: "Vẫn chưa, hôm qua suy nghĩ đến vài cái, cảm thấy không tốt lắm."
Hoa Lạc nói: "Tên gì vậy?"
Bạch Miêu cúi đầu: "Không dễ nghe lắm."
Nói xong cô giương mắt nhìn về phía Hoa Lạc: "Tôi muốn gọi Lạc Lạc."
"Trên mặt trời lặn sóng, sóng to gió lớn rơi dài."
Hoa Lạc nghĩ vài giây: "Được đó! Nghe khá hay!"
Cô nói xong cúi đầu vươn tay điểm lên chóp mũi mèo con: "Lạc Lạc."
Quay đầu nói: "Chỉ là có chút quen tai."
Cô mỉm cười: "Mẹ tôi cũng thường gọi tôi là Lạc Lạc."
Bất quá Lạc Lạc này khác, không giống với Hoa Lạc kia, Bạch Miêu thấy cô không có ý kiến, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mèo con đã quen với hương vị trên người Hoa Lạc, cũng không sợ hãi, ngược lại thoải mái ngồi ở trước mặt Hoa Lạc, nghiêng đầu nhìn cô ăn điểm tâm, Hoa Lạc vừa ăn xong liền thu dọn sạch sẽ, một tay ôm nó, vuốt đầu nói: "Bạch lão sư, hôm nay cô có làm việc không?"
Bạch Miêu gật đầu: "Tôi phải sửa kịch bản."
Hoa Lạc nói: "Tôi cũng sẽ viết văn."
Cô nói xong thì đặt con mèo xuống, để máy tính lên bàn, Bạch Miêu thấy cô nhìn vào phòng tắm nắng bên ngoài nên hỏi: "Muốn ra ngoài không?"
Hoa Lạc nói: "Tôi còn chưa từng viết văn trong phòng tắm nắng, muốn thử xem cảm giác thế nào."
Bạch lão sư giải thích: "Ban đêm có thể, nhưng không thể vào ban ngày."
Hoa Lạc khó hiểu: "Tại sao?"
Bạch Miêu nhìn cô nói: "Hãy thử đi."
Hoa Lạc thật đúng là ôm máy tính đi vào phòng tắm nắng, ánh mặt trời chói chang chiếu lên màn hình máy tính, phản quang làm cho cô cái gì cũng không nhìn thấy, Hoa Lạc cảm thấy thật đáng tiếc, cô thở dài nói: "Hữu duyên vô phận."
Bạch Miêu thấy thần sắc lưu luyến không rời của cô thì muốn cười, theo bản năng nói: "Vậy tối nay cô về muộn một chút, ở trong đó viết văn đi."
Hoa Lạc ngạc nhiên: "Không sao chứ? Nó có làm phiền cô nhiều không?!"
Ánh mắt cô sáng lên giống như mèo con, vừa trong trẻo vừa ngưng thần, còn lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, Bạch Miêu hơi thở ngập ngừng, dừng lại vài giây mới nói: "Không có."
Hoa Lạc khom lưng nói: "Cảm ơn Bạch lão sư! Bạch lão sư là tốt nhất! Bạch lão sư là thiên thần của tôi! "
Bạch Miêu nghe nói như vậy thì cúi đầu, gãi gãi sợi tóc ở cổ họng, tuy biết Hoa Lạc chính là nói không suy nghĩ, nhưng tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.
Hoa Lạc được sự đồng ý cho viết văn vào ban đêm, cho nên cũng không vội vã, dù sao thời gian còn nhiều, cô dứt khoát ôm mèo con ngồi trong phòng tắm nắng đọc sách, đó là một cuốn truyện kinh dị từ lâu, Bạch Miêu cư nhiên có nguyên bộ truyện, Hoa Lạc trước kia đọc xong hai quyển liền tìm không thấy các quyển sau, cho phía sau chưa đọc qua, giờ phút này say sưa đọc, đột nhiên ngửi thấy một mùi vị.
Rất hôi thối, rất hôi thối, nó bốc mùi!
Cô quay đầu, nhìn thấy mèo con đang cào cát, cát mèo bị nó cào bay tung tóe, trên mặt đất đều dính vài cái, nhưng phân mèo trong chậu vẫn không có che đậy, hương vị dọa người, Bạch Miêu cũng chú ý tới, hai người nhìn nhau, Hoa Lạc nói: "Tôi đến đây."
Bạch Miêu đi đến bên cạnh cô, nhìn cô đắp cát mèo lên phân mèo, quay đầu hỏi: "Bạch lão sư, có túi rác không."
Bạch Miêu ngay lập tức rút ra một túi rác từ bên cạnh cho cô ấy, Hoa Lạc đặt phân mèo được bọc trong cát mèo, nói: "Tôi sẽ đi vứt nó."
Bằng không mùi vị này, sẽ giết chết người.
Bạch Miêu mở cửa sổ nói: "Tôi sẽ đi với cô."
Hoa Lạc không cự tuyệt, hai người xách túi rác đi đến gần trạm rác, xa xa nhìn thấy mấy người đang đứng, trên tay cầm bóng rổ, vừa đi vừa nói chuyện, khi đi ngang qua Hoa Lạc và Bạch Miêu, một trong những chàng trai khều người bên cạnh nói: "Ô, này, người mặc áo trắng kia, thật đáng yêu!"
"Ai? Áo trắng? Tôi nghĩ mặc áo xanh mới đẹp!"
"Nhưng thoạt nhìn có chút cao lãnh, tôi vẫn thích người mặc áo trắng kia."
Cuộc trò chuyện vụn vặt không truyền đến chỗ Hoa Lạc, cô vứt rác trở về, bất thình lình bị một cậu bé gọi lại: "Xin chào, cô cũng sống ở đây sao?"
Hoa Lạc nghiêng đầu, là một cậu bé có làn da rám nắng, cô lắc đầu: "Không phải."
Cậu bé ừm một tiếng, nhanh chóng muốn tìm chủ đề tiếp theo: "Vậy cô có bạn bè ở đây sao?"
Hắn nói xong ngắm nhìn Bạch Miêu, thấy Bạch Miêu không nói lời nào, mặt căng thẳng, Hoa Lạc trả lời: "Ừm, bạn tôi sống ở đây."
Cậu bé gật đầu: "Cô có thường xuyên đến đây không?"
Hoa Lạc nhìn hắn, đôi mắt trong sáng, hỏi ngược lại: "Làm gì? Có chuyện gì sao?"
Cậu bé đối mặt với đôi mắt của cô, vốn muốn có một số điện thoại, nín thở vài giây rồi lại nói: "Không có gì, không có gì."
Nói xong, quay đầu nhanh như chớp chạy đến chỗ bạn mình.
Hoa Lạc nhìn phía sau bọn họ, nhún vai, Bạch Miêu thấy có vài người xô đẩy qua đó, liền cúi đầu nói: "Trở về thôi."
"Ừm." Hoa Lạc nghe vậy đi theo phía sau Bạch Miêu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Miêu, thấp giọng hỏi: "Bạch lão sư, có phải cô mất hứng không?"
Bạch Miêu rũ mắt xuống, Hoa Lạc khó hiểu: "Tại sao?"
Cô thật sự không hiểu.
Bạch Miêu không nói gì, mặt vẫn căng thẳng như trước.
Hoa Lạc suy nghĩ lại lời bắt chuyện vừa rồi, lập tức phản ứng lại, mình được bắt chuyện, nhưng Bạch Miêu thì không, cho nên cô tức giận? Hoa Lạc lập tức nói: "Bạch lão sư, cô đừng tức giận, người nọ không có phẩm vị! Bạch lão sư xinh đẹp biết bao, nếu tôi bắt chuyện thì người đầu tiên chọn sẽ là Bạch lão sư!"
Đây là trọng tâm của việc nắm bắt.
Bạch Miêu mỉm cười giận dữ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro