Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Phần thưởng

Lộc Ngôn cư nhiên cả đêm đều không trở về phòng, ngày hôm sau lúc Phác Thái Anh thức dậy nhìn thấy giường đệm bên cạnh trống không liền khó hiểu, ra cửa đụng phải Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cười vẫy tay: "Ở đây này!"

Nàng nhìn qua, Tiểu Nguyên cũng ở đó, Phác Thái Anh nghĩ đến chuyện hôm qua nên đi tới nói với Tiểu Nguyên: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Tiểu Nguyên nói: "Chính là không quen nhìn người khác bịa đặt, tạo tin đồn giả, hôm qua nếu cô không trực tiếp làm sáng tỏ trước mặt nhiều người như vậy, sợ là bây giờ còn có người dùng thành kiến nhìn cô."

Điều này là sự thật, hôm qua có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng không thích hợp, lén nghị luận sôi nổi, Phác Thái Anh gật đầu, Tiểu Ngư nói: "Cậu không nói với tôi, nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp đi gặp cô ta để mắng!"

Phác Thái Anh nói: "Không cần thiết."

Tiểu Nguyên nhìn nàng: "Lần sau nhớ chú ý."

Phác Thái Anh gật đầu, sau đó nghĩ đến Lộc Ngôn một đêm chưa trở về, nàng hỏi: "Tối qua có biết Lộc Ngôn đi đâu không?"

Nàng vốn là bạn cùng phòng, hẳn nên rõ ràng nhất, nhưng nàng hoàn toàn không có trong nhóm bát quái, vì vậy tin tức không lưu thông, Tiểu Nguyên nói: "Cô không biết sao? Tối qua cô ấy bị mời đến phòng của Mạc tổng, sau đó Mạc tổng liền sắp xếp cho cô ấy ở một phòng khác."

Phác Thái Anh thật sự không biết, Tiểu Ngư nói: "Nghe nói tiết mục năm nay của cô ta cũng bị hủy bỏ, đáng đời!"

Cũng coi như là giết gà dọa khỉ, tuy rằng bọn họ không biết rốt cuộc là ai bịa đặt quan hệ giữa Phác Thái Anh và Mạc Bạch, nhưng chuyện này của Lộc Ngôn xuất hiện, mọi người cũng không dám phỏng đoán lung tung.

Mọi người đều không phải kẻ ngốc, nếu chuyện này nghe được từ người khác, có lẽ còn có thể bát quái tán gẫu một chút, nhưng nếu là từ Lộc Ngôn nói ra, cô ta cùng Phác Thái Anh vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, hơn nữa cô ta còn nói dối, cho nên chuyện tối hôm qua, đã tính làm sáng tỏ.

Sáng sớm, Phác Thái Anh còn nhận được vài lời mời kết bạn của những người dẫn chương trình kia.

[ Sớm cảm thấy Anh Anh không phải loại người này. ]

[ Tôi liền biết là Lộc Ngôn nói dối, trước kia cô ta cũng hãm hại những người dẫn chương trình khác như vậy. ]

[ Ai nha, Anh Anh cô đừng để trong lòng, mọi người đều biết cô là có năng lực. ]

Dù sao năng lực của nàng cũng không phải dựa vào miệng nói, bài hát cùng Trương Hinh hợp xướng bây giờ còn truyền đi khắp nơi, Tam Thủy để cho nàng làm MC, là danh chính ngôn thuận!

Phác Thái Anh lần lượt trả lời những tin nhắn kia, hiện tại nghe được Tiểu Ngư nói thì hơi kinh ngạc: "Hủy bỏ?"

"Đúng vậy, hủy bỏ." Tiểu Ngư nói: "Bịa đặt cũng cần phí bồi thường, tôi còn cảm thấy quá nhẹ."

Phác Thái Anh mím môi, Tiểu Nguyên ăn no đứng dậy, nàng kêu: "Tiểu Nguyên, lúc trước cô nói là tin tức trong nhóm, vậy có thể gửi cho tôi xem không?"

"Cái gì?" Tiểu nguyên phản ứng lại: "Được, có thể."

Dù sao trải qua chuyện tối hôm qua, trong nhóm đã không còn tin lời Lộc Ngôn nói, những ảnh chụp màn hình kia cũng bị coi là chứng cứ trào phúng khuếch tán xung quanh, gửi cho Phác Thái Anh xem hoàn toàn không thành vấn đề.

Phác Thái Anh gật đầu: "Cảm ơn."

Tiểu Nguyên cười: "Không có gì, muốn cùng nhau đi không?"

Nàng muốn đến công ty, Phác Thái Anh vội vàng ăn xong cháo: "Được."

Ngoại trừ hai người còn có người dẫn chương trình ở phân đoạn khác, cùng nhau gọi xe, đến công ty không bao lâu Phác Thái Anh nhận được điện thoại của Lạp Lệ Sa, đầu bên kia mới thức dậy, âm thanh vừa thấp vừa trầm, Lạp Lệ Sa bên này an tĩnh, cùng Phác Thái Anh bên kia hoàn toàn bất đồng.

"Chị thức rồi sao?" Phác Thái Anh mỉm cười nói: "Nhớ ăn sáng nhé."

Lạp Lệ Sa nghe được âm thanh của nàng tâm tình rất tốt, nằm trên giường, tay gác lên trán, Hanh Hanh ngồi ở cửa, lắc lư cái đuôi, Lạp Lệ Sa nói: "Tôi biết rồi, em bắt đầu làm việc chưa?"

Phác Thái Anh nói: "Em đang đọc lời thoại đây."

Giọng nàng vừa mềm vừa nhẹ, làm cho Lạp Lệ Sa nghĩ đến nụ hôn chúc ngủ ngon tối qua, rất ngọt ngào, ngón tay của Lạp Lệ Sa sờ lên khóe môi hỏi: "Mấy giờ kết thúc?"

"Chắc phải đến tối." Phác Thái Anh nói: "Giữa trưa em sẽ ở bên này ăn cơm, buổi tối trở về ăn cùng chị."

Còn rất biết sắp xếp, Lạp Lệ Sa bật cười: "Được."

Phác Thái Anh nghe được âm điệu kéo dài kia, sủng nịnh lại bao dung, tựa hồ chính mình có vô cớ gây sự thế nào, cô đều có thể tiếp thu toàn bộ, sườn mặt của Phác Thái Anh đỏ lên, nàng cầm điện thoại, nghe thấy cách đó không xa có người kêu nàng, Phác Thái Anh cắn môi: "Không nói với chị nữa, em đi làm việc."

Lạp Lệ Sa nhợt nhạt ừm một tiếng, buông điện thoại xuống, Hanh Hanh chen tới, tiến đến trên mặt cô cọ cọ, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu xoa đầu nó, đứng dậy xuống giường chuẩn bị thức ăn cho Hanh Hanh.

Tám chín giờ sáng, cô rửa mặt sạch sẽ, bưng một tách cà phê ngồi ngay cửa sổ sát đất nhìn xuống, xe cộ đông đúc, dòng người hối hả, cô theo đường cái nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa, những tòa nhà cao tầng, xếp chồng lên nhau.

Phác Thái Anh, liền bận rộn ở một trong số những tòa nhà cao tầng kia.

Lời thoại của nàng học thuộc được một nửa thì bị đồng nghiệp gọi đi hỗ trợ, thật vất vả bận rộn đến giữa trưa, vội vàng ăn cơm trưa, cũng không rảnh gọi điện thoại cho Lạp Lệ Sa, chỉ là gửi tin nhắn, Lạp Lệ Sa cũng không quấy rầy nàng, đem bản thảo [Động tình] kỳ đầu tiên Bạch Miêu gửi tới chỉnh sửa, Bạch Miêu hỏi cô: [ Khi nào trở về? ]

Lạp Lệ Sa: [ Nói sau đi, phỏng chừng đến ăn tết. ]

Bạch Miêu: [ Vậy chúng tôi chuẩn bị trước. ]

Lạp Lệ Sa trả lời một dấu chấm câu, Phác Thái Anh đi WC nhắn tin cho Lạp Lệ Sa liền nhìn thấy trong nhóm nhỏ [Động tình] có rất nhiều người, Kỷ Tử Bạc phát mấy bao lì xì, Phác Thái Anh nhìn người trong nhóm chào hỏi lẫn nhau, hiển nhiên rất quen thuộc, lại đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh đại diện quen mắt, trong lòng lộp bộp một chút, click mở tư liệu, quả nhiên là Trân Duyên.

Phác Thái Anh đương nhiên không có thành kiến với Trân Duyên, nhưng lần hợp tác không vui trước kia còn làm cho nàng có chút sợ hãi đối mặt với Trân Duyên, nhất là chuyện mình thất tín ở lúc trước, tuy rằng sau đó nàng cũng tìm Trân Duyên xin lỗi, nhưng chuyện sau đó đều cho thấy Trân Duyên cũng không có tha thứ cho nàng.

Hiện tại gặp lại, thật sự có chút xấu hổ.

Phác Thái Anh cầm điện thoại ngồi trên bồn cầu, người bên ngoài đi tới đi lui, đổi vài đợt, tin nhắn nàng soạn còn chưa gửi, nhìn trộm màn hình rất lâu, nhìn thấy Kỷ Tử Bạc nhắc tới nàng.

[ Lần này vai chính là Thái Anh và Bạch Noãn Noãn, mọi người đều quen biết. ]

[ Cảm giác diễn không cần phải nói, tôi đã đích thân nghe qua thử âm rồi, tuyệt vời. ]

Phía dưới một loạt chờ mong, hy vọng hợp tác vui vẻ, Phác Thái Anh thủy chung nhìn tên Trân Duyên, rất nhiều lần đánh chữ, lại đem chào mọi người yên lặng xoá đi, thời điểm tắt màn hình, nàng tinh mắt thấy Trân Duyên nhắn trong nhóm: [ Rất chờ mong lần hợp tác này. ]

Mặc kệ là thật hay giả, Phác Thái Anh nhìn thấy câu nói này không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng thả trở về.

Nàng buông điện thoại xuống vỗ vỗ ngực, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh hòa hoãn rất lâu mới học lại lời thoại.

Buổi tối kết thúc Tiểu Nguyên bảo nàng cùng đi ăn cơm tối, nói Mạc tổng đặt phòng riêng ở một khách sạn gần đây, Phác Thái Anh nghĩ đến Lạp Lệ Sa còn đang chờ mình liền khéo léo cự tuyệt, Tiểu Nguyên gật đầu: "Nhạc Nhạc cũng nói không đi, nếu không hai người cùng nhau trở về đi?"

Phác Thái Anh nói: "Được."

Nàng cùng Nhạc Nhạc ngồi ở trên xe, cùng mọi người phất tay trở về khách sạn, Tiểu Ngư gọi đồ nướng giao đến, đang cùng bạn cùng phòng vừa ăn vừa chơi game, nghe nói Phác Thái Anh về sớm, cô gọi Phác Thái Anh tới chơi một hồi, Phác Thái Anh sau khi lên lầu ghé ngang qua tầng kia của cô, uống một ly trà sữa sau đó trở về phòng, nàng nhanh chóng tắm rửa, lại thay đổi vài bộ quần áo, nhìn gương soi trái soi phải, rõ ràng tối qua nàng còn mặc đồ ngủ đi gặp Lạp Lệ Sa, hiện tại lại làm ra vẻ, cuối cùng thay áo len màu lam nhạt cùng quần jeans ôm chân, mang giày đế bằng đi tới cửa phòng Lạp Lệ Sa.

Mới vừa gõ cửa, Hanh Hanh liền chạy tới, Phác Thái Anh ôm nó hỏi Lạp Lệ Sa: "Cả ngày hôm nay chị đều ở trong này sao?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ừm, vừa vặn nghỉ ngơi, buổi chiều có mang Hanh Hanh đi dạo một chút."

Bất quá nơi này cô không quen thuộc, liền dọc theo khách sạn dạo một vòng, Phác Thái Anh cười: "Này thật ngoan ngoãn."

Lạp Lệ Sa thăm dò: "Nói tôi sao?"

Cô mặc đồ ngủ màu trắng, là loại tơ tằm, rất có kết cấu, mái tóc dài tùy ý dùng một cây bút quấn lên, có vài sợi rũ xuống bên cạnh vành tai, dán bên cạnh gương mặt, tóc đen nhánh, da thịt trắng nõn, đen trắng rõ ràng, đột nhiên nhìn tới trên mặt mang theo nụ cười, đôi mắt kia gợn sóng vui vẻ, Phác Thái Anh buồn cười, mở miệng: "Em nói Hanh Hanh."

"Hmm." Lạp Lệ Sa nói: "Vậy tôi không ngoan sao?"

Cứu mạng!

Phác Thái Anh nghe được lời này hô hấp hơi khó khăn, này hoàn toàn không giống như lời Lạp Lệ Sa sẽ hỏi ra, nhưng sự tương phản này của cô thật sự khiến người điên cuồng động tâm!

Sao lại có người đáng yêu như vậy chứ?

Phác Thái Anh nghẹn cười, đột nhiên quay đầu hôn lên sườn mặt của Lạp Lệ Sa, vừa định mở miệng, Lạp Lệ Sa liền quay đầu nghênh đón tư thế của nàng, ôm eo nàng cắn khóe môi nàng, mềm mại, thơm ngọt, Lạp Lệ Sa lướt qua liền dừng lại, thoáng lui ra một chút, cùng trán Phác Thái Anh kề vào nhau hỏi: "Tôi có ngoan không?"

Tim đập vào giờ khắc này có chút khống chế không được, đôi mắt kia mang theo dụ hoặc, Phác Thái Anh chỉ liếc mắt một cái liền đắm chìm bên trong, nàng bị hấp dẫn thật sâu, bốn mắt nhìn nhau, Phác Thái Anh gật đầu, sườn mặt nóng lên, nàng nói: "Ngoan."

Lạp Lệ Sa được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy có phần thưởng không?"

Phác Thái Anh kinh ngạc: "Phần thưởng?"

Lạp Lệ Sa bộ dạng nghiêm túc: "Không có sao?"

Phác Thái Anh hoàn hồn, cắn môi hỏi: "Hôn một cái có được không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Để thử xem."

Phác Thái Anh nhìn gương mặt trong trẻo của cô, đôi mắt kia sáng quắc, tim nàng đập thình thịch càng nhanh hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nàng nhanh chóng nhắm mắt hôn Lạp Lệ Sa, giống như chuồn chuồn lướt nước, còn chưa kịp tách ra Lạp Lệ Sa đã ôm nàng tiến về phía trước hai bước, chân sau Phác Thái Anh đặt bên mép sô pha, Lạp Lệ Sa ôm nàng, hôn lấy môi mỏng của nàng, lần này không chỉ lướt qua liền dừng lại, mà là điên cuồng đoạt lấy.

Nụ hôn có chứa tính xâm lược, giống như một sự hấp dẫn vô hình, nháy mắt thiêu đốt thân thể của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa ôm rất chặt, một chân tiến vào khe hở giữa hai chân của Phác Thái Anh, đè ép, hai người dán sát, kín kẽ, Phác Thái Anh bị cô hôn đến không thở được, trong không khí đều là hương vị trên người Lạp Lệ Sa, ấm áp mang theo ngọn lửa thiêu đốt hết thảy, Phác Thái Anh bị cô giam cầm thân thể thẳng về phía trước, lúc đổi tư thế để hít thở liền không đứng vững, cả người ngã về phía sau, nàng sợ hãi ôm lấy Lạp Lệ Sa, mang theo thân thể của Lạp Lệ Sa cùng nhau ngã xuống sô pha.

Sô pha mềm mại rất có đàn hồi, sau khi hai người ngã xuống còn đang ôm nhau, Lạp Lệ Sa sợ nàng ngã đau còn lấy tay lót dưới đầu nàng, Phác Thái Anh quay đầu, nhìn thấy tay của Lạp Lệ Sa, là tư thế bảo hộ nàng.

Nàng quay đầu lại, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, hai người nằm ngửa trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau, Phác Thái Anh đột nhiên cười, Lạp Lệ Sa hỏi: "Cười cái gì?"

Phác Thái Anh không nói gì, chỉ là liếc nhìn cô một cái thật sâu, dùng khuỷu tay chống nghiêng người, hôn lên sườn mặt của Lạp Lệ Sa.

*****
Lạp Lệ Sa: Anh Anh, tôi có ngoan không?

Phác Thái Anh: Một chút đều không ngoan.

Lạp Lệ Sa:......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro