Chương 73: Ở lại
Gió quá lớn, thổi tan âm thanh của Lạp Lệ Sa, phiêu ở trong không khí, hô hấp Phác Thái Anh dừng lại hai giây, nàng rõ ràng nghe được lời của Lạp Lệ Sa, nếu như không phải uống say.
Nàng hẳn là —— không có uống say nghe lầm đi?
Phác Thái Anh cắn môi, đối diện với ánh mắt của Lạp Lệ Sa đột nhiên nhìn qua, chuyên chú, ngưng thần, thân ảnh phản chiếu trong đáy mắt xác thật là nàng, giống như rất nhiều lần trước kia, cô đều ôn nhu nhìn nàng như vậy.
"Lạp lão sư." Phác Thái Anh khẽ gọi, Lạp Lệ Sa đôi tay nắm tay vịn, inox lạnh lẽo đều bị cô nhuộm nóng nhiệt độ, cô cùng Phác Thái Anh đối diện hai giây, nghe Phác Thái Anh nói: "Tôi..."
Người kia chần chờ hai giây, không mở mắt: "Chúng ta nên đi xuống."
Phác Thái Anh nói xong mặt nóng lên, nàng vỗ vỗ gương mặt nóng rực, Lạp Lệ Sa không có thần sắc uể oải, ngược lại đáy mắt có ý cười, nói: "Được, chúng ta đi xuống đi, bọn họ hẳn đã kết thúc."
Kỷ Tử Bạc bọn họ quả thật đã kết thúc, còn chuẩn bị đi tìm Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, vẫn là Hoa Lạc phản ứng nhanh, vỗ cái ót một cái: "Đúng rồi, Lạp lão sư và cậu ấy khẳng định có đại sự, chúng ta đừng nên xen vào, chờ bọn họ trở về đi."
Những người khác mới phản ứng lại: "Đúng đúng."
Rượu làm tê liệt thần kinh của bọn họ, đều quên mất chuyện ái muội của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, Kỷ Tử Bạc nói: "Có khi nào khả năng không trở về không?"
Món quà còn chưa được tặng đi.
Tiểu Ngư hiếm khi nhíu mày: "Nhưng Anh Anh uống quá nhiều, hai người vạn nhất..."
"Nói cái gì vậy!" Hoa Lạc thay thần tượng bất bình: "Lạp lão sư mới không phải là người thừa nước đục thả câu!"
Mới vừa nói xong, hai người kia từ cửa đi vào, Hoa Lạc chạm vào cánh tay của Tiểu Ngư, ý bảo mình nói không sai đi, Tiểu Ngư bóp cổ tay cô ấy, Hoa Lạc bị bóp cắn răng, xoay người chọc loét lại, Tiểu Ngư cười đến tắt thở: "Chị gái, em sai rồi, chị gái xinh đẹp tha mạng."
Bạch Miêu thấy hai người đùa giỡn liền nhíu mày, theo bản năng kêu: "Hoa Lạc."
Hoa Lạc ai một tiếng, lập tức từ trên sô pha ngồi thẳng người, vuốt vuốt tóc, thực chân chó hỏi Bạch Miêu: "Bạch lão sư, làm sao vậy?"
Bạch Miêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Lạc, nghẹn nghẹn, nắm chặt thuốc giải rượu trong túi nói: "Không có gì."
Hoa Lạc ừm một tiếng.
Tiểu Ngư nhìn ra manh mối, lại ở sau lưng trộm chọc Hoa Lạc, Hoa Lạc giật giật vòng eo, không để ý tới Tiểu Ngư, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa trở lại vị trí, thổi gió, mùi rượu trên người của Phác Thái Anh cũng không còn nặng, Lạp Lệ Sa cho mỗi người một cái túi nhỏ, là thuốc giải rượu, Hoa Lạc cười hì hì: "Cảm ơn Lạp lão sư! Lạp lão sư thật tri kỷ!"
Bạch Miêu rút tay đặt ở túi ra, tiếp nhận thuốc giải rượu mà Hoa Lạc đưa tới, hỏi Lạp Lệ Sa: "Đi đâu vậy?"
Lạp Lệ Sa nói: "Trên lầu." Cô nói xong thì thầm hỏi: "Tôi thấy cậu đến tiệm thuốc, mua cái gì vậy?"
Bạch Miêu tức khắc mặt đỏ lên: "Không mua gì cả!"
Lạp Lệ Sa cười khẽ, không chọc thủng tâm tư của Bạch Miêu, chỉ dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn, Bạch Miêu bị cô nhìn đến không được tự nhiên, cùng Kỷ Tử Bạc thay đổi vị trí.
Nhóm cô tiếp tục tặng quà sinh nhật, càng về khuya nơi này càng ồn ào náo nhiệt, người trong sàn nhảy đã dán cùng một chỗ, không giống với điệu nhảy chậm rãi lúc đầu, hiện tại càng có hơi thở ái muội dụ hoặc.
Đêm khuya, chính là thời điểm tốt để ôm nhau sưởi ấm.
Hoa Lạc hỏi còn muốn nhảy hay không, Tiểu Ngư xua tay: "Chân đều đã tê rần, không nhảy nữa."
Những người khác cũng nhao nhao lắc lắc tay, không còn sức lực, các nàng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ có người tới gần bắt chuyện, cho tới 11 giờ, các nàng mới quyết định giải tán, lúc trở về bởi vì uống rượu, đi một mình cũng không yên tâm, dứt khoát đi chung xe, bốn người một chiếc xe, lần lượt đưa về nhà, Bạch Miêu uống ít nhất, liền để cho cô đưa ba người khác trở về, Lạp Lệ Sa đưa Phác Thái Anh trở về.
Phác Thái Anh hỏi: "Tay cô không phải bị thương sao?"
Đã say rượu còn quan tâm đến tay của cô.
Lạp Lệ Sa cười: "Ừm, tôi gọi người lái thay."
Phác Thái Anh không ý kiến.
Nàng chào hỏi những người khác xong, theo Lạp Lệ Sa lên xe, người lái thay còn chưa tới, trong xe bật điều hòa, ấm áp dễ chịu, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ngồi ở ghế sau, hai người đều không nói gì, ghế phụ chất đầy lễ vật, ngăn trở đèn đường bên ngoài.
Cửa sổ xe phía sau thấu vào một chút ánh sáng, Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa, phản xạ ra một mảnh bạch quang, nàng ở trong bạch quang nghĩ đến Lạp Lệ Sa vừa rồi ở trên sân thượng.
Dựa vào nàng gần như vậy, mặt mày tinh tế, khóe môi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu.
Nàng rũ mắt, lắc nhẹ đầu, chỉ chốc lát sau người lái thay đã đến, Lạp Lệ Sa nói tên tiểu khu, Phác Thái Anh ngồi bên cạnh cô trầm mặc, một đường không nói gì, khi đến dưới lầu Lạp Lệ Sa nói: "Tôi đưa em lên."
Phác Thái Anh nói: "Không sao..."
Lạp Lệ Sa đã đẩy cửa xe xuống nói: "Đi thôi."
Phác Thái Anh đành phải xách túi đi theo phía sau cô, hai người đi vào thang máy, Phác Thái Anh mới nhớ tới nói: "Lạp lão sư, chúc mừng sinh nhật."
Lạp Lệ Sa cười: "Em đã nói qua rồi."
Nói qua? Khi nào? Phác Thái Anh hồi tưởng lại vừa rồi ở quán bar, các nàng cũng không nói tới chuyện này, Lạp Lệ Sa thấy nàng vẻ mặt hoang mang liền nói: "Video."
"À." Phác Thái Anh nghĩ đến video, khuôn mặt đỏ lên.
Rất nhanh xuống thang máy, Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, ấn công tắc đèn, phát ra âm thanh nghi hoặc: "Hửm?"
Lạp Lệ Sa đi qua, hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Đèn không sáng."
Nàng nói lời này có chút mơ màng của sau khi say rượu, còn có chút ngây thơ, Lạp Lệ Sa nghe được âm thanh như vậy của nàng tâm bị xoa mềm, mềm đến rối tinh rối mù, tay ấn công tắc dùng sức, ấn vài cái, ánh sáng hành lang phía sau chiếu vào, trong phòng mơ mơ hồ hồ.
"Sinh nhật vui vẻ." Đột nhiên hai âm thanh vang lên, từ cửa bên kia xuất hiện hai người, Hà Kim Mai và Lạp Duy mỗi người cầm một chiếc bánh kem nhỏ, nói với Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh: "Sa Sa, Anh Anh, chúc mừng sinh nhật."
Phác Thái Anh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa so với nàng còn phát ngốc hơn.
Hà Kim Mai thấy hai người không nhúc nhích liền thúc giục Lạp Duy: "Đi bật đèn bật đèn."
Lạp Duy đưa bánh kem cho Lạp Lệ Sa, Hà Kim Mai cười giải thích: "Sinh nhật Anh Anh chúng ta không kịp trở về, liền muốn nhân sinh nhật con mua thêm một chiếc bánh kem nhỏ, Anh Anh, con đừng để ý, sang năm dì nhất định sẽ chuẩn bị trước."
"Không cần đâu dì." Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, nhìn hai chiếc bánh kem đôi mắt ửng đỏ, Hà Kim Mai nói: "Làm sao có thể không cần, nhất định cần thiết."
Bang! Đèn bật lên, Hà Kim Mai nói: "Vừa rồi có phải là cùng bọn Tử Bạc tụ tập liên hoan bên ngoài hay không?"
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Sao hai người lại tới đây?"
"Tặng cho con một chiếc bánh sinh nhật." Hà Kim Mai giả vờ tức giận: "Thế nào? Con không vui sao?"
Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Không có."
Cô nhìn về phía Phác Thái Anh nói: "Rất vui."
Hà Kim Mai nói: "Tới đây, ước nguyện đi, rồi thổi nến."
"Anh Anh con cũng tới đây."
Hai chiếc bánh kem nhỏ đặt trên bàn trà, mỗi chiếc thắp ba ngọn nến, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh được an bài ngồi trước sô pha, dưới ánh mắt của Hà Kim Mai và Lạp Duy, hai người không thể không thành tâm ước nguyện, thổi nến.
"Được rồi." Hà Kim Mai nói rồi đưa cho họ một cái hộp: "Quà sinh nhật."
Phác Thái Anh không tiếp nhận, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa duỗi tay tiếp nhận, mở ra, bên trong là một đôi vòng cổ tình nhân, mặt vòng cổ là màu vàng ấm áp, một ngôi sao, một mặt trăng, Hà Kim Mai nói: "Là lần trước đi du lịch mua được, vẫn luôn chờ Sa Sa có đối tượng mới đưa, hiện tại cơ hội thật tốt."
Lạp Duy nói: "Đúng vậy Sa Sa, mẹ con còn đặc biệt đi chùa bái lạy, nói cái gì đã được độ qua."
Không nghĩ tới ba mẹ cô còn tin cái này, Lạp Lệ Sa dở khóc dở cười, cô quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, từ bên trong cầm một sợi đeo vào, đem hộp đưa cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh sửng sốt, giương mắt nhìn cô, Hà Kim Mai nói: "Đứa nhỏ này, nào có bạn gái như con, phải đeo cho Anh Anh trước chứ."
Lạp Lệ Sa hướng Phác Thái Anh mỉm cười: "Bây giờ muốn đeo không?"
Phác Thái Anh nhìn Hà Kim Mai và Lạp Duy, còn chưa nói gì, Lạp Lệ Sa đã cầm vòng cổ tiến lại gần, mặt vòng cổ lạnh lẽo dán lên ngực, Lạp Lệ Sa nghiêng sang phải, thay nàng cài lên, Phác Thái Anh cúi đầu, tay sờ lên mặt dây chuyền, xúc cảm ấm áp, trái tim nàng cũng ấm lên.
"Muốn ăn bánh kem không?" Hà Kim Mai hỏi: "Không ăn mẹ để trong tủ lạnh, ngày mai lại ăn."
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh buổi tối đã ăn một cái, ở trong quán bar, lại uống nhiều rượu như vậy, dạ dày bị nhét đầy, hiện tại cái gì cũng không ăn nổi, hai người lắc đầu, Hà Kim Mai cười: "Lão Lạp, anh đi bỏ vào tủ lạnh đi."
Lạp Duy xách theo hai chiếc bánh kem đi vào phòng bếp, Lạp Lệ Sa nói: "Hai người như thế nào tới đây?"
"Ba con lái xe tới, bên ngoài tuyết rơi quá lớn, chúng ta lái chậm, hai ngày nay các con ra ngoài cũng phải cẩn thận một chút, biết không?"
Lạp Lệ Sa gật đầu, Phác Thái Anh đứng dậy nói: "Con đi rót cho dì và chú ly nước."
"Đừng bận rộn." Hà Kim Mai nắm chặt tay Phác Thái Anh nói: "Ngồi xuống nói chuyện phiếm với dì, hôm nay các con đi đâu ăn sinh nhật?"
Phác Thái Anh bị lôi kéo, lại lần nữa ngồi xuống nói: "Quán bar ạ."
Nói xong ngẩng đầu: "Lạp lão sư không uống rượu."
Hà Kim Mai nói: "Con đi quán bar cư nhiên không uống rượu?"
Bắt được trọng điểm này.
Lạp Lệ Sa giơ tay: "Tay con đau."
Cổ tay cô vẫn luôn giấu trong tay áo, hiện tại lộ ra một đoạn dán thuốc, Hà Kim Mai nhíu mày: "Tay bị sao vậy?"
"Bị trật thôi." Lạp Lệ Sa nói: "Không có gì đáng ngại."
"Không bao giờ biết chăm sóc bản thân." Hà Kim Mai lo lắng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Đau đến mức nào?"
Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh, gật đầu: "Có chút đau."
Phác Thái Anh bởi vì những lời này của cô trái tim như bị cái gì đó đâm vào, nổi lên đau đớn âm ỉ, Hà Kim Mai trừng mắt nhìn cô: "Ngày mai mẹ nấu cho con chút canh sườn dưỡng một chút."
"Cảm ơn mẹ." Lạp Lệ Sa nói xong quay đầu: "Ngày mai mẹ không phải muốn đến nhà chú sao?"
"Không đi, con đều bị thương chúng ta còn đi cái gì." Hà Kim Mai nói: "Ngày mai mẹ tới đây làm chút đồ ăn ngon cho hai đứa, nấu chút canh sườn, Anh Anh hình như cũng gầy đi rồi."
Phác Thái Anh sờ sờ gương mặt mình.
Lạp Lệ Sa nhìn động tác nhỏ trong tiềm thức của nàng liền tràn đầy ý cười.
Trò chuyện hơn nửa tiếng, Lạp Duy thúc giục Hà Kim Mai: "Không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Cũng đúng." Hà Kim Mai đứng dậy.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Phải về rồi sao?"
"Trở về làm gì?" Hà Kim Mai nói: "Tối nay chúng ta không trở về, ngày mai còn phải nấu canh sườn cho hai đứa, buổi tối khi đến đây trên đường đã đóng băng, con đường này, ba con dám lái, nhưng mẹ không dám ngồi, một đường đi nhìn thấy mấy vụ tai nạn giao thông."
Hơn nữa nhà bên cạnh luôn để trống cũng không phải biện pháp, ngẫu nhiên vẫn phải ở một chút.
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh nghe được bà nói hai mắt nhìn nhau, tay Phác Thái Anh cuộn tròn, nắm chặt, nghe Hà Kim Mai nói tai nạn giao thông, bất thình lình nghĩ đến tai nạn của Lạp Lệ Sa.
Hà Kim Mai thấy hai người không lên tiếng liền nghi hoặc nhìn các nàng một cái, sau đó biết các nàng hiểu sai ý, vừa mới mở miệng: "Mẹ và ba con..."
"Vậy liền ở đây đi." Phác Thái Anh và cô đồng thời mở miệng, tốc độ nói có chút nhanh, nói xong ba người đồng loạt nhìn nàng, Phác Thái Anh bị nhìn không hiểu gì, giống như cầu cứu nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa tâm tình vui vẻ, không kìm nén được cao hứng, tay cô đặt ở khóe môi, ho nhẹ một tiếng, hòa hoãn lại cảm xúc xao động nói: "Hay ba, mẹ, hai người ở trong phòng con đi."
*****
Lạp Lệ Sa: Còn có loại chuyện tốt này sao?
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro