Chương 63: Là cô
Quanh thân ồn ào, âm thanh của Lạp Lệ Sa lại đặc biệt rõ ràng, xuyên thấu qua màng nhĩ không có tạp âm tiến vào, Phác Thái Anh nghe được thật sự chính xác.
"Như vậy sẽ không sợ lạc mất nhau nữa."
"Nếu lạc mất, tôi cũng có thể tìm được cô."
Tim đập nhanh không cảnh báo trước, Phác Thái Anh ngửa đầu nhìn Lạp Lệ Sa, trong đáy mắt đều là bóng dáng của đối phương, tay Lạp Lệ Sa còn chưa rời khỏi mũ của Phác Thái Anh, cô dọc theo mép mũ, không cẩn thận chạm vào vành tai của Phác Thái Anh, hỏi: "Có lạnh không?"
Phác Thái Anh hoàn hồn, vành tai đỏ lên, nàng lắc đầu: "Không lạnh."
"Vậy chúng ta đi xếp hàng." Lạp Lệ Sa nói: "Đưa túi cho tôi."
Phác Thái Anh đứng bên cạnh cô, gật đầu, đưa túi xách cho cô, người quá nhiều, các nàng mất hơn nửa giờ mới thuận lợi đi vào, buổi biểu diễn bắt đầu lúc 7 giờ, các nàng đi vào là 6 giờ, người bên trong đã rất nhiều, cũng ồn ào hơn, các nàng ở phía trước, biểu ngữ cùng gậy huỳnh quang lập loè, loé lên đủ mọi màu sắc, rất nhiều người giơ biển hiệu Trương Hinh, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa vừa mới cầm gậy tiếp ứng ở cửa, bên cạnh là cô gái cầm biểu ngữ.
"Kỷ lão sư bọn họ đâu?" Phác Thái Anh nghiêng đầu hỏi, nhưng bên cạnh quá ồn ào, Lạp Lệ Sa đoán chừng là nghe không rõ, nghiêng đầu dựa vào bên tai nàng hỏi: "Cái gì?"
Mùi hương mát lạnh phát tán ở chóp mũi, lan tràn, Lạp Lệ Sa dựa vào quá gần, ngực cọ đến cánh tay Phác Thái Anh, nàng ửng đỏ mặt, hỏi Lạp Lệ Sa: "Kỷ lão sư bọn họ đâu?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Để tôi gửi tin nhắn hỏi một chút."
Điện thoại khẳng định không gọi được, quá ồn ào, phỏng chừng Kỷ Tử Bạc cũng không nghe thấy, chỉ có thể gửi tin nhắn.
Kỷ Tử Bạc còn đang xếp hàng, cô đến trễ, đi cùng người trong đoàn làm phim, vốn Bạch Miêu và Hoa Lạc cũng tới, đột nhiên giữa chừng nói muốn đi xem phim, cô đành phải đi theo những người khác trong đoàn làm phim tới đây, lúc xếp hàng nhận được tin nhắn của Lạp Lệ Sa, hỏi cô đã vào chưa, cô vội vàng trả lời: [Sắp soát vé rồi, cậu vào chưa?]
Lạp Lệ Sa: [Tôi ở bên trong.]
Kỷ Tử Bạc: [Được, lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu.]
Lạp Lệ Sa: [Không cần.]
Kỷ Tử Bạc: [???]
Lạp Lệ Sa: [Không cần tới tìm tôi.]
Kỷ Tử Bạc đột nhiên nghĩ đến cô và Phác Thái Anh hai người, vốn Phác Thái Anh hẹn Hoa Lạc, các nàng muốn cùng nhau, hiện tại Lạp Lệ Sa lại chuẩn bị trải qua thế giới hai người.
Không phải, nhiều người như vậy, vui vẻ sao?
Cô tò mò nhắn: [Tốt hơn là cậu nên đưa Anh Anh đi xem phim.]
Học theo Bạch Miêu, kia mới là thế giới hai người.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy cô ấy trả lời thì cười, Phác Thái Anh thăm dò: "Kỷ lão sư tới đây sao?"
"Không có." Lạp Lệ Sa nói: "Bên phía cậu ấy quá đông người, không chen vào được."
Phác Thái Anh ừm một tiếng, cũng không để ý, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Lạp Lệ Sa, phía sau nàng vài hàng có hai người phụ nữ đang đứng, trong đó có một người mỉm cười cùng người kia nói: "Hạ Thần, chị đang nhìn gì vậy?"
Đường Nghênh Hạ nhìn về phía trước, vừa rồi thoáng một cái hình như là Phác Thái Anh? Nhưng chờ cô ta nhìn kỹ, lại không nhìn thấy người, là cô ta hoa mắt sao?
Cô ta theo bản năng đi về phía trước hai bước, người phía trước bất mãn quay đầu: "Làm gì? Đừng có chen lấn."
Dư Ôn cũng khó hiểu: "Hạ Thần?"
Đường Nghênh Hạ nghiêng đầu nói: "Không có việc gì."
Dư Ôn cười: "Có phải Hạ Thần đã lâu không đến xem buổi biểu diễn không?"
Buổi ký tặng của Đường Nghênh Hạ không tốt, bởi vì tuyết rơi dày đặc, ban tổ chức cũng không thể kéo dài thời gian, cho nên rất nhiều độc giả không thể đến, tâm tình của Đường Nghênh Hạ hai ngày nay không được tốt lắm, sách mới của Dư Ôn làm áo cưới cho người khác, đang muốn nhờ Đường Nghênh Hạ hỗ trợ tuyên truyền, chỉ có thể dỗ dành cô trước.
"Ừm, đã lâu rồi, sau khi tốt nghiệp thì chưa từng tới." Đường Nghênh Hạ nói, thật ra trước kia Phác Thái Anh cũng từng hẹn cô ta, muốn cùng đi xem buổi biểu diễn, nhưng khi đó cô ta bận tuyên truyền điện ảnh, không đi cùng Phác Thái Anh.
Dư Ôn cười nói: "Buổi biểu diễn của Trương Hinh lão sư rất tuyệt vời, nhất là trực tiếp, đến đây khẳng định sẽ không hối hận."
Đường Nghênh Hạ khẽ gật đầu, hai người nói xong bị chen lấn đẩy vào trong, trên tay Dư Ôn còn có gậy huỳnh quang, cô ta đưa cho Đường Nghênh Hạ, Đường Nghênh Hạ nhíu nhíu mày, cầm trên tay.
"Người thật nhiều." Đường Nghênh Hạ lại theo bản năng nhìn phương hướng vừa rồi, không thấy bóng dáng quen thuộc, Dư Ôn nói: "Đúng vậy, buổi biểu diễn của Trương Hinh lão sư, ai cũng không muốn bỏ lỡ."
Cô ta hướng lên trên nói: "Hạ Thần, tới nơi này."
Đường Nghênh Hạ đứng bên cạnh cô ta, càng cách xa Phác Thái Anh ở bên kia.
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đứng ở trong đám người, trên tay giơ gậy tiếp ứng, đèn lớn trên đỉnh đầu đã tắt, chỉ bật đèn sợi đốt bốn phía, chiếu lên người, quần áo đều thay đổi màu sắc, Phác Thái Anh quay đầu, Lạp Lệ Sa đang nhìn sân khấu, sườn mặt bị đèn sợi đốt chiếu rọi, đường nét rõ ràng, ánh mắt thâm thúy.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Hoa Lạc trước kia khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền nói, đẹp đến ngây người.
Là sự thật, rất xinh đẹp.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng la tê tâm liệt phế: "Trương Hinh! Trương Hinh! Trương Hinh!"
Phác Thái Anh hoàn hồn, nhìn thấy trên sân khấu toàn bộ tối đen, một chùm ánh sáng chiếu lên, một người phụ nữ đưa lưng về phía họ, mặc váy dài chạm đất, màu trắng tinh khiết, tựa như thiên sứ đi lạc vào nhân gian, hiện trường nhất thời vang lên tiếng la: "Trương Hinh Trương Hinh! A a a a a a!"
Màng nhĩ sắp bị đâm thủng, Phác Thái Anh lại không thấy ồn ào, tuy rằng nàng không hô, nhưng đắm chìm trong âm thanh như vậy, cảm thấy thật phong phú, thỏa mãn, gậy tiếp ứng bị nàng đánh ra âm thanh bạch bạch bạch, thần sắc bị bầu không khí lây nhiễm, kích động, hai mắt nóng lên, sáng lấp lánh.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy biểu tình này của nàng nhịn không được mỉm cười: "Vui vẻ sao?"
Bên tai bỗng nhiên phát ra âm thanh, Phác Thái Anh hơi giật mình, quay đầu nhìn vào đôi mắt của Lạp Lệ Sa, nàng buồn bực vài giây nói: "Vui vẻ."
Tiếng người huyên náo, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng, Lạp Lệ Sa mỉm cười gật đầu, Phác Thái Anh mím môi, cô gái cầm biểu ngữ phía sau hai người quá kích động, thân thể lẳng lặng tiến về phía trước, lảo đảo không đứng vững, trực tiếp nhào vào phía sau lưng của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đứng không vững, vẫn là Lạp Lệ Sa vội vàng ôm nàng lại, thuận tiện đỡ cô gái phía sau.
Cô gái đằng sau không thể ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi."
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có việc gì."
Cô gái nói xong liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa bên cạnh, có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."
Cô gái còn đứng giơ gậy huỳnh quang lên, nhìn thấy Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh liền quay đầu hưng phấn nói: "Mẹ nó thật xinh đẹp!"
Lạp Lệ Sa nói: "Đứng vững chưa?"
Cô gái vội nói: "Đứng vững, đứng vững."
Một đôi mắt lưu luyến không rời còn dừng trên người cô, Phác Thái Anh phát hiện tầm mắt cô gái luôn nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa thuận thế kéo nàng qua, ôm bả vai nàng nói: "Chắn một chút."
Phác Thái Anh còn chưa kịp phản ứng đã kề vai cùng cô, cô gái phía sau nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, cùng cô gái bên cạnh ngượng ngùng cười: "Xem Hinh Hinh đi!"
Qua hai phút, Lạp Lệ Sa buông nàng ra, quay đầu nói: "Cảm ơn."
Phác Thái Anh: "Không có việc gì."
Âm thanh bị nhấn chìm trong đám đông.
Trương Hinh giơ micro lên, cô ấy đã thật lâu không đứng trên sân khấu, nhìn thấy các fans quen thuộc, đột nhiên cảm khái muôn vàn, hiện trường dần dần yên tĩnh lại, đèn sợi đốt bốn phía đều tắt, chỉ còn lại một bóng dáng mảnh khảnh trên sân khấu, âm nhạc chậm rãi vang lên, bốn phía tịch mịch, Phác Thái Anh nhìn Trương Hinh cúi đầu, micro tới gần, hát ra câu từ đầu tiên.
Đột nhiên có cảm giác giấc mộng trở thành hiện thực, Phác Thái Anh nghe thấy âm thanh mềm mại, chóp mũi liền chua xót, trong lòng không tự chủ được theo Trương Hinh hát lên.
Trương Hinh hát chính là ca khúc cũ từ rất lâu trước đây, chỉ cần là fans của cô ấy, hầu như đều sẽ hát, Trương Hinh đi tới mép sân khấu, vừa hát vừa đưa tay nắm tay người phía trước, bài hát chậm rãi, rạch đi thanh xuân của một thế hệ, rất nhiều người nghe xong liền khóc, Phác Thái Anh tuy rằng không khóc, nhưng đáy mắt nàng cũng lấp lánh lệ quang, Trương Hinh hát xong một bài, đứng trên sân khấu nói: "Cảm ơn mọi người."
Bốn chữ đơn giản, phía dưới đã có người nhỏ giọng nức nở, còn có người không nhịn được hô: "Trương Hinh em yêu chị!"
Theo sau một mảnh sóng triều: "Trương Hinh em yêu chị! Trương Hinh em yêu chị!"
Trương Hinh lau khóe mắt mỉm cười: "Cảm ơn, cảm ơn các bạn, trước khi tổ chức buổi biểu diễn, tôi đã rất thấp thỏm, cũng có thiên ngôn vạn ngữ, hiện tại tôi chỉ muốn nói cảm ơn, cảm ơn các bạn, nhờ sự ủng hộ của các bạn, tôi mới có thể hát mãi, mới có thể làm những việc mình thích....."
Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn Trương Hinh mấy lần nói đến nghẹn ngào, nàng chớp mắt mấy cái, bị làm cho xúc động, sau khi Trương Hinh nói xong bên phải vang lên: "Vĩnh viễn ủng hộ Hinh Hinh!"
"Chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ chị!"
"Hinh Hinh hãy yên tâm ca hát! Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!"
Phác Thái Anh quay đầu, thấy không khí hiện trường lại nhen nhóm, Trương Hinh trên sân khấu cũng nhịn không được gật đầu, âm nhạc lại vang lên, Trương Hinh nói: "Bài hát này, chúng ta cùng nhau hát!"
Là [Làm bạn].
Phác Thái Anh rất sớm liền biết, nàng nghe âm nhạc phát ra, Lạp Lệ Sa ngẫu nhiên quay đầu nhìn nàng, đáy mắt vẫn luôn đồng dạng ôn nhu, bốn phía đám đông hội tụ thành âm thanh, ca từ xuyên phá tận trời, mọi người cùng nhau cất tiếng hát.
Trương Hinh liên tục hát bốn bài mới nghỉ một lát, bạn của cô đi tới sân khấu, cùng cô hát hai bài, khi sắp kết thúc, Trương Hinh đi đến mép sân khấu, nhìn xuống phía dưới nói: "Phía sau có một phân đoạn kết hợp, xin hỏi, có bạn nào nguyện ý lên sân khấu cùng tôi hát chung không?"
"Tôi tôi tôi tôi tôi!"
"Tôi tôi tôi! A a a! Hinh Hinh! Tôi!"
"Hinh Hinh! Em yêu chị! Em muốn cùng chị hát!"
"Hinh Hinh, nhìn em đi! Em muốn em muốn!"
Âm thanh đồng loạt vang lên, cả đám người giơ tay cao nhất có thể, còn có người trực tiếp để cho bạn trai nhấc mình lên, Phác Thái Anh cũng giơ tay lên, hô: "Tôi tôi tôi!"
Thần tượng thời niên thiếu, gần ngay trước mắt, nếu có thể hợp xướng một bài, là chuyện cầu còn không được cỡ nào.
Phác Thái Anh giơ tay lên cao, sợ Trương Hinh không nhìn thấy, còn nhịn không được nhảy hai cái, từng chùm đèn đảo qua trước mặt các nàng, ánh mắt Trương Hinh nhìn qua, giơ micro mỉm cười: "Mời bạn đội mũ đỏ."
Mũ đỏ?!
Tất cả mọi người đều theo tầm mắt Trương Hinh tìm kiếm mũ đỏ, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa phá lệ bắt mắt, bởi vì đèn chùm sân khấu chiếu ngay vị trí của các nàng, mà vị trí này, đội mũ đỏ chỉ có Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh hơi kinh ngạc, nhìn Trương Hinh trên sân khấu hai giây, ngón tay chỉ vào mình: "Tôi?"
Trương Hinh hướng nàng gật đầu.
Đầu óc Phác Thái Anh ong một tiếng, thần kinh căng thẳng bang một tiếng chặt đứt, cảm xúc kích động ở trong thân thể đấu đá lung tung, nàng quay đầu, âm thanh hưng phấn: "Là tôi, Lạp lão sư! Là tôi!"
Nàng không nghĩ ngợi ôm lấy cánh tay của Lạp Lệ Sa, vẻ cao hứng tràn ngập trong lời nói, Lạp Lệ Sa giữ chặt nàng kêu: "Anh Anh."
Tựa như thuốc an thần, Phác Thái Anh bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu, Lạp Lệ Sa mang theo nụ cười, ánh mắt mềm mại, bên tai Phác Thái Anh vang lên giọng nói ôn hoà của Lạp Lệ Sa, cô nói: "Là cô."
*****
Lạp Lệ Sa: Là em, đều là em, chị cũng là của em.
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro