Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Chia tay

Phác Thái Anh bối rối vài giây, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong, gió đêm thổi qua, Hoa Lạc xoa xoa cánh tay nói: "Có chút lạnh, chúng ta mau vào..."

Lời còn chưa dứt, thấy Phác Thái Anh sửng sốt, cô nhìn theo tầm mắt của Phác Thái Anh, sau đó trợn to mắt: "Mẹ nó!"

Đó không phải là Đường Nghênh Hạ sao? Trong lòng ngực Đường Nghênh Hạ là ai? Nhìn có chút tương tự Dư Ôn.

Hoa Lạc đã xem ảnh của Dư Ôn, nhưng chỉ lướt qua không nhìn kỹ, bây giờ cách xa mười tám mét cộng thêm một lớp kính dày, cho nên rất mơ hồ, cô quay đầu hỏi: "Anh Anh, đó có phải là Dư Ôn không?"

Lạp Lệ Sa đứng sau lưng hai người mở miệng nói: "Hai người cũng biết Đường Nghênh Hạ?"

"Đâu chỉ biết!" Hoa Lạc lỡ miệng nói: "Cô ấy cùng..."

Phác Thái Anh giữ chặt Hoa Lạc nói: "Có biết."

Giọng nói của nàng cực kỳ lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh như nước, nhưng vẫn không rời mắt khỏi chiếc bàn đằng kia, Lạp Lệ Sa nói: "Vậy có cần qua chào hỏi không?"

Phác Thái Anh mím môi, sắc mặt tái nhợt, âm thanh cứng rắn: "Không cần."

Hoa Lạc thấy Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn thân mật như vậy liền một bụng lửa, nếu không phải bị Phác Thái Anh giữ chặt, cô phỏng chừng đã lao tới hỏi, Phác Thái Anh nói: "Chúng ta mau vào thôi."

Lạp Lệ Sa liếc nhìn Đường Nghênh Hạ đang ngồi bên cửa sổ, không nói gì, cùng Phác Thái Anh và Hoa Lạc bước vào, thật trùng hợp, vị trí của các nàng nằm ở hai ghế dài phía sau Đường Nghênh Hạ.

Bọn họ có ba người, không cần bàn quá lớn, nên ngồi trên ghế dài, bất quá như vậy, sau khi ngồi xuống Đường Nghênh Hạ không có khả năng nhìn thấy Phác Thái Anh.

Ở bàn của Đường Nghênh Hạ có rất nhiều người, ngoại trừ Dư Ôn, Lộc Ngôn, còn có mấy người Phác Thái Anh quen biết, là diễn viên lồng tiếng trong giới, Đường Nghênh Hạ có một bộ kịch truyền thanh đang chế tác, cho nên thừa dịp gặp Lộc Ngôn liền gọi mọi người cùng nhau ăn cơm, trên bàn hai chai rượu vang đã cạn, sắc mặt ai nấy đều hồng hào, đặc biệt là Dư Ôn, cô ấy vừa mới ngã vào lòng ngực Đường Nghênh Hạ, đứng dậy cười nói: "Xin lỗi Hạ Thần, em uống nhiều quá."

"Không sao." Đường Nghênh Hạ nói: "Lát nữa chị đưa em về."

Ánh mắt của Lộc Ngôn chuyển động cười: "Hạ Thần đúng là thật biết săn sóc."

Một người khác chen vào nói: "Vậy cũng không nhìn xem là đối với ai, Hạ Thần đối với chúng ta có săn sóc sao? A — không có."

Những người khác trong bàn ăn nhìn hai người với ánh mắt ái muội, họ đều biết Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn gần đây thân thiết, tuy hai người chưa xác nhận mối quan hệ, nhưng trong mắt mọi người đã chắc tám chín phần, cho nên mới dám trêu chọc như vậy.

Đường Nghênh Hạ cũng không giải thích, chỉ hơi mỉm cười, Dư Ôn liếc nhìn thần thái của cô, mượn rượu cọ vào người cô.

Cô gái đối diện Lộc Ngôn ho khan, nghẹn cười, đổi đề tài: "Tiểu Lộc hôm nay không phát livestream sao?"

Lộc Ngôn nói: "Hôm nay nghỉ ngơi."

Cô gái bên cạnh lại hỏi: "Tiểu Lộc, tôi nghe nói Lạp lão sư hẹn cô để bàn bạc về tác phẩm mới của cô ấy sao?"

Lộc Ngôn sắc mặt rõ ràng đỏ lên, có chút xấu hổ nói: "Vẫn chưa quyết định, chỉ là Kỷ lão sư cùng tôi nhắc qua một chút."

Kỷ lão sư là Kỷ Tử Bạc, có một đội ngũ kịch truyền thanh chuyên nghiệp, tất cả các bộ kịch truyền thanh của Lạp Lệ Sa đều do cô chế tác, cô cũng giúp đỡ cho rất nhiều diễn viên lồng tiếng mới vào nghề. Lúc trước khi Bạch Noãn Noãn còn là người mới, cô đã mạnh dạn mời Bạch Noãn Noãn đến thử sức, dưới tình huống không có người coi trọng, đưa Bạch Noãn Noãn vào giới lồng tiếng, chưa đầy ba năm, Bạch Noãn Noãn đã là một trong ba đầu sỏ lồng tiếng.

Bao nhiêu người mơ ước được hợp tác với cô, dù chỉ là lồng tiếng cho vai phụ, cũng sẽ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, lần này Lạp Lệ Sa còn chưa viết xong tác phẩm đã bị định ra các loại bản quyền, kịch truyền thanh tất nhiên là không cần phải nói, khẳng định vẫn là Kỷ Tử Bạc làm giám chế, tham gia tuyển chọn diễn viên lồng tiếng, kỳ thật là Lộc Ngôn chủ động đi thử âm, hôm đó người ta thấy Lộc Ngôn trò chuyện với Kỷ Tử Bạc nên mới có tin đồn này, sau đó liền thành Lộc Ngôn sẽ tham gia vào một bộ kịch truyền thanh mới.

Lộc Ngôn không giải thích, mặc cho tin đồn lan truyền trong giới.

Lộc Ngôn quá hiểu vòng tròn này, tin rằng lấy fans cùng sức ảnh hưởng của mình, cộng thêm những tin đồn kia, đến lúc đó đoàn làm phim sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn mình.

Lộc Ngôn nhấp một ngụm rượu, nghe cô gái bên cạnh nói: "Quá hâm mộ Tiểu Lộc, có thể được tham gia kịch của Lạp lão sư."

Một người khác cũng nói: "Đó cũng là vì Tiểu Lộc của chúng ta quá ưu tú."

Nói xong còn chép miệng: "Bất quá nói thật, Lạp lão sư rất lợi hại, đây là lần đầu tiên tôi thấy bách hợp văn còn chưa xuất bản đã được mua bản quyền điện ảnh."

Xác thực như thế, mặc dù thị trường điện ảnh bách hợp đã mở ra, nhưng phần lớn đều là chuyển thể từ tác phẩm cũ hoặc tác phẩm có danh tiếng tốt, còn loại mù quáng cái gì cũng chưa viết đã mua bản quyền điện ảnh.

Ở trong giới bách hợp, đúng là lần đầu tiên.

Những người khác gật đầu, tán gẫu đến hưng trí bừng bừng, chỉ có Đường Nghênh Hạ ngồi tại chỗ, cúi đầu siết chặt cái ly, sườn mặt căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng, cô rót một ly rượu, mượn tư thế uống rượu để che giấu cảm xúc không vui cùng ghen tị đến sắp phát điên của mình.

"Đừng chỉ nói Lạp lão sư, Hạ Thần của chúng ta cũng không tệ." Một trong những diễn viên lồng tiếng quay đề tài trở lại nói: "Bộ kịch mới của Hạ Thần cũng sắp ra mắt, tôi thấy có rất nhiều người trong giới đang quảng bá nó."

Đường Nghênh Hạ nặn ra một nụ cười: "Đó là do mọi người nâng đỡ."

"Không phải đâu." Cô gái lên tiếng trước đó tiếp tục nói: "Vẫn là Hạ Thần lợi hại, tôi nghe nói Hạ Thần còn có hai bộ tiểu thuyết đang thảo luận để ra mắt điện ảnh đúng không?"

Đường Nghênh Hạ liếc nhìn Dư Ôn, tay nắm chặt cái ly, mỉm cười với mọi người: "Còn đang thảo luận."

Dư Ôn quay đầu, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra nhìn Đường Nghênh Hạ.

Cuộc đối thoại đứt quãng, nghe không rõ ràng, Phác Thái Anh ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng nghe thấy từ đó truyền đến một tiếng cười nhỏ, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, đau đến hoảng hốt.

Hoa Lạc kêu: "Anh Anh?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu, rõ ràng là hai mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào nói: "Hả?"

Giọng nói hơi trầm xuống khiến Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng, Hoa Lạc hỏi: "Có muốn đi vệ sinh không?"

Phác Thái Anh mãi mới hoàn hồn, nàng đứng dậy nói với Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư, tôi đi vệ sinh một lát."

Hoa Lạc vội vàng nói: "Tôi sẽ đi cùng cô ấy."

Lạp Lệ Sa cúi đầu tiếp tục nhìn thực đơn, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Hoa Lạc và Phác Thái Anh đi vào phòng vệ sinh, trên đường đi, Hoa Lạc nhịn không được nói: "Đường Nghênh Hạ có ý gì? Cùng Dư Ôn ái muội như vậy là sao? Có phải còn định hôn một cái trước mặt cậu không!? Tôi thật sự thấy ghê tởm, cơm đã ăn đều muốn nôn ra, nếu vừa rồi cậu không ngăn tôi lại, tôi đã xông lên xé cô ta ra từng mảnh!"

Cô càng nói lửa giận càng hừng hực, Phác Thái Anh không ngừng đè nén cảm xúc, mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng giữa hai người chung quy vẫn chưa đề cập tới hai chữ kia, nàng nhắm mắt lại, đột nhiên trong lòng chua xót.

Phác Thái Anh chịu đựng cảm xúc vọt vào phòng vệ sinh, hai tay gắt gao vịn vào bồn rửa mặt, gân trên mu bàn tay nổi lên, cơ thể căng cứng đến đau nhức.

Hoa Lạc thấy vậy liền kêu: "Anh Anh."

Nhìn thấy nàng như vậy, Hoa Lạc đau lòng đến sắp khóc, nhưng Phác Thái Anh lại cắn môi, đem đáy mắt toả sáng trong suốt bức trở về, ngẩng đầu lên, chớp mắt dữ dội, hít thở sâu, dùng tay quẹt đi nước mắt nóng rực sắp rơi xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe mắt đỏ bừng lại càng thêm rõ ràng.

Thật lâu sau, nàng mở ra vòi nước, hứng một ít tạt lên mặt, dòng nước lạnh lẽo, từ đầu ngón tay thẩm thấu vào da thịt, lạnh đến nỗi nàng phải cắn chặt răng, thân thể run rẩy.

Hoa Lạc vỗ vai nàng: "Anh Anh."

Phác Thái Anh nghiêng đầu, trên cằm còn dính vài giọt nước, khàn giọng nói: "Tôi không sao."

Hoa Lạc lo lắng: "Thật sự không sao chứ?"

Phác Thái Anh gật đầu nói: "Hoa Lạc, cậu về trước cùng Lạp lão sư đi."

"Vậy còn cậu..."

Phác Thái Anh nói: "Lát nữa tôi sẽ về."

Hoa Lạc đành phải ừ một tiếng, lưu luyến mỗi bước đi, thấy tâm trạng của Phác Thái Anh dần dần ổn định mới rời khỏi phòng vệ sinh.

Phác Thái Anh nghe thấy tiếng khép cửa mới quay đầu nhìn túi xách, từ bên trong lấy ra mỹ phẩm, nhìn người trong gương mặt đầy nước, thần sắc tái nhợt lại chật vật, nàng hé miệng, cánh môi bị cắn rách, môi lưỡi tràn ngập màu đỏ thẫm, Phác Thái Anh cúi đầu súc miệng, mấy phút sau mới ngẩng đầu lên bắt đầu trang điểm.

Lớp trang điểm đậm hơn bình thường một chút.

Sau khi trang điểm xong, nàng bước ra khỏi phòng vệ sinh, không đi tìm Hoa Lạc và Lạp Lệ Sa, mà đi thẳng tới bàn của Đường Nghênh Hạ. Đường Nghênh Hạ từ xa nhìn thấy một người đang đi đến, rất giống Phác Thái Anh, cô còn tưởng rằng mình uống nhiều sinh ra ảo giác, mãi đến khi Phác Thái Anh đứng trước bàn cô mới giật mình đứng dậy!

Ở đây đều là đồng nghiệp trong giới kịch truyền thanh, trong đó có một số người biết đến Phác Thái Anh, khuôn mặt đỏ bừng của Đường Nghênh Hạ đột nhiên trắng bệch, cô nhìn về phía Phác Thái Anh, nghe người bên cạnh kêu: "Anh Anh? Đã lâu không gặp! Gần đây cô phát triển ở đâu!"

"Thật sự là Anh Anh! Lại xinh đẹp hơn rồi!"

Phác Thái Anh trang điểm nhìn không ra dáng vẻ tái nhợt, đôi mắt trong suốt, ánh sáng phản chiếu tạo nên màu sắc xinh đẹp, không chỉ Đường Nghênh Hạ đứng lên, Dư Ôn cũng đứng lên theo, còn có Lộc Ngôn.

Lộc Ngôn là người duy nhất ở đây biết tâm tư của Dư Ôn, cũng là người duy nhất biết Phác Thái Anh là bạn gái của Đường Nghênh Hạ.

Phác Thái Anh đứng trước mặt bọn họ, vài người khác đang hàn huyên, hỏi han, Phác Thái Anh lại nhìn thẳng Đường Nghênh Hạ, Đường Nghênh Hạ nhìn nàng vài giây, rất nhanh di chuyển tầm mắt.

Cô gái ngồi bên cạnh Lộc Ngôn nói: "Này, Anh Anh, cô cũng đến ăn cơm sao?"

Giọng nói của Phác Thái Anh khàn khàn, nàng gật đầu: "Ừ, thật trùng hợp."

"Thật đúng là trùng hợp!" Một người khác đáp lại: "Anh Anh, bây giờ cô vẫn còn ở nền tảng đó sao?"

Ban đầu, khi nàng qua đó ký hợp đồng đã có người không coi trọng, nền tảng mới có quá nhiều vấn đề và bất ổn, mọi người đều khuyên nàng nên suy nghĩ thật kỹ, nhưng Đường Nghênh Hạ lại liên tục tẩy não nàng, tuy rằng có nhiều vấn đề, nhưng không gian phát triển lớn, không ổn định, cơ hội cùng nguy hiểm vốn là cùng tồn tại, quan trọng nhất người phụ trách là bạn của Đường Nghênh Hạ.

Phác Thái Anh bất chấp qua đó, kết quả người phụ trách từ chức còn sớm hơn nàng.

Nàng bật cười: "Không còn nữa, tôi đổi nền tảng rồi."

"Đổi cái nào vậy?" Những người khác hứng thú nói: "Nền tảng lớn hay nền tảng nhỏ?"

Phác Thái Anh nói: "Còn chưa ký hợp đồng."

Mọi người đều hiểu ý, Phác Thái Anh trả lời bọn họ xong nhìn về phía Đường Nghênh Hạ hỏi: "Hạ Thần cũng ở đây à."

"Đúng vậy." Có người cười nói: "Anh Anh cũng biết Hạ Thần sao!"

Bàn tay đang buông thõng bên người của Đường Nghênh Hạ nhanh chóng siết chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm phát đến đau, sườn mặt căng thẳng, giương mắt nhìn Phác Thái Anh, nhất thời không rõ câu tiếp theo nàng sẽ nói cái gì.

Nàng sẽ tiết lộ mối quan hệ của bọn họ sao?

Ở thời điểm như vậy?

Những người khác biết sẽ nghĩ như thế nào? Nếu đến tai độc giả, hình ảnh cô gìn giữ mấy năm nay sẽ sụp đổ phải không? Đường Nghênh Hạ nghĩ đến khả năng có thể xảy ra liền cả người lạnh lẽo.

Phác Thái Anh đem thần sắc của cô nhìn đến rõ ràng, mở miệng nói: "Có quen biết, trước đây từng hợp tác làm một bộ kịch truyền thanh."

Đường Nghênh Hạ thở ra một hơi, thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng, Lộc Ngôn liếc nhìn Dư Ôn rồi nói với Phác Thái Anh: "Anh Anh có trí nhớ thật tốt, bất quá Hạ Thần chưa chắc nhớ rõ, dù sao cũng chỉ là một vai phụ nhỏ."

Bàn ăn đột nhiên trở nên căng thẳng vì những lời này, mọi người nhìn Lộc Ngôn và Phác Thái Anh, không nghĩ tới hai người làm sao có mâu thuẫn.

Nghe ý tứ của Lộc Ngôn, có chút coi thường Phác Thái Anh.

Cũng đúng, Phác Thái Anh ở trong giới phát triển vẫn luôn không lạnh không nóng, so với Lộc Ngôn, là không bằng, nhưng mọi người trong giới, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết phải đem quan hệ làm cho căng thẳng như vậy.

Phác Thái Anh lại không để ý, thuận theo lời Lộc Ngôn nói: "Đúng vậy, Hạ Thần không nhất định nhớ rõ."

Dư Ôn hòa giải: "Hạ Thần gần đây khá bận rộn, cô ấy không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, bất quá tôi nghĩ, khẳng định quên không được, Anh Anh xinh đẹp như vậy, gặp rồi khó quên."

Mọi người nhất thời không biết nên theo Lộc Ngôn hay là theo Dư Ôn nói tiếp, cũng may Đường Nghênh Hạ mở miệng nói: "Tôi không quên, tình cờ còn có chuyện khác muốn nói với cô, chúng ta đi bên cạnh nói chuyện."

Phác Thái Anh gật đầu: "Được."

Những người khác đợi hai người rời đi mới lẩm bẩm: "Hạ Thần tìm Phác Thái Anh làm gì?"

"Chẳng lẽ Hạ Thần muốn tìm Phác Thái Anh lồng tiếng kịch mới?"

"Đừng nói bậy, kịch mới không phải là tìm Lộc Ngôn sao?"

Hai người bị thảo luận đã đi ra khỏi đại sảnh, đứng dưới một gốc cây bên ngoài khách sạn, Đường Nghênh Hạ nhíu mày nói: "Sao em lại tới đây?"

Phác Thái Anh liếc nhìn vẻ mặt của cô: "Ăn cơm với bạn, còn chị thì sao?"

Đường Nghênh Hạ liếc nhìn bàn của mình, thấy có hai người đang nhìn mình, cô đứng trước Phác Thái Anh, che khuất tầm mắt mọi người: "Chị cũng vậy, tối nay đoàn làm phim liên hoan."

Phác Thái Anh gật đầu hỏi: "Còn Dư Ôn thì sao? Cũng là diễn viên lồng tiếng cho kịch truyền thanh của chị sao?"

Đường Nghênh Hạ nhíu mày nói: "Cô ấy là một trong những nhà đầu tư."

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn: "Đầu tư? Đầu tư cái gì? Đầu tư thân thể sao?"

Đường Nghênh Hạ kinh ngạc hai giây, thái độ không vui, dường như tức giận: "Em nói bậy cái gì vậy?"

Phác Thái Anh thần sắc bình tĩnh, âm thanh bị gió cuốn đi, lạnh lùng nói: "Em nói bậy chỗ nào?"

Trong ấn tượng của Đường Nghênh Hạ, Phác Thái Anh vẫn luôn ôn hòa, cãi nhau cũng sẽ không cuồng loạn, cô đã quen với thái độ ôn nhu của nàng, đột nhiên nghe thấy những lời này nên có chút khó chịu.

Đường Nghênh Hạ đè nén cảm xúc nói: "Anh Anh, giữa chị và Dư Ôn không có chuyện gì, không phải chị đã giải thích với em rồi sao? Chị và cô ấy..."

"Chúng ta chia tay đi." Đột nhiên một câu nói vang lên, Đường Nghênh Hạ phát ngốc: "Cái gì?"

Phác Thái Anh: "Tôi nói, chúng ta chia tay."

Đường Nghênh Hạ tiến gần nàng một bước: "Tại sao?"

Phác Thái Anh hít sâu một hơi: "Tôi không muốn một tình yêu không thể nhìn thấy ánh sáng."

"Chúng ta không phải không thể nhìn thấy ánh sáng!"

"Vậy bây giờ chị dám nắm tay tôi không?!" Phác Thái Anh ngước mắt lên, đáy mắt nổi lên ánh lửa, sáng quắc mà cực nóng, hai người tuy rằng đứng dưới gốc cây, nhưng bàn của Đường Nghênh Hạ gần sát cửa sổ, mọi người đang nhìn chằm chằm bên này, lòng bàn tay của Đường Nghênh Hạ toát mồ hôi, cô thấp giọng nói: "Anh Anh, đừng náo loạn nữa."

Phác Thái Anh nói: "Không dám phải không?"

Nhưng cô lại có thể để Dư Ôn dựa vào vai cô, nằm trong lòng ngực cô.

Phác Thái Anh âm thanh lạnh lùng: "Chia tay đi."

Nàng nói xong cũng không quay đầu lại, Đường Nghênh Hạ bất chấp nhiều người đang nhìn, từ phía sau kéo lấy cổ tay của Phác Thái Anh, trầm giọng nói: "Không được! Chị không đồng ý!"

Phác Thái Anh quay đầu nhìn cô, bóng cây loang lổ, bao phủ Đường Nghênh Hạ trong bóng tối, nàng đột nhiên nghĩ tới lần đi phòng thu âm, Đường Nghênh Hạ nửa đêm ở bên ngoài chờ nàng, cũng là đứng dưới một gốc cây, khi đó nàng nhìn thấy Đường Nghênh Hạ lòng tràn đầy ấm áp, không thể chờ đợi muốn ôm cô, hiện tại chỉ còn lại nỗi đau thấu tim cùng đau thấu xương, còn có kháng cự tới gần.

Ngực tràn ngập chua xót, hốc mắt nóng rực, Phác Thái Anh đứng trước mặt Đường Nghênh Hạ nói: "Tôi không phải đang trưng cầu sự đồng ý của chị, tôi là đang thông báo cho chị."

Âm thanh của nàng có chút run rẩy, nhưng rất kiên định rõ ràng, Phác Thái Anh hất tay Đường Nghênh Hạ ra, nhẹ giọng nói: "Chúng ta chia tay."

*****

Đường Nghênh Hạ: Vợ tôi muốn cùng tôi chia tay.

Lạp Lệ Sa: Cảm ơn, về sau là vợ của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro