Chương 54: Chị dâu
"Ở chỗ cô, tôi cũng được hoan nghênh sao?"
Ngữ khí nói chuyện phiếm của Lạp Lệ Sa, mềm mại tung ra một vấn đề, Phác Thái Anh mím môi, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, thấy cô cúi đầu ăn cơm, vòng xoáy đỉnh tóc không phải rất rõ ràng, Lạp Lệ Sa bản chất tóc thẳng, nàng còn nhớ rõ Lạp Lệ Sa có lần nói đi làm tóc gợn sóng, chỉ vài ngày sau đã khôi phục lại mái tóc thẳng, giờ phút này mái tóc của cô tùy ý dùng bút bi cắm sau tai, mái tóc dài nhỏ xuyên qua vành tai, che đi một phần gương mặt.
Ở chỗ nàng, Lạp Lệ Sa cũng được hoan nghênh sao?
Nếu là mấy ngày trước, Phác Thái Anh sẽ không chút do dự nói, đúng vậy, rất được hoan nghênh, cho đến bây giờ nàng đều nghĩ rằng quen biết Lạp Lệ Sa, là chuyện may mắn nhất trong cuộc sống của nàng.
Nhưng nàng đặt Lạp Lệ Sa ở vị trí bạn bè, không tưởng tượng đến mặt khác, Phác Thái Anh nghẹn một hơi, Lạp Lệ Sa ngước mắt lên, bốn mắt đối diện, Lạp Lệ Sa cười nhạt: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô chán ghét tôi sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có."
Lần này trả lời rất nhanh, Lạp Lệ Sa hài lòng với câu trả lời này, thần sắc vui vẻ hai phần, không vì vấn đề trên mà rối rắm, cô nói: "Mau ăn đi, thức ăn đều lạnh rồi."
Phác Thái Anh ừm một tiếng, cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng bưng ly lên nhấp một ngụm nước ấm, Lạp Lệ Sa ăn xong dựa vào trên người Hanh Hanh, chơi game, Phác Thái Anh nghe thấy hiệu ứng âm thanh trò chơi của cô liền thả lỏng thân thể, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Lần sau khi nào rảnh rỗi? Bạch Miêu nói muốn cùng cô chơi vài ván."
Bạch lão sư sao? Phác Thái Anh suy nghĩ rồi nói: "Chờ có thời gian đi."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được."
Nghe hiệu ứng âm thanh trò chơi, Phác Thái Anh ăn xong cơm tối, nàng thuận tay giúp Lạp Lệ Sa thu dọn hộp cơm, Lạp Lệ Sa ôm Hanh Hanh ngồi ở trên sô pha, một người một cẩu xem màn hình nghiêm túc, lúc Phác Thái Anh phải về phòng muốn gọi Hanh Hanh, lại nhìn thấy Lạp Lệ Sa quay đầu không biết cùng Hanh Hanh nói gì đó, Hanh Hanh liếm liếm sườn mặt của cô, bầu không khí rất thoải mái, lúc này nếu nàng gọi Hanh Hanh, có điểm giống người xấu, Phác Thái Anh không lên tiếng, vào trong phòng.
Nàng nhẹ nhàng khép lại cửa, Lạp Lệ Sa nhìn bóng dáng nàng rời đi cúi đầu chơi game, một bàn tay còn sờ Hanh Hanh bên cạnh.
Thẳng đến khi livestream kết thúc Phác Thái Anh cũng không ra ngoài, qua 10 giờ một hồi lâu nàng mới rời khỏi phòng livestream, ảnh đại diện của nhóm nhỏ lập loè, nàng click mở, nhìn thấy Hoa Lạc liên tục gửi đến mấy tin nhắn.
Hoa Lạc: [Tôi hối hận, tôi siêu cấp hối hận, tại sao lại muốn Bạch lão sư khai văn!]
Hoa Lạc: [Dư Ôn này thật sự là âm hồn bất tán, biết Bạch lão sư bình thường không tuyên truyền, bắt lấy cô ấy hút máu sao?]
Phác Thái Anh nhíu mày trả lời dấu chấm hỏi, Tiểu Ngư thở dài: [Kết thúc livestream rồi?]
Phác Thái Anh: [Cậu ấy làm sao vậy?]
Tiểu Ngư: [Đừng nói nữa, Bạch lão sư không phải khai văn sao, cùng đề tài với Dư Ôn, bây giờ nhắc tới Bạch lão sư phía dưới tất sẽ có Dư Ôn, hình thành phản ứng từ khoá.]
Phác Thái Anh: [Dư Ôn vì cái gì muốn theo Bạch lão sư?]
Hoa Lạc: [Bởi vì nhiều người tìm kiếm tác phẩm của Bạch lão sư, hình thành phản ứng từ khoá, tiếp theo chính là Dư Ôn, Anh Anh chắc cậu không biết, tìm kiếm tác phẩm của Bạch lão sư rất nhiều đều là nhà đầu tư, còn có một số nhà xuất bản, bọn họ sẽ so sánh nhiệt độ cùng loại gần đây, như vậy Dư Ôn có thể dễ dàng đi theo nổi danh.]
Tiểu Ngư: [Điển hình là buộc chặt tiêu thụ, kịch bản này quá bẩn, nếu tôi đoán không sai, bọn họ đợi đến khi tác phẩm mới của Bạch lão sư được chú ý nhất rồi mới giẫm lên, nâng cao nhiệt độ cho Dư Ôn, Dư Ôn chỉ cần cùng độc giả tỏ vẻ đáng thương, là có thể giẫm lên Bạch lão sư rồi, đến lúc đó nhiệt độ được sự chú ý nhất chính là Dư Ôn, không lo không có nhiệt độ, bán không đi bản quyền.]
Hoa Lạc: [Mẹ kiếp! Cô ta dám! Nếu cô ta đụng vào Bạch lão sư, tôi sẽ cùng cô ta liều mạng đến cùng!]
Cô đặc biệt tức giận, còn có chút áy náy, bởi vì cô nhất thời hứng khởi, kéo Bạch Miêu khai văn, nếu không phải do cô, Bạch Miêu cũng không rơi vào tình cảnh như vậy, vành mắt Hoa Lạc phiếm hồng, khóe môi đều bị cắn nát.
Phác Thái Anh biết tính tình hấp tấp của cô liền an ủi: [Cậu đừng nóng vội, Bạch lão sư có biết chuyện này không?]
Hoa Lạc hôm nay bởi vì áy náy, còn không có tìm Bạch Miêu, cô đánh chữ: [Tôi không biết.]
Tiểu Ngư: [Hỏi ý kiến của Bạch lão sư trước, Dư Ôn hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, tôi và Anh Anh không phải trong giới tác giả, kinh nghiệm khẳng định không nhiều như Bạch lão sư, cậu trước tiên hỏi cô ấy một chút.]
Hoa Lạc nhíu mày, cũng cảm thấy có đạo lí, nằm sấp nhắn tin cho Bạch Miêu.
Bạch Miêu ngồi trước máy tính tìm kiếm từ khoá, đang nói chuyện phiếm trong nhóm nhỏ, nhóm nhỏ đang trêu chọc cô: [Ai da, bị người chủ động dính vào.]
[Nghe nói trong nhà Dư Ôn rất có tiền, Bạch Miêu cậu theo đi, phú quý rồi đừng quên chúng tôi!]
Bạch Miêu tức giận trả lời: [Nhường cơ hội cho các người đấy.]
[Đừng, chị em tôi ngất xỉu mất!]
Bạch Miêu cười, căn bản không để tâm chuyện này, trong nhóm nói đến náo nhiệt, có người cảm thán: [Cậu nói xem, cậu và Lạp lão sư là vận khí gì? Một người lần trước bị Đường Nghênh Hạ cướp mất lão chủ nhân, một người hiện tại bị Dư Ôn ăn vạ, sang năm hai người ra cửa nhớ thắp nhang!]
Thật đúng là vận số năm nay không may mắn.
Hai ba năm không khai tân văn, đến khi khai văn lại gặp cục diện này, ngược lại Bạch Miêu không nghĩ tới, cô còn chưa nhắn tin cho Lạp Lệ Sa, lại nhìn thấy Hoa Lạc gửi tới tin nhắn.
Hoa Lạc: [Bạch lão sư, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô nhớ đừng tức giận.]
Thái độ thật cẩn thận, bên tai Bạch Miêu dường như có âm thanh của Hoa Lạc, cô trả lời: [Có chuyện gì vậy?]
Hoa Lạc cầm điện thoại, đôi mắt tức giận đỏ ngầu, tốc độ đánh chữ đều nhanh: [Chính là sách mới của cô, cô có vào tìm kiếm từ khoá chưa?]
Bạch Miêu: [Làm sao vậy?]
Hoa Lạc ngẩn người trước ba chữ này, không biết Bạch Miêu biết, hay là không biết, cô còn chưa nghĩ rõ ràng, Bạch Miêu ngược lại phát tới giọng nói: "Cô đang nói về chuyện của Dư Ôn?"
Âm thanh qua đường dây điện thoại được xử lý vô cùng rõ ràng, Hoa Lạc dứt khoát lên tiếng: "Ừm, tôi vừa mới nhìn thấy, thực xin lỗi, là tôi bảo cô khai văn thời điểm này."
Giọng nói của Hoa Lạc khàn khàn, tức giận mang theo một chút nức nở, không phải thực rõ ràng, Bạch Miêu nghe ra được liền nói: "Không có việc gì."
Trằn trọc mấy giây, cô lại nói: "Bất quá là người rất phiền."
Hoa Lạc nghe được câu nói này của nữ thần tức giận muốn đánh chết mình, cô hỏi Bạch Miêu:: "Vậy Bạch lão sư có biện pháp gì không? Hay để tôi đi hỏi Lạp lão sư một chút?"
Hỏi Lạp Lệ Sa?
Chuyện nhỏ này nếu hỏi Lạp Lệ Sa, về sau không phải sẽ bị cô trào phúng đến chết sao?
Bạch Miêu không hề nghĩ ngợi nói: "Không cần, tôi sẽ xử lý."
Cô nói xong lại hỏi một câu: "Bất quá muốn cô hỗ trợ, có thể chứ?"
Hoa Lạc khó hiểu: "Tôi?"
Bạch Miêu cười: "Đúng vậy, là cô, chúng ta không phải cũng cùng đề tài sao?"
Hoa Lạc gật đầu: "Được, chỉ cần có thể giúp được chỗ nào, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ!"
Cũng không cần phải nghiêm trọng như vậy.
Bạch Miêu bị Hoa Lạc chọc cười, cô ngồi trước máy tính mặt mày cong cong, Lạp Lệ Sa gửi tới tin nhắn trêu chọc đều tâm tình tốt không so đo.
Hoa Lạc biết được kế hoạch của cô vừa sợ hãi vừa kích động, không kiềm chế được cùng Phác Thái Anh, Tiểu Ngư chia sẻ: [Không có việc gì.]
Tiểu Ngư: [???]
Phác Thái Anh: [Giải quyết rồi?]
Hoa Lạc: [Ừm, Bạch lão sư vừa mới nói có biện pháp giải quyết, không hổ là nữ thần của tôi, chính là thông minh!]
Phác Thái Anh có mấy giây trầm mặc.
Hoa Lạc này tính tình hấp tấp, vẫn là trước sau như một, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, bất quá có thể giải quyết thì tốt, Phác Thái Anh yên lòng, nàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy ngoài cửa Lạp Lệ Sa còn đang chơi game.
Đều cả đêm, cô còn chơi game sao? Phác Thái Anh bưng ly nước đi tới, Hanh Hanh vẫy đuôi chen chúc bên người nàng, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên: "Kết thúc livestream rồi?"
"Ừm." Phác Thái Anh nhấp một ngụm nước ấm, hỏi cô: "Lạp lão sư vẫn còn chơi game sao?"
"Em họ của tôi." Lạp Lệ Sa giải thích: "Vừa rồi buổi tối thấy tôi online liền lôi kéo tôi cùng em ấy chơi."
Phác Thái Anh ừm một tiếng, gật đầu.
Lạp Lệ Sa lại nói: "Khi còn nhỏ hai gia đình chúng tôi ở cùng một chỗ, tôi có mang theo em ấy một thời gian."
Phác Thái Anh cười cười: "Vậy cô ấy khẳng định rất dính cô."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đúng vậy."
Cô ghé mắt: "Tạm thời cô không có việc gì chứ??"
Phác Thái Anh nhìn đôi mắt cô hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi muốn đi vệ sinh, có thể giúp tôi đánh một lát hay không?"
Phác Thái Anh không chút do dự: "Được."
Sau đó nàng cầm lấy điện thoại mới nhớ đến Lạp Lệ Sa thích chơi sát thủ, nàng không rành lắm, Lạp Lệ Sa đã đứng dậy, Phác Thái Anh nhìn về phía màn hình, may mắn vẫn còn phụ trợ.
Mềm phụ, vú em.
Xạ thủ là trứng kho nhỏ cần được bảo vệ, vừa giòn vừa yêu mãng, đầu thiết thực, nhìn thấy xạ thủ đối diện ra tháp liền xông lên, Phác Thái Anh theo sát phía sau, quấy nhiễu thêm máu cho cô, mắt thấy không có bùa xanh nàng chuẩn bị hồi về thành, còn chưa kịp phát tín hiệu xạ thủ đã bị sát thủ đối diện giết chết.
Xạ thủ đáng thương hề hề nằm ở bên chân vú em, Phác Thái Anh có chút ngượng ngùng, nàng ấn hồi về thành, nghe được trong điện thoại truyền đến âm thanh: "Chị, sao chị lại không mở mic?"
Âm thanh rất non nớt, giống như học sinh trung học, sau khi Phác Thái Anh hồi về thành cô vẫn đang nói: "Mẹ em nói thời gian tới sẽ đến nhà chị ăn cơm, em muốn đi, nhưng đi không được, em rất tức giận!"
Phác Thái Anh gõ chữ: [Không phải chị.]
Kèm theo câu nói này, em họ của Lạp Lệ Sa huyên thuyên: "Đúng rồi, hai ngày trước mẹ em nói giới thiệu đối tượng cho chị, bác gái lại nói chị có đối tượng rồi, chị lúc nào thì nói chuyện yêu đương?"
Phác Thái Anh tay dừng lại, trên màn hình vú em đứng tại chỗ, tiểu cô nương nói xong mới nhìn thấy dòng chữ không phải chị, sửng sốt, không phải chị? Mới ván trước còn cùng cô nói chuyện phiếm? Cô trượt màn hình, nhìn đến thời gian, gần 10 giờ rưỡi, thời gian này ở nhà chị gái cô, lại không phải chị ấy......
Tiểu cô nương yên lặng tắt đi giọng nói, bắt đầu hồi tưởng lại vừa rồi có chỗ nào thất lễ hay không.
Không có giọng nói, Phác Thái Anh tiếp tục chơi game, sau một lúc lâu, phòng vệ sinh truyền đến động tĩnh, cửa mở, nàng nhìn qua, Lạp Lệ Sa đang đứng ở cửa.
Lạp Lệ Sa tùy ý vuốt tóc mái, kéo bút bi ra, tóc dài tản ra, vừa nhiều vừa dày, cô gom lại tóc đẹp, dưới ánh đèn đường nét sườn mặt rõ ràng, lông mi là tự nhiên cong vút, đại khái nguyên nhân do ánh sáng, chiếu làn da của cô càng thêm trắng bạch, cũng càng đẹp mắt.
Phác Thái Anh nhìn thêm vài giây, Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh nàng hỏi: "Ván này còn chưa kết thúc sao?"
Hương thơm nhàn nhạt ập đến, Phác Thái Anh hoàn hồn: "Còn chưa."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, liền tư thế bắt tay Phác Thái Anh điểm cái tín hiệu: [Tốc đẩy.]
Bên cạnh có người trả lời: [Tốt lắm chị dâu.]
Phác Thái Anh hô hấp cứng lại, lập tức nhìn Lạp Lệ Sa, còn chưa mở miệng giải thích, mắt thường có thể thấy được đỏ ửng nổi lên gương mặt.
*****
Phác Thái Anh: Tôi có thể giải thích.
Lạp Lệ Sa: Không giải thích càng tốt.
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro