Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Chìa khóa

Lạp Lệ Sa cầm điện thoại ngồi trên ghế, âm thanh ngoài cửa đi tới đi lui dần dần an tĩnh, tựa hồ thế giới đều an tĩnh, cô kéo ra ngăn kéo, đặt điện thoại vào, đụng phải quyển sổ ghi chú, sau đó lấy nó ra.

Trong thư phòng an tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của đầu bút ma sát mặt giấy, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên, viết đầy một tờ giấy rồi khép lại, tiếp tục bỏ vào ngăn kéo, cô đứng dậy, màn hình điện thoại trong tay sáng lên, nền tảng livestream của Tam Thủy nhắc nhở.

[Người dẫn chương trình bạn yêu thích đã phát sóng, Thái Anh, có muốn đến xem không?]

Lạp Lệ Sa theo quán tính bấm vào, giao diện còn chưa chuyển, đã nghe được âm thanh của Phác Thái Anh.

"Vốn xin nghỉ, nhưng muốn lên phát sóng với mọi người một lát." Phác Thái Anh đã thay quần áo, áo lông màu hồng nhạt, tóc buộc thành đầu viên thuốc, trang điểm nhẹ nhàng, không mang áp tròng, đồng tử bị màn hình chiết xạ ra phản quang, sáng lấp lánh.

Nàng ngủ không được, vốn định sớm rửa mặt lên giường nghỉ ngơi, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, lại nhìn không được kịch bản, dứt khoát lên livestream ca hát.

Trong phòng livestream rất nhiều người đều là fans cũ của nàng, chúc mừng sinh nhật nàng, muốn nàng hát bài chúc mừng sinh nhật, Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến sau bữa cơm tối bánh kem được đẩy lên, mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật, Lạp Lệ Sa vừa hát vừa nhìn nàng, thần sắc ôn nhu.

Hoặc có lẽ rất nhiều lần, nàng đã bỏ lỡ những chi tiết nhỏ như vậy, cho nên mới không phát hiện ra Lạp Lệ Sa đối với nàng có cảm tình khác.

Từ việc đăng Weibo, cho đến món quà sinh nhật.

Lạp Lệ Sa tặng nàng không giống với mọi người.

Cô đưa chính là nhu cầu, điện thoại của nàng bị hỏng, vừa vặn cần tới.

Nếu như không phải vì chú ý nàng, làm sao có thể biết nhu cầu của nàng?

Lúc nào thì bắt đầu? Là ngày chơi bóng rổ? Hay trong phòng thu âm? Hoặc là, thời điểm mới vừa gặp nhau? Nàng quá trì độn, cư nhiên không có phát hiện......

Phác Thái Anh cúi đầu, màn hình đã lướt qua rất nhiều, nàng vừa chuẩn bị mở miệng, nhìn thấy ID quen thuộc tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, ID [Tình trong mộng Thái Anh công] là quản lý viên, hiệu ứng đặc biệt khi vào phòng livestream cũng không giống người khác, Phác Thái Anh liếc mắt một cái nói: "Hoan nghênh lão bản."

Màn đạn gào thét, đều nói đã lâu không gặp lão bản, Lạp Lệ Sa hai ngày nay vội vàng viết sách, không đến phòng livestream của Phác Thái Anh, hoặc có đôi khi treo ở hậu trường, không tương tác, cho nên những fans khác đều cho rằng cô không có ở đây, hiện tại đến khi lão bản tiến vào, fans lại ồn ào nhốn nháo chào hỏi.

[Tình trong mộng Thái Anh công]: Bỏ 999 hoa ngư tệ yêu cầu một bài [Nếu].

Phác Thái Anh âm thanh nhàn nhạt: "Nếu?"

Nàng nói: "Để tôi tìm bài hát."

Bình luận còn đang gào thét lão bản, Phác Thái Anh hỏi: "Lão bản muốn nghe phiên bản nào?"

[Tình trong mộng Thái Anh công]: Bỏ 999 hoa ngư tệ yêu cầu một bài [Nếu].

[Tình trong mộng Thái Anh công]: Bỏ 999 hoa ngư tệ yêu cầu một bài [Nếu].

[Tình trong mộng Thái Anh công]: Bỏ 999 hoa ngư tệ yêu cầu một bài [Nếu].

Lạp Lệ Sa liên tiếp điểm mười lần, bình luận phát: [Đều hát một lần.]

Phác Thái Anh:......

Được rồi, lão bản là lớn nhất.

Phác Thái Anh tìm kiếm được khúc nhạc, điều chỉnh thiết bị rồi mở miệng hát: "Một phần tình ái có thể chống đỡ được bao nhiêu hiểu lầm, chịu đựng cả mùa đông tuyết rơi, một câu nói có thể chặt đứt tình cảm sâu đậm đến đâu, khiến đôi ta xa cách còn hơn người dưng...... Nếu như tôi không buông tay, em của nhiều năm sau, sẽ trách tôi, hận tôi hay cảm động......"

Nàng liên tục hát vài bài, cổ họng đều khô, Phác Thái Anh quay đầu nhìn cái ly, bên trong không có nước, nàng đứng dậy ra cửa rót nước, lúc đi ngang qua phòng sách nghiêng đầu liếc mắt một cái, phòng sách không có ai, bên trong tối đen, cửa phòng của Lạp Lệ Sa có ánh sáng lộ ra, nàng đứng vài giây rồi vào phòng bếp rót nước, quay đầu lại nhìn đến ánh sáng đã không còn, nàng trở lại trong phòng của mình, bên cạnh đèn phòng Lạp Lệ Sa lại lạch cạch, một người đứng ở cửa, thân ảnh ngăn trở một phần ánh sáng, ánh sáng tăm tối đan xen, Lạp Lệ Sa tay cầm then cửa, nghe thấy cửa phòng Phác Thái Anh khép lại mới buông ra.

Hai người một trở lại giường, một ngồi trước máy tính, Hanh Hanh bị nhốt trong phòng của Phác Thái Anh, lần đầu tiên từ khi tới đây mất đi tự do, nó còn có chút không quen, ghé vào cửa thỉnh thoảng ô ô hai tiếng, bộ dạng đáng thương hề hề.

Phác Thái Anh hát cả đêm, trước khi ngủ bên tai vẫn tràn đầy âm nhạc, quấy nhiễu tâm thần nàng không yên, xoay người kêu: "Hanh Hanh."

Hanh Hanh dựng lỗ tai lên, đứng dậy, ba bước nhảy lên giường của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ôm nó vào trong ngực, cằm kê gần đầu, lông xù xù làm nàng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút.

Nàng nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Hanh Hanh dựa vào trong lòng ngực nàng, liếm liếm má nàng.

Mấy giờ ngủ Phác Thái Anh cũng không biết, nàng là bị đồng hồ báo thức đánh thức, hơn 6 giờ trời cũng cũng chưa sáng, nàng thay quần áo rửa mặt xong đứng trong phòng bếp, Hanh Hanh cũng chen vào, nàng nhìn mắt Hanh Hanh nói: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."

Hanh Hanh gâu một tiếng, Phác Thái Anh vươn tay che lại miệng nó: "Suỵt......"

Một người một cẩu rất nhẹ nhàng rời khỏi nhà, khi cửa đóng lại, người trên giường trong phòng Lạp Lệ Sa trở mình, bỏ qua một bên ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa, đem chăn trùm lên đầu, buồn bực ngủ.

Một đêm không nghỉ ngơi, đôi mắt cô vừa đau vừa rát, nhắm mắt cũng đau, âm thanh ngoài cửa có xu hướng tĩnh lặng, rõ ràng trước đây muốn hoàn cảnh yên tĩnh nhất, hiện tại tim đập nhanh lại hoảng hốt, Lạp Lệ Sa buồn bực không đến mấy giây, vẫn là xuống giường bước nhanh đi đến trước cửa phòng Phác Thái Anh, cửa đang khép lại, cô nắm lấy then cửa, chỉ cần dùng một chút lực, là có thể mở ra, nhưng cô lại có chút khiếp đảm.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua chuyện tình cảm, ở chỗ Phác Thái Anh, đều cảm nhận được một lần, Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, cắn răng mở cửa, bên trong có tất cả mọi thứ, thiết bị phát sóng trực tiếp cũng đều có, mạc danh, cô thở dài nhẹ nhõm, cả người sức lực đều bị rút đi, Lạp Lệ Sa dựa vào cạnh cửa, xoay người về phòng của mình đổi một bộ quần áo.

Buổi sáng gió lạnh rào rạt, quất vào gương mặt người sinh đau, Phác Thái Anh dắt Hanh Hanh vừa đi vừa ăn bánh cuốn trứng gà, trên tay xách theo hai cái túi, một cái là một phần khác, một cái là sữa đậu nành của nàng, Hanh Hanh lảo đảo lắc lư đi tới, ở phía trước dẫn đường, khả năng đây là con đường Lạp Lệ Sa thường dắt Hanh Hanh đi, Phác Thái Anh rất ít khi đi bên này.

Người càng ít, càng có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, Lạp Lệ Sa đứng ở góc đường nhìn thấy Phác Thái Anh bọc đến kín mít, áo lông vũ rất dài, vạt áo đến cẳng chân, mặc áo lông vũ cũng không ảnh hưởng đến dáng người tinh tế của nàng, Lạp Lệ Sa không đến gần, chỉ là đi theo phía sau xa xa nhìn, Phác Thái Anh đưa lưng về phía cô, Lạp Lệ Sa nhìn đến phần eo cong vòng nhỏ như con kiến, nghĩ đến một ngày kia cho rằng đang nằm mơ, ôm lấy Phác Thái Anh.

Còn sẽ có dạng cơ hội kia sao?

Lạp Lệ Sa cúi đầu, xoay người trở về nhà.

Trước khi về nhà Phác Thái Anh cùng Hanh Hanh lại dạo thêm một vòng ở dưới lầu, cùng người đi làm sớm chào hỏi, Hanh Hanh ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nàng, chuẩn bị lên lầu nàng gọi điện thoại cho Hoa Lạc, Hoa Lạc kinh ngạc: "Sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, có việc gì sao?"

"Ừm......" Phác Thái Anh chần chờ hỏi: "Cậu tỉnh chưa?"

Hoa Lạc nói: "Mới vừa đi WC, chưa tỉnh hẳn, tối hôm qua phỏng chừng uống nhiều quá, bên ngoài thật lạnh!"

Cô nói xong nhanh chóng chui vào trong chăn, tiểu khu này của cô không có trang bị máy sưởi, đến mùa đông cô cơ hồ đều dính ở trên giường, không bước xuống, Hoa Lạc đắm chìm trong sự ấm áp liền hỏi: "Làm sao vậy? Tìm tôi có việc à?"

Phác Thái Anh thổi gió lạnh nói: "Không có việc gì, nhắc nhở cậu nhớ ăn sáng."

Hoa Lạc a một tiếng: "Không ăn, một hồi lại nhắm mắt, tối hôm qua tôi cùng Bạch lão sư tán gẫu cho đến hơn 2 giờ, buồn ngủ muốn chết, tôi lừa cô ấy nói là lập tức phải gửi công văn đi!"

Âm thanh còn có chút phấn khởi, Phác Thái Anh không phá hư tâm tình tốt của cô, nói: "Cậu tiếp tục ngủ đi, tôi cúp máy trước."

Hoa Lạc nghi hoặc: "Thật không có việc gì?"

Phác Thái Anh mím môi: "Không có."

Sau khi nàng cúp máy liền lên mạng mua một cái điện thoại mới, cùng với cái Lạp Lệ Sa tặng là một loại, lại mua một chiếc túi hàng hiệu không sai biệt lắm so với điện thoại, Hanh Hanh ngồi ở bên cạnh ngửa đầu nhìn nàng bận rộn, Phác Thái Anh cúi đầu, cất điện thoại xong nói: "Chúng ta trở về đi."

Hanh Hanh uông một tiếng phụ họa, Phác Thái Anh mang theo nó lên thang máy.

Lạp Lệ Sa đứng ở trên ban công, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu, Phác Thái Anh dắt Hanh Hanh đi vào tới, nàng không giống như thường ngày, đem Hanh Hanh ném ở trong phòng khách, mà là mang nó vào phòng, Lạp Lệ Sa từ ban công đi ra ngoài, Phác Thái Anh lui về phía sau nửa bước, kêu: "Lạp lão sư, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Lạp Lệ Sa âm thanh hơi khàn, cô xoa xoa khóe mắt chua xót, thái độ, thần sắc không khác gì trước đây, điều này thực tốt giảm bớt xấu hổ cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nói: "Vừa rồi ở bên ngoài, có mua cho ngài một phần đồ ăn."

Cho ngài.

Lạp Lệ Sa giữa mày nhảy dựng, cô vươn tay tiếp nhận, bánh cuốn còn nóng, nhưng trong lòng cô lại chứa đầy vụn băng, lạnh căm căm, cô nghiêng đầu: "Cảm ơn."

Phác Thái Anh nói: "Không có việc gì."

Nàng nói xong gãi đầu: "Lạp lão sư, tôi đi vào thay quần áo."

Lạp Lệ Sa nhìn nàng đi vào trong phòng, khép cửa lại, Hanh Hanh gâu gâu kêu hai tiếng, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn trên ban công, chậu ăn cơm của Hanh Hanh cũng không thấy nữa, cô xách theo túi đồ ăn, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.

Phác Thái Anh đi ra khỏi phòng không thấy Lạp Lệ Sa, ngược lại nghe thấy phòng vệ sinh có tiếng rửa mặt, nàng đi qua, tay dựng thẳng lên, vài phút sau gõ cửa: "Lạp lão sư."

Âm thanh của Lạp Lệ Sa từ bên trong truyền đến, có chút nặng nề: "Hửm?"

Phác Thái Anh nói: "Tôi đi phòng thu âm."

Nước trong bồn rửa mặt rầm rầm chảy xuôi, tràn qua cổ tay của Lạp Lệ Sa, nước lạnh kích thích thần kinh của cô, Lạp Lệ Sa hoàn hồn: "Được, cô đi đi."

Sau khi cô cảm mạo liền không thể đi, vẫn luôn là Phác Thái Anh lái xe đi.

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi cửa phòng vệ sinh, Lạp Lệ Sa nghe được tiếng đóng cửa mới đi ra, phòng khách trống rỗng, không có một chút âm thanh, an tĩnh khiến cô có điểm hoảng hốt, Lạp Lệ Sa kéo ra cột tóc dây thun, tóc đẹp tán ở sau người, cô trở lại trong phòng, trực tiếp nhào lên giường, kéo chăn đắp qua đỉnh đầu, bốn phía tịch mịch, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, một tiếng so với một tiếng càng dồn dập.

Sau một lúc lâu, người trên giường ngồi dậy, Lạp Lệ Sa đi chân trần ra khỏi phòng, đến phòng khách, nhìn thấy đồ ăn sáng Phác Thái Anh mua, cô ngồi trước bàn ăn, mở ra bánh cuốn cùng sữa đậu nành, nhấp một ngụm, sữa đậu nành không có vị ngọt như trước, cũng lạnh, dù là như thế, cô vẫn ăn xong bánh cuốn cùng sữa đậu nành, lúc trở về phòng đi ngang qua bàn trà, thân hình chợt cứng đờ, vừa mới uống xong sữa đậu nành dư vị thậm chí còn cay đắng hơn.

Cô nhìn thấy chìa khóa xe đã cho Phác Thái Anh mượn lúc trước, hiện tại lẻ loi đặt ở trên bàn trà.

*****

Có phải rất nhiều người đều bảo muốn Lạp lão sư hát?

"Một phần tình ái có thể chống đỡ được bao nhiêu hiểu lầm, chịu đựng cả mùa đông tuyết rơi, một câu nói có thể chặt đứt tình cảm sâu đậm đến đâu, khiến đôi ta xa cách còn hơn người dưng...... Nếu như tôi không buông tay, em của nhiều năm sau, sẽ trách tôi, hận tôi hay cảm động......" Trích từ [Nếu].


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro