Chương 46: Phía sau lưng
Lúc trước rất nhiều hoạt động của Đường Nghênh Hạ, Lạp Lệ Sa đều là tránh đi, có một số nhà tổ chức sự kiện muốn hai người giao lưu, nhưng Lạp Lệ Sa từ trước đến nay đều khéo léo cự tuyệt, về sau tránh cho phiền toái liền dứt khoát không đi, bị truyền thành cao lãnh chi hoa, thực tế chính là không muốn cùng người như Đường Nghênh Hạ có quan hệ, cho nên khi cô nói không cần tránh đi, phát sóng cùng một ngày, Kỷ Tử Bạc hoài nghi chính mình nghe không rõ: "Cái gì? Cùng một ngày? Cậu chắc sao?"
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Kỷ Tử Bạc, vừa mới uống xong canh nấm tuyết, đầu lưỡi ngọt ngào, làm cho tâm tình cô cũng tốt hơn rất nhiều, Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tôi không ngại dùng loa đối với lỗ tai cậu nói lại lần nữa."
Kỷ Tử Bạc cười, một lát mới phản ứng, cô ấy nói: "Không cần, tôi nghe rõ ràng, cùng một ngày, đương nhiên có thể."
Cô ấy nói với một ý chí chiến đấu tràn đầy: "Tôi biết nên làm như thế nào, cậu yên tâm, giao cho tôi."
Còn không phải là cố ý khiêu khích Đường Nghênh Hạ sao, cô ấy còn có thể không rõ? Bất quá Đường Nghênh Hạ xác thật ghê tởm, trước kia những chuyện đó tạm thời không nói, chỉ riêng chuyện cô ta giấu diếm cùng Phác Thái Anh yêu đương cũng đủ khiến người ta xem thường.
Một loạt sự kiện gần đây, cố ý ký hợp đồng giá thấp với lão chủ nhân của Lạp Lệ Sa, còn đi Quang Đại tổ chức buổi ký tặng, tuy rằng ngoài mặt không có quan hệ với Lạp Lệ Sa, nhưng lại âm thầm phân cao thấp, Kỷ Tử Bạc nhẫn thật lâu, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội ra mặt, cô ấy sao có thể không biểu hiện thật tốt một phen?
Cô ấy chuẩn bị đại triển quyền cước, hưng phấn trở về đoàn làm phim, trước khi rời khỏi Lạp Lệ Sa nói: "Tai nghe."
Kỷ Tử Bạc khó hiểu: "Cái gì?"
Lạp Lệ Sa nói: "Có thể tặng tai nghe loại này."
Kỷ Tử Bạc vỗ tay một cái: "Đúng vậy! Tại sao tôi không nghĩ tới cái đó!"
Lạp Lệ Sa nói: "Do cậu ngu ngốc."
Kỷ Tử Bạc:......
Tâm tình tốt, nên không cùng cô so đo, Kỷ Tử Bạc rời khỏi nhà Lạp Lệ Sa đi thẳng đến đoàn làm phim, đao to búa lớn nói phải bày ra một loạt tuyên truyền, thậm chí tối hôm đó liền đưa ra một bộ phương án tuyên truyền, khiến các thành viên cũ trong đoàn làm phim hoảng sợ, hoài nghi cô ấy có phải uống nhầm thuốc hay không
Mấy năm nay tuyên truyền kịch truyền thanh của bọn họ có thể đơn giản liền đơn giản, chi phí nhiều nhất là chi tiêu cho chất lượng, cho nên bọn họ mới có thể nổi bật trong một đám tuyên truyền hoa mỹ, chất lượng chính là bảo đảm tốt nhất, hiện tại đột nhiên lại muốn làm tuyên truyền, còn có trận thế lớn như vậy, thật là hiếm thấy được chuyện này.
Trong nhóm vô cùng náo nhiệt.
[Đã lâu không có tuyên truyền trận thế lớn như vậy, thật kích động!]
[Đột nhiên nghĩ đến vừa mới vào giới đã bị tuyên truyền hấp dẫn.]
Kỷ Tử Bạc tình cảm mãnh liệt mênh mông, đều khiến bọn họ kích động, còn có kim chủ đầu tư vô hạn, căn bản không cần lo lắng vấn đề phí tuyên truyền, bọn họ thật đúng là nóng lòng đi lên, hai ngày liền làm ra một đoạn preview, Kỷ Tử Bạc tự mình khai đao, còn tag tên từng vai chính, vai phụ, còn có Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa tất nhiên là không cần, tự mang theo độc giả, tuyên truyền vừa ra liền khen ngợi, Hoa Lạc cũng xem video tuyên truyền, lần trước Lạp Lệ Sa giúp đỡ còn không có cách nào cảm tạ, hiện tại vừa vặn hỗ trợ tuyên truyền, hơn nữa vai phụ chủ yếu vẫn là Phác Thái Anh, đây xem như là bộ kịch truyền thanh đầu tiên Phác Thái Anh trở lại, nàng còn đặc biệt thêm lợi thế rút thăm trúng thưởng.
Khoảng thời gian trước cô bởi vì Dư Ôn mà ở nơi đầu sóng ngọn gió, tuy rằng hiện tại bình ổn nhưng còn rất nhiều người chú ý đến cô, lần trước chuyện Lạp Lệ Sa và Kỷ Tử Bạc giúp cô chuyển tiếp Weibo bị tác giả khác xem ở đáy mắt, bọn họ không dám tiếp cận với Lạp Lệ Sa và Kỷ Tử Bạc, nhưng có thể cùng Hoa Lạc tạo mối quan hệ tốt, cho nên Weibo này của Hoa Lạc bị bọn họ liên tục chuyển tiếp, trong lúc nhất thời cả giới đều đang nói về bộ kịch truyền thanh này, chỉ cần một video tuyên truyền đã áp xuống nhiệt độ bộ kịch truyền thanh của Đường Nghênh Hạ.
Hoa Lạc nhìn Weibo chuyển tiếp thẳng thắn hô sảng khoái, cuối cùng gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh: [Cậu nói xem Dư Ôn cùng Đường Nghênh Hạ hiện tại có phải cái mũi đều nóng bừng lên hay không?]
Phác Thái Anh nhìn tin nhắn.
Đường Nghênh Hạ vẫn luôn có địch ý khó hiểu đối với Lạp Lệ Sa, trước kia khi ở cùng một chỗ rất nhiều lần nói không thích Lạp Lệ Sa, nàng lý giải, cũng không đề cập qua trước mặt Đường Nghênh Hạ, hiện tại nhìn thấy kịch truyền thanh của Lạp Lệ Sa áp xuống nổi bật của cô ta, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định rất tức giận.
Phác Thái Anh cúi đầu, suy nghĩ chuyển tiếp Weibo của Kỷ Tử Bạc, đồng thời thêm một tấm bưu thiếp của mình đã ký tên trên cơ sở tuyên truyền ban đầu.
Gần đây nàng hút fans rất nhiều, fans nhìn thấy chữ ký của nàng thì mừng rỡ, hoan thiên hỉ địa tuyên truyền, Lạp Lệ Sa ngủ trưa tỉnh dậy liền nhìn thấy Weibo của Phác Thái Anh.
Bưu thiếp của tôi, có chữ ký.
Cô nằm trên giường vài giây, ngoại trừ chuyển tiếp Weibo chính thức, lại chuyển tiếp Weibo này, khiến người đọc ngo ngoe rục rịch.
[Hắc hắc hắc, CP ăn ý ai hiểu không?]
[Huy động các chị em, không uổng công!]
[CP ăn ý là cái gì?]
[Người chị em, đề cử cô đi xem lại Tam Thủy, CP ăn ý không phải tự nhiên mà có!]
Lạp Lệ Sa cũng không trả lời, buông điện thoại xuống, cách vách Phác Thái Anh ôm điện thoại trở mình, nàng đang cùng Hoa Lạc nói chuyện phiếm, chọn bức ảnh nào để ký tên, Hoa Lạc bảo nàng gửi ảnh xem, Phác Thái Anh ở album tìm kiếm, còn chưa gửi đi liền nghe được tiếng đập cửa, nàng đi chân trần tới mở cửa, Lạp Lệ Sa đứng ở bên ngoài, nàng mỉm cười: "Lạp lão sư."
"Đang làm gì vậy?" Lạp Lệ Sa hỏi: "Tôi muốn mang Hanh Hanh đi dạo, cô có muốn đi cùng không?"
Phác Thái Anh nói: "Tôi đang chọn ảnh."
Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Ảnh gì."
"Chính là ảnh để rút thăm trúng thưởng, vừa rồi tôi còn đang nói chuyện với Hoa Lạc, để cậu ấy giúp tôi chọn."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tôi giúp cô chọn."
Cô nói xong lại thêm một câu: "Thẩm mỹ của tôi cũng không tệ lắm."
Đó là điều chắc chắn, từ cách bài trí trong nhà có thể thấy gu thẩm mỹ của Lạp Lệ Sa rất tốt, Phác Thái Anh nga một tiếng, muốn lấy điện thoại ra lại có chút ngượng ngùng, rõ ràng thời điểm Hoa Lạc chọn nàng không cảm thấy bất cứ điều gì.
Phác Thái Anh cắn môi, Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống: "Ảnh chụp đâu?"
"Điện thoại trong phòng tôi." Nàng nói xong xoay người chạy vào phòng, lấy điện thoại từ trên giường, nhìn phía sau mảnh khảnh của Lạp Lệ Sa, nàng mím môi, vẫn là cúi đầu đi tới.
Đưa điện thoại cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cầm điện thoại, nhìn thấy trên màn hình có vài vết nứt liền hỏi: "Điện thoại của cô bị hỏng sao?"
"Có một chút, nhưng không sao, còn có thể dùng được." Phác Thái Anh nói: "Ảnh chụp ở album."
Thế nhưng Lạp Lệ Sa không biết dùng điện thoại của nàng, thật sự không biết album ở nơi nào, lại không muốn bấm lung tung, lòng bàn tay rũ ở không trung, có vẻ do dự, Phác Thái Anh thấy thế liền tiến lên click mở album bên phải, tức khắc ảnh chụp chiếu vào đáy mắt.
Phác Thái Anh nói: "Đây là tấm ảnh tuyên truyền lần trước tôi chụp cho Tam Thủy."
Nàng đặc biệt đi chụp, nhưng chỉ dùng một tấm, những tấm ảnh khác còn lưu lại trong điện thoại, Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn, đại khái bốn năm bộ quần áo, còn có một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, không tay áo, phía sau lưng trống rỗng, chỗ cổ có một chiếc khăn lụa buông xuống phía sau, theo gió bay lên một chút, Phác Thái Anh đưa lưng về phía ống kính, sườn mặt hướng về phía trước, sống lưng mảnh khảnh như ẩn như hiện, xương bướm nổi bật, vòng eo lộ ra một nửa, lễ phục màu đỏ làm nổi bật da thịt càng thêm trắng nõn, mông lung dụ hoặc, rất có kết cấu khuynh hướng cảm xúc.
Lạp Lệ Sa chớp mắt, thân thể dâng lên khô nóng khó hiểu, cô ho nhẹ mở tấm ảnh ra.
Cái này không được.
Tuyệt đối không được.
Cô tiếp tục lướt tấm tiếp theo, trong mấy bộ ảnh cuối cùng chọn một bức ảnh mặc váy dài màu trắng, trên đầu mang một cái mũ hoa, đứng trước ống kính nghiêng đầu cười, hai tay cầm một bó hoa, rất có cảm giác phim văn học.
Lạp Lệ Sa nói: "Chọn cái này đi."
Phác Thái Anh nhìn thấy tấm ảnh cô chọn, gật đầu: "Vậy để tôi gửi một người bạn, nhờ cô ấy giúp tôi làm bưu thiếp."
Bưu thiếp cần thiết kế, Phác Thái Anh không biết, Lạp Lệ Sa nói: "Tôi giúp cô nhé?"
Phác Thái Anh hơi kinh ngạc: "Lạp lão sư còn biết thiết kế bưu thiếp?"
Cũng thật đa tài đa nghệ.
Lạp Lệ Sa nói: "Trước kia có làm qua thiết kế một chút."
Đều là bị Kỷ Tử Bạc áp bức, bất quá cảm tạ Kỷ Tử Bạc áp bức, hiện tại không cần giả tay người khác, cô hỏi Phác Thái Anh: "Cô muốn phong cách gì?"
Phác Thái Anh không am hiểu lắm, Lạp Lệ Sa thấy nàng thần sắc suy tư nói: "Vào phòng sách lại nói."
"Được."
Lạp Lệ Sa dẫn nàng vào phòng sách, Lạp Lệ Sa mở máy tính ra, chỉ có một cái ghế, cho nên Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh cô, Lạp Lệ Sa nói: "Cô cũng ngồi đi."
Phác Thái Anh xua tay: "Tôi không......"
Lời còn chưa nói xong, Lạp Lệ Sa kéo cổ tay nàng, Phác Thái Anh đặt mông ngồi ở bên kia ghế máy tính, kề sát Lạp Lệ Sa, mùi hương mát lạnh nhàn nhạt, Phác Thái Anh ngồi thẳng tắp.
Lạp Lệ Sa mở kho tài liệu ra, nói: "Tôi sẽ làm một cái cho cô xem trước."
Phác Thái Anh nga một thanh, nhìn về phía máy tính, lơ đãng quét qua đôi mắt của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa đeo mắt kính, gọng kính phản quang, ánh sáng đồng tử cùng bình thường hơi bất đồng, sáng hơn một chút, ngũ quan bởi vì mắt kính duyên cớ có vẻ càng thâm thúy cùng lập thể, sống mũi cô rất cao, đeo kính không những không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, ngược lại còn lộ ra khí tức lạnh lẽo cùng cấm dục, đường nét trên sườn mặt đều là sắc bén làm người không dám mơ ước.
Phác Thái Anh nhất thời không hoàn hồn.
Lạp Lệ Sa quay đầu: "Anh Anh?"
Ngồi gần, âm thanh tựa hồ dán vào màng nhĩ, bên tai Phác Thái Anh có chút nóng, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Cái này thấy thế nào?"
Rất thanh lịch, màu trắng cùng màu xanh da trời trộn lẫn vào nhau, có cảm giác trời cao biển rộng trong sáng, Phác Thái Anh gật đầu: "Khá tốt."
Lạp Lệ Sa lại làm hai cái, nói: "Cô chọn đi."
Phác Thái Anh nhìn máy tính thật nghiêm túc, Lạp Lệ Sa ngẫu nhiên quay đầu nói chuyện với nàng, hô hấp liền ở ngay gương mặt, ấm áp, ngứa ngáy, Phác Thái Anh chọn cái đầu tiên nói: "Chọn cái này đi, tôi đi ra ngoài in."
"Trong nhà liền có thể." Lạp Lệ Sa thiết lập xong máy in, đặt giấy lên, khi nghe âm thanh in, cô hỏi Phác Thái Anh: "Có thể in thêm một cái được không?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Có thể."
Lạp Lệ Sa nói: "Vậy có thể đổi ảnh khác không?"
Phác Thái Anh nhìn về phía điện thoại: "Lạp lão sư muốn tấm nào?"
"Lễ phục màu đỏ kia." Lạp Lệ Sa nói: "Cô gửi cho tôi."
Phác Thái Anh tìm được tấm ảnh kia, hỏi cô: "Cái này?"
Lạp Lệ Sa: "Ừm, tấm này, chờ in ra tới cô lại giúp tôi ký tên nhé?"
Phác Thái Anh cúi đầu: "Được."
Lạp Lệ Sa sau khi thiết lập xong lại đơn độc in ra một cái, cô đưa cho Phác Thái Anh, nói: "Giúp tôi ký tên đi."
Phác Thái Anh từ trên bàn của Lạp Lệ Sa cầm bút ký tên, hỏi cô: "Ký ở đâu?"
Lạp Lệ Sa cúi đầu, vài giây sau cô điểm lên phía sau lưng trống rỗng, ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt đến mượt mà, có chút phản quang, Phác Thái Anh có loại ảo giác kỳ dị.
Giống như Lạp Lệ Sa điểm không phải là phía sau lưng trong ảnh.
Mà là phía sau lưng nàng.
*****
Lạp Lệ Sa: Anh Anh, chị muốn ký tên cho em.
Phác Thái Anh: Không được ký......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro