Chương 39: Bạn gái
Phác Thái Anh về đến nhà, mơ mơ màng màng, đêm khuya lại uống mấy lon bia, ngày hôm sau tỉnh lại nàng đều hoài nghi chuyện hôm qua đồng ý giả làm bạn gái của Lạp Lệ Sa có phải là ảo giác hay không.
Ngoài cửa có động tĩnh, Phác Thái Anh đi chân trần ra ngoài, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đúng lúc đi vào, nàng vò đầu nói: "Lạp lão sư dậy thật sớm."
Phác Thái Anh mới vừa tỉnh âm thanh mềm mại, nhu nhu, nói chuyện có điểm lười biếng, đặc biệt là nàng còn chưa có rửa mặt, chỉ mặc áo ngủ, tóc đẹp tán loạn, bộ dáng vừa mới trên giường bò dậy.
Lạp Lệ Sa tâm đều mềm nhũn, cô nói: "Ừm, vừa mới ra ngoài có việc, thuận tiện mua chút điểm tâm, hôm nay cô khỏi làm cơm."
Phác Thái Anh gật đầu: "Ừm, được."
Hanh Hanh ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn thấy Lạp Lệ Sa trở về tiến lại gần cọ cọ, Lạp Lệ Sa cúi đầu: "Tôi cho nó ăn trước."
Phác Thái Anh cười, vào trong phòng vệ sinh, Lạp Lệ Sa nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng nảy lên thỏa mãn, tối hôm qua sau khi về nhà, Bạch Miêu còn gọi điện thoại cho cô, hai người hàn huyên vài câu, Bạch Miêu hỏi cô: "Thích cái gì của Phác Thái Anh?"
Thích cái gì?
Một giọng nói dễ nghe? Một khuôn mặt đẹp? Lần đầu tiên gặp nhau bị mùi nước hoa mê hoặc? Hình như cô cũng không có cách nào giải thích rõ ràng, chỉ nhớ rõ thời điểm từng cùng Phác Thái Anh ở trên mạng nói chuyện phiếm là thời điểm vui vẻ nhất, chờ tin nhắn nàng gửi tới, cùng nàng trời nam biển bắc tán gẫu, luôn có thể cảm giác được rung động chưa từng có cùng an nhàn.
Còn nhớ rõ lúc mới kết bạn với Phác Thái Anh không lâu, cô và Kỷ Tử Bạc bởi vì ý kiến không hợp mà cãi nhau, trở về Phác Thái Anh nhắn tin cho cô, cô không biết trả lời cái gì, Phác Thái Anh hỏi cô: [Hôm nay có phải mất hứng hay không?]
Thật giống như trong nháy mắt như vậy, đáy lòng bò qua rậm rạp run rẩy, làm cho cô càng thêm luân hãm, càng lún càng sâu.
Thời điểm Lạp Lệ Sa hoàn hồn, Phác Thái Anh đã rửa mặt xong, trên lông mày còn dính vài giọt nước trong suốt, cả người đều là hương vị tươi mát, nàng đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, hỏi: "Cơm sáng mua cái gì?"
"Bánh bao nhỏ." Lạp Lệ Sa nói: "Còn có sữa đậu nành."
Sữa đậu nành rất ngọt, Phác Thái Anh uống hai ngụm, cảm thấy rất tốt, nàng mỉm cười với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng còn ngọt hơn cả sữa đậu nành.
Ăn xong cơm sáng Phác Thái Anh do do dự dự, tựa hồ có chuyện muốn nói với Lạp Lệ Sa, vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, dắt chó đi dạo trở về, hai người cùng lên xe, Lạp Lệ Sa nói: "Buổi hòa nhạc của Trương Hinh cô có muốn đi không?"
Phác Thái Anh vừa định nói chuyện, sau đó nghĩ đến bạn học cùng lớp kia, nàng chần chờ hai giây, Lạp Lệ Sa nói: "Không phải tìm Chu Nguyên, thân thích của Bạch Miêu cũng làm ở sân vận động."
Vẫn là một cán bộ, nhận được vé càng dễ dàng hơn.
Phác Thái Anh gật đầu: "Vậy tôi sẽ liên lạc với Bạch lão sư?"
Lạp Lệ Sa nói: "Không cần, hôm qua tôi nói với cậu ấy rồi, bảo cậu ấy chuẩn bị cho chúng ta hai vé."
Phác Thái Anh quay đầu: "Lạp lão sư cũng muốn đi sao?"
Nàng còn tưởng rằng Lạp Lệ Sa là người không có hứng thú với các buổi hòa nhạc.
Lạp Lệ Sa nói: "Ngẫu nhiên nghe một chút có thể trợ giúp kích thích linh cảm."
Phác Thái Anh gật đầu, khen ngợi cô: "Khó trách Lạp lão sư lợi hại như vậy."
Thần sắc của nàng nghiêm túc, khen Lạp Lệ Sa vành tai đỏ lên, cô ho khan một tiếng nắm chặt tay lái, ngón tay có tiết tấu gõ vào mặt trên, điện thoại Phác Thái Anh đột nhiên vang lên, nàng từ trong túi lấy ra, là Hoa Lạc.
Âm thanh Hoa Lạc hàm hồ: "Cậu dậy rồi sao? Cậu dậy sớm như vậy để làm gì?"
Phác Thái Anh giải thích: "Phải đi ghi âm."
"A, ra là vậy." Hoa Lạc nói: "Tôi thiếu chút nữa đã quên."
Phác Thái Anh hỏi cô: "Sao cậu lại tỉnh sớm như vậy?"
Hoa Lạc nói: "Đừng nhắc, mới sáng sớm đã bị mẹ tôi đánh thức, điện thoại kết nối là vừa mắng vừa khóc, còn hỏi tôi có phải thiếu nhiều tiền như vậy hay không, người đàn ông kia cho rằng Lạp lão sư là dân đòi nợ, tôi thật sự muốn cười chết."
Bất quá như vậy cũng tốt, mẹ cô tạm thời sẽ không giới thiệu người khác cho cô nữa, cô cũng không quan tâm thanh danh tốt cái gì, cút đi.
Phác Thái Anh mím môi: "Vậy cậu ngủ lại một chút đi?"
"Ừm." Hoa Lạc nói: "Ừm, sẽ ngủ lại, cậu thay tôi cảm ơn Lạp lão sư, hôm qua nếu không có cô ấy, khẳng định tôi còn phiền phức, rảnh rỗi tôi mời cô ấy bữa cơm."
Phác Thái Anh đồng ý.
Cúp điện thoại nàng quay đầu, nói với Lạp Lệ Sa: "Là Hoa Lạc."
"Cậu ấy nói chuyện hôm qua cảm ơn cô."
Lạp Lệ Sa cười: "Không cần." Sau đó, cô đánh tay lái nói một câu: "Tôi còn muốn cảm ơn cô ấy."
Xe vừa vặn đến phòng thu âm, sau khi Phác Thái Anh xuống xe cùng Lạp Lệ Sa đi vào, Dư Ôn ra khỏi phòng thu âm liền thấy bóng lưng của Phác Thái Anh, ánh mắt cô ta bình tĩnh nhìn vài giây, bên cạnh có người chào hỏi: "Chào buổi sáng, Ôn Ôn."
Dư Ôn tươi cười, giọng nói ôn nhu: "Chào buổi sáng."
Sau khi lướt qua đoàn làm phim, cô ta mới lạnh mặt, từ trong túi lấy ra điện thoại, bùm bùm đánh một đống chữ, cuối cùng gửi đi, không nhận được hồi âm, tâm tình cô ta rất vui vẻ, rời khỏi phòng thu âm.
Phác Thái Anh đứng ở trước thiết bị, nàng nhìn về phía màn hình lớn, cùng nhân vật chính đối thoại, Lạp Lệ Sa ngồi ở một bên, thấy Kỷ Tử Bạc gõ máy tính nói: "Bạch Miêu nhắn tin cho tôi, cậu ấy nói cậu đáp ứng cậu ấy [Động tình] tìm Thái Anh?"
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, Kỷ Tử Bạc nói: "Có thể, vậy cậu bằng lòng để vợ mình cống hiến hết mình cho nghệ thuật sao?"
Cô ấy nói xong Lạp Lệ Sa cũng không đáp lời, liền như vậy bình tĩnh nhìn cô ấy, Kỷ Tử Bạc sờ sờ mặt của mình: "Làm sao vậy? Cậu nhìn cái gì?"
Lạp Lệ Sa lạnh lùng mở miệng: "Không có gì, tôi xem cậu gần đây làm việc rất không chuyên nghiệp."
Kỷ Tử Bạc:......
Cô ấy mắt trợn trắng, chuyên nghiệp chuyên nghiệp, hai vợ chồng nhà cô mới là chuyên nghiệp nhất!
Lạp Lệ Sa lại nói: "Kịch bản của Bạch Miêu viết xong gửi cho tôi."
Kỷ Tử Bạc:......
Cô ấy thật sự cho rằng Lạp Lệ Sa sẽ mặc kệ, giả bộ đến cùng, không nghĩ tới nhanh như vậy liền không chịu nổi, Kỷ Tử Bạc nói: "Có thể cho cậu xem, nhưng không được phép xóa những cảnh diễn quan trọng."
Mọi người đều biết, hầu hết các cảnh diễn của Bạch Miêu đều là thông qua va chạm tình cảm mãnh liệt mới có thể thăng hoa, Lạp Lệ Sa nói: "Biết."
Cô nói: "Cậu cho rằng tôi là Đường Nghênh Hạ sao?"
Kỷ Tử Bạc nghẹn một hơi, nói đến Đường Nghênh Hạ, cô ấy còn nghĩ đến một chuyện, Kỷ Tử Bạc hỏi Lạp Lệ Sa: "Cậu nói xem lúc trước chúng ta gửi tin nhắn cho Thái Anh, cô ấy không nhận được, có phải là......"
Đương nhiên đây chỉ là một cái suy đoán, bởi vì thời gian không thể trùng hợp như vậy, cô ấy gửi hai tin nhắn Phác Thái Anh đều không có nhận được, Trân Duyên thông báo tin tức Phác Thái Anh cũng không có nhận được, hơn nữa cô ấy còn cùng Trân Duyên đối chiếu qua thời gian, chẳng lẽ vừa vặn khi cô ấy gửi hai tin nhắn kia đi, Đường Nghênh Hạ lập tức xóa tin nhắn của cô ấy, sợ bị Phác Thái Anh phát hiện động qua điện thoại, cho nên cô ta cũng xóa đi tin nhắn của Trân Duyên?
Cũng không đúng, tại sao lại xóa tin nhắn của bọn họ?
Trừ phi cô ta không muốn Phác Thái Anh phát triển ở trong giới này.
Kỷ Tử Bạc còn chưa nói xong Lạp Lệ Sa sắc mặt hơi trầm xuống, cô hỏi Kỷ Tử Bạc: "Để cho cậu điều tra tin tức, còn chưa tra được sao?"
"Vẫn chưa." Kỷ Tử Bạc đáy lòng đột nhiên có chút mâu thuẫn, nếu thật sự có liên quan đến Đường Nghênh Hạ, bọn họ sẽ nói cho Phác Thái Anh biết hay không? Phác Thái Anh có thể tiếp thu sao?
Một người dù kiên cường đến đâu khi biết bản thân bị người thân cận nhất lừa gạt, đều sẽ hỏng mất đi?
Kỷ Tử Bạc lúc này mới hiểu được vì sao ban đầu Lạp Lệ Sa không cho cô ấy nói phỏng đoán của bọn họ với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nói: "Điều tra trước đi, tra được lại nói, không cần tùy tiện suy đoán."
"Biết rồi." Kỷ Tử Bạc nói: "Tôi cũng chỉ cùng cậu nói một chút, nếu —— nếu thật sự là —— Đường Nghênh Hạ cũng không phải người tốt lành gì!"
Đường Nghênh Hạ không phải người tốt.
Lạp Lệ Sa đã sớm biết.
Cô không cùng Kỷ Tử Bạc nhiều lời, mà là nghiêm túc nghe xong ghi âm, suất diễn của Phác Thái Anh không có nhiều như hai vai chính kia, nàng ghi âm một đoạn là có thể nghỉ ngơi khoảng thời gian dài, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi nàng đến tiệm trà sữa mua cho mọi người một ly trà sữa, Lạp Lệ Sa từ phòng vệ sinh ra tới nhìn thấy nàng đưa qua trà sữa, nói: "Lạp lão sư, vẫn còn nóng."
Lạp Lệ Sa cầm trong tay, trong lòng sung sướng, cô cười: "Được, còn có hai đoạn nữa là kết thúc phải không?"
Phác Thái Anh nói: "Ừm, còn hai đoạn."
Lạp Lệ Sa nhấp khẩu trà sữa, sau khi vào cửa nhìn thấy thành viên đoàn làm phim đều mỗi người một ly, khóe môi vừa mới giơ lên cũng hơi hạ xuống, Phác Thái Anh tiến vào bị một diễn viên lồng tiếng gọi đi, hai người không biết nói cái gì, Phác Thái Anh gật đầu cười, thần sắc khó có được thả lỏng, Lạp Lệ Sa một mình ngồi trên ghế uống trà sữa, trong túi điện thoại lập loè chấn động, Lạp Lệ Sa lấy ra nhìn thì thấy là dãy số của mẹ cô, cô liếc nhìn Phác Thái Anh cách đó không xa, đột nhiên kêu: "Anh Anh."
Phác Thái Anh quay đầu, nói với người bên cạnh: "Tôi đi một lát."
Nói xong nàng đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa chỉ vào điện thoại nói: "Vào đây."
Là một cái phòng nghỉ, Phác Thái Anh theo Lạp Lệ Sa đi vào, tức khắc an tĩnh hơn rất nhiều, phòng nghỉ có một cái sô pha lười, hai người ngồi xuống, Lạp Lệ Sa ngồi xuống rồi nói với Phác Thái Anh: "Là mẹ tôi."
Phác Thái Anh tuy rằng không rõ vì cái gì kêu nàng tiến vào, vẫn là nghiêm túc gật gật đầu, Lạp Lệ Sa tiếp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, nàng bất ngờ nghe nói đến hai chữ xem mắt, Phác Thái Anh trong lòng rùng mình, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối qua đáp ứng Lạp Lệ Sa, thân thể nàng càng thêm ngồi thẳng tắp, nghiêng tai nghe Lạp Lệ Sa nói: "Không cần giới thiệu cho con, con hiện tại có người mình thích."
Cô nói quá thuận miệng, còn nhìn đôi mắt của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh khẩn trương chớp chớp mắt, đôi tay nắm chặt lại, Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: " Mới ở bên nhau không lâu, là sự thật, con thích lâu rồi, cô ấy mới đáp ứng con, cho nên con chưa kịp nói cho ba mẹ biết, không có gạt ba mẹ......"
Phác Thái Anh hô hấp đều khẩn trương, cơ thể căng thẳng, Lạp Lệ Sa nói: "Loại người gì? Đương nhiên rất tốt, tính cách cũng tốt, còn biết nấu cơm, không tin? Vì cái gì không tin? Được, con bảo cô ấy nghe điện thoại."
Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh, dùng khẩu ngữ nói: "Muốn cô nghe điện thoại."
Phác Thái Anh gật đầu: "Được."
Nàng tiếp nhận điện thoại, dán ở bên tai, lỗ tai vừa hồng vừa nóng, lúc trước đều là ở trước mặt đối tượng xem mắt của Hoa Lạc nói dối, bạn cùng lứa tuổi nên không có khẩn trương như vậy, lần đầu tiên đối mặt với trưởng bối, Phác Thái Anh tim đập đều nhanh, nàng tiếp nhận điện thoại nói: "Chào dì."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ: "Con chính là bạn gái của Sa Sa?"
Trái tim của Phác Thái Anh treo lên, nắm chặt điện thoại, hít hai hơi thật sâu mới nói: "Dạ, đúng vậy, con là Lạp—— con là bạn gái của cô ấy."
Lạp Lệ Sa rũ mắt, nghiêng đầu, dựa vào sô pha, một tay chống bên môi, che giấu khóe môi áp không được ý cười.
*****
Phác Thái Anh: Con là bạn gái của cô ấy.
Lạp Lệ Sa: Tốt lắm bạn gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro