Chương 19: Con thỏ
Phác Thái Anh cũng không xa lạ gì với cảnh giường chiếu, dù sao trong tiểu thuyết nào mà không có cảnh thân mật, một số câu thoại cùng âm thanh hổn hển thậm chí còn không được đăng lên mạng, chỉ có thể cùng cư dân mạng thảo luận một chút, nàng còn nhớ cách đây khá lâu, có một bộ kịch truyền thanh phát sóng trực tiếp hiện trường, bọn họ rút phải hình phạt chính là cảnh nóng của một bộ phim truyền hình, nàng cùng một diễn viên lồng tiếng khác đã thành công trong việc đóng cửa phòng tối ở trong đó năm phút, lúc ấy còn trở thành trò đùa cho mọi người.
Đoạn mà Lạp Lệ Sa đưa cho nàng là một cảnh giường chiếu tiêu chuẩn, quy mô hẳn ở mức độ mà nền tảng có thể chấp nhận, nếu là nàng trước đây, việc ghi lại cảnh này sẽ không khó, nhưng dù sao nàng đã hai năm không có lồng tiếng cảnh giường chiếu, nhất thời vẫn chưa tìm được cảm giác, Phác Thái Anh cũng không vội vàng ghi âm, mà căn cứ theo tên trong kịch bản tìm kiếm tiểu thuyết.
Cư nhiên là tiểu thuyết của Bạch Miêu, Bạch Miêu là một trong những tác giả ngay sau khi mở trang web đã viết bách hợp, viết văn còn sớm hơn Lạp Lệ Sa, nhắc đến cô ấy, liền sẽ nghĩ ngay đến một từ, thời đại của nước mắt, mấy năm đầu đề tài trang web không hạn chế, cái gì cũng có thể viết, Bạch Miêu thuộc nhóm tác giả lâu đời rất có danh tiếng, đã viết rất nhiều CP kinh điển, cô ấy đặc biệt am hiểu viết về sự va chạm giữa tình dục, tình yêu và hiện thực.
Thực tế càng tàn khốc, những người thân yêu xung quanh càng ít hiểu biết, càng coi nhân vật chính như quái vật, nhân vật chính càng muốn đắm mình trong tình dục và giải phóng bản thân, năm đó, đồng tính luyến ái vẫn là đề tài luôn được che giấu, các tác phẩm của cô ấy giống như tia bình minh xuyên qua bầu không khí u ám, trở thành món ăn tinh thần của rất nhiều người, Phác Thái Anh xem không nhiều, nhưng có nghe qua cái tên Bạch Miêu.
Nghe nói Bạch Miêu mấy năm nay không có tác phẩm mới, giống như Lạp Lệ Sa, đi viết kịch bản bách hợp, hẳn là hai người quen nhau, Lạp Lệ Sa mới để cho mình thử một lần.
Phác Thái Anh hít sâu một hơi, đi vào phòng tắm rửa, sau đó bắt đầu đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết tổng cộng có 30 vạn chữ, cũng không dài, nàng muốn biết hậu trường của cảnh đó là tình tiết gì, càng muốn biết tâm tình của nhân vật chính trong cảnh giường chiếu đó là gì, để có thể hiểu được tâm lý của nhân vật và biết nên sử dụng giọng điệu như thế nào.
Lạp Lệ Sa đi ra ngoài rót nước, nhìn qua khe cửa thấy Phác Thái Anh đang ngồi trên giường, cúi đầu xem điện thoại, Hanh Hanh nằm ở cửa, khi thấy cô chuẩn bị đứng lên, tay Lạp Lệ Sa đặt lên môi, ra hiệu cho Hanh Hanh đừng cử động, Hanh Hanh thật sự tiếp tục nằm sấp, lắc lắc cái đuôi.
Một bóng người đi ngang qua cửa, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn cũng không thấy ai, nhưng trong phòng làm việc lại nghe thấy động tĩnh, nàng mím môi tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế bật máy tính lên, hôm nay cô ngủ ở văn phòng tạp chí gần như cả ngày, hiện tại không ngủ được nên đành đứng dậy sửa kịch bản, sau khi bật máy tính lên, cô đăng nhập vào Q, một loạt tin nhắn được gửi đến, có tạp chí, đoàn làm phim, Kỷ Tử Bạc, còn có nhóm nhỏ, trong nhóm nhỏ có bốn năm tác giả, là thời điểm cô vừa viết văn liền quen biết, trong đó có Bạch Miêu.
[Bạch Miêu]: Người đâu? Người đâu? @Lạp Lệ Sa.
[Song Tử]: Lạp lão sư gần đây rất bận, mấy ngày rồi không thấy cô ấy trong nhóm.
[Nguyệt Nguyệt]: Còn không phải do tạp chí kia sao? Nghe nói cố ý áp giá lão Lạp, muốn nâng đỡ Đường Nghênh Hạ.
[Bạch Miêu]: Chỉ vì việc này?
[Lạp Lệ Sa]: Đương nhiên không phải.
Cô đột nhiên thốt ra một câu, những người khác nhất thời không có phản ứng, nhưng Bạch Miêu lại là người phản ứng đầu tiên: [A! Người bận rộn đã trở lại! @Lạp Lệ Sa]
[Lạp Lệ Sa]: Làm gì?
[Bạch Miêu]: Sợ cậu bị tạp chí ép giá một mình khóc thút thít, có muốn chị đây đến an ủi cậu không?
[Lạp Lệ Sa]: Làm sao an ủi? Quyền thừa kế có viết tên tôi không?
[Bạch Miêu]: Cút! Cậu chỉ nghĩ đến chuyện này sao!
Lạp Lệ Sa nhìn Bạch Miêu náo loạn trong nhóm, đột nhiên @cô ấy, Bạch Miêu đánh hai dấu chấm hỏi, Lạp Lệ Sa: [Không có gì.]
Bạch Miêu lập tức nhắn tin riêng cho cô: [Có chuyện gì vậy? Thật sự bị bên tạp chí kia làm cho tức giận? Cậu tức giận cái gì, mỗi ngày cậu chỉ cần mở nền tảng livestream kiếm tiền cũng đủ đè bẹp rồi, còn quan tâm đến nó làm gì?]
Lạp Lệ Sa: [Không phải chuyện tạp chí.]
Bạch Miêu: [Vậy là chuyện gì?]
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng nhắn: [Sau này sẽ nói với cậu.]
Bạch Miêu gửi một biểu tượng cảm xúc OK, Lạp Lệ Sa tắt khung trò chuyện riêng, thấy Kỷ Tử Bạc gửi tin nhắn cho cô: [Tôi đã liên lạc với Trân Duyên để hỏi về chuyện của Phác Thái Anh.]
Trân Duyên là nhà sản xuất của bộ kịch truyền thanh đã gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh trước đó, nhưng Phác Thái Anh nói rằng nàng chưa từng nhận được, mâu thuẫn giữa hai người cũng bắt đầu từ lúc đó, về sau bọn họ đều cho rằng Phác Thái Anh rút khỏi giới.
Nhưng bây giờ gặp lại, cô phát hiện mọi chuyện hình như không phải như vậy.
Lạp Lệ Sa sau khi trả lời Kỷ Tử Bạc, ngồi tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ thể, rõ ràng là không buồn ngủ, nhưng cô không muốn làm gì cả, cuối cùng cô mở livestream, bấm vào phòng livestream của Phác Thái Anh, trên giao diện livestream có toàn bộ các bài hát được fans đăng tải hôm nay, cô cầm điện thoại quay về phòng, một bên nghe nhạc một bên lên giường nghỉ ngơi.
Cách vách, Phác Thái Anh vẫn đang đọc tiểu thuyết.
Một cuốn tiểu thuyết 30 vạn chữ, Phác Thái Anh cũng chỉ mất mấy giờ để đọc, nàng nhìn đồng hồ thấy điểm 4 giờ sáng, sau khi đọc xong còn tiện tay ghi chép một chút, phân tích sâu sắc tính cách nhân vật chính, cùng với sự thay đổi tâm lý của nhân vật chính trong cảnh giường chiếu kia, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, Lạp Lệ Sa còn chưa tỉnh, tối qua ngủ muộn như vậy, sáng nay nhất định không dậy nổi, nàng thừa dịp cảm xúc còn đang ở, đóng cửa phòng bắt đầu ghi âm.
Khoảng một giờ sau, Phác Thái Anh mặt đỏ bừng bước ra khỏi phòng, nàng trước tiên dẫn Hanh Hanh đi vệ sinh, sau đó cho Hanh Hanh ăn một chút rồi dẫn nó xuống lầu đi dạo.
Hanh Hanh tinh thần hưng phấn, hoàn toàn trái ngược với Phác Thái Anh đang ngáp dài bên cạnh, Phác Thái Anh mí mắt sụp xuống, bị một con chó kéo đi, đi loanh quanh hai vòng mới trở về nhà, đúng như dự đoán, Lạp Lệ Sa vẫn chưa thức, Phác Thái Anh cũng chờ không nổi, nên giúp cô làm điểm tâm, sau khi rửa mặt liền bò lên giường ngủ.
Thời điểm Lạp Lệ Sa tỉnh dậy, căn phòng yên tĩnh, ngoài cửa không có động tĩnh gì, cô gãi đầu bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cửa phòng Phác Thái Anh đóng lại, Hanh Hanh nằm sấp ở cửa, ngửa đầu nhìn cô, Lạp Lệ Sa sờ đầu nó, đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ngang phòng bếp nhìn thấy trên bàn ăn đặt một cái hộp, cô đi tới, cúi đầu nhìn, bên cạnh hộp còn có một tờ ghi chú —— [Lạp lão sư, thức dậy thì ăn bánh đi.]
Là chữ viết của Phác Thái Anh, quyên tú xinh đẹp, chữ giống như người.
Tâm tình của Lạp Lệ Sa rất tốt, nhét tờ giấy vào túi áo ngủ, lấy bánh trong hộp ra, cho vào lò vi sóng hâm nóng, Hanh Hanh cái mũi ngửi ngửi, Lạp Lệ Sa điểm lên trán nó, lắc đầu nói: "Mày không được động tâm tư."
Hanh Hanh ô ô một tiếng, có chút ủy khuất.
Lạp Lệ Sa chui vào phòng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ rồi bước ra ngoài, Hanh Hanh vẫn nằm đó bất động, rất quy củ, Lạp Lệ Sa vừa ăn bánh vừa lấy đồ ăn vặt của chó do mình mua ra, lẩm bẩm nói: "Đừng để cô ấy biết..."
Hanh Hanh gâu gâu hai tiếng, tựa hồ đang phụ họa.
Lạp Lệ Sa sau khi ăn bánh liền đi vào phòng sách, mở máy tính lên, kịch bản đang chỉnh đến một nửa, phía dưới màn hình có ảnh đại diện lóe lên, có người gửi tin nhắn cho cô, Lạp Lệ Sa mở ra, là tổng biên tập tạp chí Mễ Kỳ, tám phần hẳn là nghe nói cô cùng chủ cũ kia không ký hợp đồng, hiện tại tới báo giá.
Mễ Kỳ không phải tạp chí nhỏ, lần đầu tiên hợp tác với Lạp Lệ Sa, cũng coi như cấp đủ thành ý, tổng báo giá 400 vạn, 20% tiền bản quyền, nếu không có chủ cũ kia của Lạp Lệ Sa, đây quả thật là điều kiện tối ưu nhất, nhưng bọn họ đối mặt chính là Lạp Lệ Sa, sợ không đủ nên tổng biên tập đã đích thân tới hỏi ý tứ của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa xác thực có lòng muốn đổi tạp chí, hợp tác vài năm không sai, cùng Triệu Tư Nhiễm có chút giao tình cũng là thật, nhưng bọn họ vẫn chưa đến mức không thể sống thiếu nhau.
Huống hồ dùng Đường Nghênh Hạ áp chế cô, nếu là người khác, không chừng cô mắt nhắm mắt mở cho qua, cố tình lại là Đường Nghênh Hạ.
Lạp Lệ Sa nhắm một mắt, còn thật sự không nhắm lại được.
Cô trả lời: [Tôi sẽ xem xét.]
Đối phương thấy cô buông lỏng cơ hội liền vội vàng đáp: [Vậy chiều nay tôi đem hợp đồng qua cho cô xem được không? Cô có thể xem xét kỹ càng hơn?]
Đưa qua đây?
Sợ là bất tiện.
Lạp Lệ Sa: [Hẹn ở quán cà phê đi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.]
Tổng biên tập: [Được, chúng ta hẹn vào buổi trưa được không? Nhân tiện tôi mời cô ăn một bữa cơm?]
Lạp Lệ Sa: [Không cần, 3 giờ chiều đi.]
Thời gian livestream của Phác Thái Anh là 4 giờ, trước tiên còn phải chuẩn bị máy móc, cô sợ Phác Thái Anh ngủ quên, nên định ở nhà đợi cho đến 3 giờ, lúc đó Phác Thái Anh không dậy nổi, cô có thể gõ cửa.
Phác Thái Anh không ngủ quên, khi đồng hồ báo thức vang lên, nàng liền mở mắt, trong chăn quá ấm áp và thoải mái, nàng cọ hơn mười phút mới xốc chăn lên, đẩy cửa ra thấy Lạp Lệ Sa đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, Phác Thái Anh chào hỏi: "Xin chào Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng, Phác Thái Anh mặc một bộ đồ ngủ lông xù nhìn có vẻ rộng rãi, thoải mái, tóc hơi loạn, vẻ mặt giống như người vừa mới ngủ dậy, trên mặt có chút ửng hồng, khí sắc so với lúc mới dọn tới tốt hơn nhiều, cô mở miệng: "Xin chào."
Phác Thái Anh nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm, bên cạnh đặt một cái túi xách màu cà phê, không khỏi hỏi: "Lạp lão sư sắp ra ngoài sao?"
Lạp Lệ Sa hơi gật đầu: "Lát nữa ra ngoài bàn công việc, khi về mang cho cô một ly cà phê nhé?"
Phác Thái Anh vò đầu, tay áo ngủ dài che kín bàn tay, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy toàn thân Phác Thái Anh đều mềm mụp, ánh mắt không khỏi mềm xuống, đáy lòng tràn ngập muôn vàn cảm xúc.
"Được." Phác Thái Anh nói: "Đúng rồi Lạp lão sư, tôi đã ghi âm đoạn diễn ngày hôm qua, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô."
Trong mắt Lạp Lệ Sa hiện lên vẻ kinh ngạc: "Xong rồi?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Ừm."
Nói xong, nàng ngáp một cái, ngượng ngùng cười trừ với Lạp Lệ Sa, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lạp Lệ Sa ở bên ngoài đợi rất lâu nhưng không thấy nàng ra, mắt thấy sắp đến 3 giờ, cô nói với Phác Thái Anh một tiếng liền đi ra ngoài.
Phác Thái Anh nghe thấy tiếng đóng cửa thì thở ra một hơi, tìm được đoạn ghi âm trong điện thoại, quả thật vừa rồi nàng luôn chờ Lạp Lệ Sa đi ra ngoài, sẽ không cần mặt đối mặt, hoặc ở trong cùng một cái không gian, để khỏi thấy xấu hổ khi gửi đoạn ghi âm này.
Mặc dù nàng biết, chỉ là một đoạn ghi âm thôi, nhưng nàng không chịu nổi cảm giác xấu hổ từ trong xương cốt.
Lạp Lệ Sa lên xe theo thói quen mở nhạc, Bluetooth trên xe vừa kết nối, đoạn ghi âm của Phác Thái Anh liền gửi tới, cô thuận tay mở ra, trong xe yên tĩnh đột nhiên truyền đến âm thanh ái muội thở hổn hển: "A...... Ừm...... Là chỗ này ——"
Lạp Lệ Sa giật mình tắt điện thoại, âm thanh đột nhiên im bặt!
Phanh! Phanh! Phanh! Trong lòng cô phảng phất có một vạn con thỏ, đang chạy rất nhanh, va chạm, ngực bị đụng vào nóng lên!
*****
Lạp Lệ Sa: Không được không được.
Phác Thái Anh: Nghe âm thanh đã không được?
Lạp Lệ Sa: Không phải chị không được, là sợ em không được.
Phác Thái Anh: Em vì cái gì không được?
Lạp Lệ Sa: Sợ em chịu không nổi.
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro