Chương 17: Đứng đắn
Thẳng như thép Phác Thái Anh sau khi gửi xong tin nhắn, cảm thấy hẳn đã giải thích rõ ràng, bất quá đêm nay bà chủ tiêu thật sự quá nhiều, nên nàng quyết định chờ nền tảng chia tiền cho nàng rồi sẽ trả lại bà chủ một phần.
Lạp Lệ Sa nhìn câu tôi là thẳng cười gần chết, Phác Thái Anh nhắn: [Bà chủ, có thể thêm Wechat không?]
Nền tảng không thể phát bao lì xì, chỉ có thể thêm WeChat.
Lạp Lệ Sa nhìn hai chữ WeChat thì mím môi, chuyển sang WeChat, cô có ba tài khoản, một tài khoản hiện đang sử dụng, một tài khoản đã từ rất lâu và một tài khoản khác đã hai năm không đăng nhập.
Một lúc sau, Lạp Lệ Sa mới bấm vào tài khoản hai năm không đăng nhập kia, sau khi nhập mã xác minh, màn hình chợt lóe lên, ảnh đại diện vừa quen vừa lạ, là lúc trước cô mất hai ngày để chọn, cuối cùng hỏi Phác Thái Anh: [Thích cái nào?]
Phác Thái Anh nhắn: [Cô có chứng khó khăn khi lựa chọn sao?]
Cô không phải, cô chỉ là hy vọng chọn cái mà Phác Thái Anh thích, như vậy Phác Thái Anh khi trò chuyện với cô nhìn thấy ảnh đại diện cũng sẽ vui vẻ hơn, sự thật chứng minh, chỉ dựa vào thích ảnh đại diện, cũng không có tác dụng gì.
Lạp Lệ Sa bấm vào, chỉ có vài người liên hệ, ngược lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh đại diện của Phác Thái Anh, cô bấm vào, lịch sử trò chuyện hai năm trước đã bị hệ thống xóa sạch, giao diện một mảnh trắng xóa, nhưng cô vẫn nhớ rõ nội dung trò chuyện cuối cùng.
Phác Thái Anh nói, nàng đang yêu đương.
Lúc đó, cô chỉ nhớ đầu óc mơ màng, cũng không nhớ đã hàn huyên cái gì, cuối cùng khi nói về lý do tại sao nàng lại yêu người kia, Phác Thái Anh nói có thể là bởi vì người kia rất chăm sóc nàng, rất tinh tế, còn chưa ở bên nhau, người kia đã chuẩn bị trà gừng cho nàng khi nàng bị cảm, còn nói lần đầu tiên hai người tiếp xúc chính là ở chung cư, người kia chuẩn bị bình giữ nhiệt, chuẩn bị trà gừng.
Sắc mặt cô tái nhợt, cảm xúc đột nhiên kích động lại lo lắng, bởi vì vội vàng cho nên gõ sai rất nhiều chữ, muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng nhìn thấy Phác Thái Anh nhắn: [Thật tốt, tôi cũng thích cô ấy.]
Tay cô run rẩy xóa từng chữ một, đè nén tâm tình xuống, kể cả tình cảm còn chưa kịp nói ra, chua xót không rõ, cuối cùng cô hỏi Phác Thái Anh: [Nếu cô ấy không pha trà gừng cho cô ở chung cư, cô còn thích cô ấy sao?]
Phác Thái Anh không chút do dự, trả lời cô: [Vẫn thích.]
Hai chữ, đập tan ảo tưởng duy nhất của cô, cô im lặng thật lâu mới nhắn lại: [Rất tốt, chúc cô hạnh phúc.]
Phác Thái Anh trả lời: [Cảm ơn.]
Sau đó, các nàng cũng không liên lạc nữa, biến mất trong thế giới lẫn nhau, giống như bạn qua mạng chưa từng gặp mặt, Kỷ Tử Bạc không dưới một lần mắng cô là đồ ngốc, đi học chưa từng lấy qua học sinh giỏi, lớn như vậy chưa từng làm ra mấy chuyện tốt, hiện tại lại làm áo cưới giúp cho tình địch.
Đúng vậy, chính cô cũng không nhịn được mắng mình là đồ ngốc.
Nhưng dù có ngốc đến đâu, cô cũng không chịu nổi một câu kia của Phác Thái Anh.
Nàng nói thích Đường Nghênh Hạ.
Câu này mới là vũ khí sắc bén đả thương người nhất, xé nát mối liên hệ duy nhất giữa các nàng.
Từ đó về sau, cô từ chối tất cả mọi hợp tác tiếp xúc với Đường Nghênh Hạ, chính là không muốn nghe được tin tức của Phác Thái Anh từ trong miệng người khác, cho dù chỉ là có khả năng nghe được, cô cũng không muốn.
Lạp Lệ Sa hoàn hồn, sau khi rời khỏi liền đăng nhập vào tài khoản từ rất lâu trước kia, thay xong ảnh đại diện rồi thêm số Wechat của Phác Thái Anh và gửi yêu cầu kết bạn.
Phác Thái Anh đang hát thì nghe được điện thoại rung lên, nàng thừa dịp uống nước cầm lên, nhìn thấy ảnh đại diện, đầu tiên là sửng sốt, xác nhận nhiều lần không phải cùng một tài khoản mới thông qua, hỏi: [Bà chủ?]
Lạp Lệ Sa: [Ừm, là tôi.]
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cô, hoảng hốt nói: [Ảnh đại diện nhìn rất quen.]
Ảnh đại diện quen thuộc như vậy khiến nàng nhớ đến một người bạn trên mạng trước kia, quen biết khi đổi nền tảng hai năm trước, cũng là một bà chủ giàu có, nhưng bà chủ kia cùng bà chủ mới không giống nhau, tương đối hiền hòa, trong phòng livestream của nàng cũng hay trò chuyện, nửa tháng tặng rất nhiều quà cho nàng, sau đó lên làm quản lý phòng, các nàng cũng thêm thông tin liên lạc, bà chủ kia cũng có chứng khó khăn khi lựa chọn.
Ngược lại có chút tương tự với Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa đọc xong tin nhắn này dừng lại một chút, sau đó gõ: [Ảnh đại diện có vấn đề gì sao?]
Phác Thái Anh: [Không có gì, một người bạn của tôi cũng sử dụng ảnh đại diện này, rất đáng yêu.]
Đó là phiên bản Q của một nhân vật anime cách đây vài năm, hai năm nay anime lại hot lên, cho nên rất nhiều người sử dụng ảnh đại diện này, Phác Thái Anh không để tâm, nhưng Lạp Lệ Sa lại vì câu nói này của nàng mà nổi lên gợn sóng.
Hóa ra, nàng vẫn còn nhớ.
Lạp Lệ Sa tâm tình khá tốt, nhìn Triệu Tư Nhiễm bước vào đều là vẻ mặt ôn hoà, Triệu Tư Nhiễm lại bị cái nhìn của cô mà kinh hồn bạt vía, Lạp Lệ Sa vốn vì hạ thấp bốn điểm mà tâm tình không tốt, hiện tại nàng lại liên hệ không được ông chủ, nàng đến nhà cũng không tìm được người, nói là đi ra ngoài họp, nàng trong điện thoại nhẫn nhịn tính tình hỏi: "Còn Lạp lão sư thì sao?"
Ông chủ nói: "Nếu không đồng ý hạ bốn điểm, cô hỏi thử hạ hai điểm được không."
Suy nghĩ gì vậy? Đầu tiên tát một cái, sau đó cho một viên kẹo hư hư thực thực?
Tưởng Lạp Lệ Sa là tác giả nhỏ mới lần đầu xuất bản nên lừa gạt sao?
Nàng thật sự không dám nói hạ xuống hai điểm, nhất là sau khi Lạp Lệ Sa đã đợi một ngày, Triệu Tư Nhiễm cười gượng: "Lạp lão sư, nghỉ ngơi tốt không? Tôi mời cô ăn tối nhé?"
Lạp Lệ Sa liếc nàng một cái: "Còn chưa liên hệ được?"
Triệu Tư Nhiễm nói: "Đi tỉnh bên cạnh họp."
Lạp Lệ Sa hiểu ý, gật đầu: "Vậy lần sau lại nói."
Triệu Tư Nhiễm có chút áy náy nhìn cô nói: "Tối nay tôi mời cô ăn cơm, ăn xong đưa cô về được không?"
Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn nàng mỉm cười: "Không cần phiền phức."
Triệu Tư Nhiễm giật mình, Lạp Lệ Sa đã lướt qua nàng đi ra ngoài, Triệu Tư Nhiễm còn muốn đuổi theo, liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa ra khỏi cửa lớn của tạp chí lên xe, một chút ánh hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt cô, lạnh băng lại cao ngạo, nàng mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên thấy Lạp Lệ Sa cũng là ở cửa công ty, Lạp Lệ Sa đang ngồi trong xe, bọn họ vừa nói xong lần hợp tác đầu tiên, nàng nói với Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư, cô yên tâm, sau này tất cả mọi chuyện liên quan đến việc xuất bản của cô đều do tôi phụ trách."
Lạp Lệ Sa quay đầu cười với nàng nói: "Làm phiền rồi."
Một câu làm phiền này, hai người đã hợp tác được mấy năm, mà hiện tại Lạp Lệ Sa nói không cần phiền phức, Triệu Tư Nhiễm từ lời này nghe ra ý tứ sau này cũng không cần phiền phức, nàng vội vàng kêu: "Lạp lão sư!"
Lạp Lệ Sa đã bật động cơ, rời đi trước mặt nàng, Triệu Tư Nhiễm khẽ thở dài, trợ lý tiến lên hỏi: "Tổng biên tập, có phải Lạp lão sư tức giận không?"
"Tức giận?" Triệu Tư Nhiễm cười tự giễu: "Chúng ta còn chưa đủ tư cách làm cho cô ấy tức giận."
Trợ lý hỏi: "Ông chủ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tại sao đột nhiên muốn hạ thấp bốn điểm?"
Triệu Tư Nhiễm nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô nói thử xem cá cùng tay gấu có thể kiêm được không?"
Trợ lý không hiểu.
Triệu Tư Nhiễm cũng không giải thích, cho dù Lạp Lệ Sa đồng ý hạ thấp hai điểm, Đường Nghênh Hạ thì sao? Nhất thời không náo loạn, không có nghĩa là trong vòng hai năm cũng sẽ không náo loạn, hơn nữa bút danh của Đường Nghênh Hạ hiện tại nước lên là thuyền lên, thật sự cam lòng bị mua đứt như vậy sao? Nhìn điều kiện tốt của Lạp Lệ Sa, Đường Nghênh Hạ sẽ không động tâm sao? Đừng vác đá đập lên chân mình.
Đến lúc đó cá cùng tay gấu hai đầu trống rỗng.
Cố tình ông chủ hiện tại bị ma quỷ ám ảnh, bị lợi ích nhất thời làm cho choáng váng.
Triệu Tư Nhiễm nói: "Giúp tôi chú ý gần đây Lạp lão sư gặp gỡ những tạp chí nào."
Trợ lý gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hai người nhìn phương hướng Lạp Lệ Sa rời đi trầm mặc, nhưng tâm tình của Lạp Lệ Sa rất tốt, cô mở Bluetooth trên xe lên, âm thanh của Phác Thái Anh lập tức vang lên: "Mọi người còn muốn nghe bài gì?"
"PK? Hôm nay PK kết thúc rồi, ngày mai đi."
"Trò chơi à, có thể yêu cầu trò chơi, bất quá tôi chơi không giỏi lắm, cùng Tiểu Ngư đánh một ván sao? Tiểu Ngư vẫn chưa online."
Lạp Lệ Sa rẽ xe vào nhà hàng, gọi hai phần cơm tối đặt lại lên xe, cô liếc mắt nhìn điện thoại thấy Kỷ Tử Bạc gửi tin nhắn cho cô: [Nhận được bản thử âm của Phác Thái Anh rồi, cậu có muốn nghe không?]
[Tôi nghe xong, cảm xúc cùng âm thanh vô cùng tốt.]
Lạp Lệ Sa nhận được tập tin, bấm vào và kết nối nó với Bluetooth trên xe, âm thanh từ trong xe truyền tới.
"A Thủy!" Một đạo âm thanh vang lên trong không khí, tai Lạp Lệ Sa ù đi mấy giây, nghe được âm hưởng truyền đến: "Nắm lấy ta! Nắm lấy ta! A Thủy! Bọn họ đến từ phía trước! Ta sẽ đưa ngươi ra phía sau!"
Bầu không khí xung quanh tràn ngập căng thẳng, đao quang kiếm ảnh không nhìn thấy đan xen, Lạp Lệ Sa theo bản năng nín thở, một trận trầm mặc ngắn ngủi, âm thanh lại vang lên: "A Thủy, ngươi nghe ta nói, đợi lát nữa ngươi theo Diêu phó tướng đi trước, từ cửa bên cạnh kia, ngoan, nghe lời, nơi này không thể so với trong nhà, ngươi nhất định phải luôn ở bên cạnh Diêu phó tướng, nhớ kỹ lời ta nói, phải mang phong thư này trở về giao cho phụ thân ngươi."
"Diêu phó tướng, mang A Thủy trở về, ta sẽ cản phía sau!"
Bản thử âm chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng suy nghĩ của Lạp Lệ Sa lại bị đưa vào trong cốt truyện, trước mắt cô phảng phất thật sự xuất hiện một tướng quân nhiễm máu, chuẩn bị sẵn sàng chờ chết, đem sự mềm mại duy nhất để lại cho cô gái tên A Thủy kia.
Âm thanh của Phác Thái Anh trầm hơn bình thường, mang theo quyết tuyệt, thậm chí còn chưa qua hậu kỳ xử lý, đã nhuộm màu chiến trường khốc liệt, Kỷ Tử Bạc rất hài lòng, hỏi Lạp Lệ Sa: [Ok không?]
Lạp Lệ Sa nghe mấy lần, mỗi lần câu "A Thủy" trước đó được lặp lại, màng nhĩ của cô chấn động, cô trả lời Kỷ Tử Bạc: [OK.]
Kỷ Tử Bạc: [Cậu hài lòng là tốt rồi, vậy tôi và Anh Anh sẽ bắt đầu thảo luận về việc gia nhập đoàn phim, sau đó tôi sẽ thêm cô ấy vào nhóm.]
Lạp Lệ Sa trả lời ừ liền buông điện thoại xuống.
Về đến nhà, Phác Thái Anh vẫn đang livestream, cửa phòng đóng kín, dường như sợ làm phiền người khác nên giọng nói cũng không lớn, Lạp Lệ Sa bật đèn phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng cửa phòng Phác Thái Anh mở ra, cô quay đầu lại: "Kết thúc rồi sao?"
Phác Thái Anh đang cầm cái ly trên tay, nhìn thấy Lạp Lệ Sa thì giật mình, sau đó mỉm cười: "Lạp lão sư trở về khi nào?"
"Vừa về đến nhà." Lạp Lệ Sa nói: "Bữa tối còn chưa ăn đúng không? Tôi có mua đồ ăn mang về."
Phác Thái Anh cảm kích nói: "Cám ơn Lạp lão sư."
Vốn nàng định ra ngoài lấy nước rồi gọi đồ ăn mang đến, không ngờ Lạp Lệ Sa đã giúp nàng mua về một phần, Phác Thái Anh nói: "Bao nhiêu tiền vậy Lạp lão sư, tôi sẽ chuyển cho cô?"
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, hoàn hồn nói: "Không cần, bình thường cô mua thức ăn nấu cơm tôi cũng không đưa tiền."
Phác Thái Anh bật cười: "Đó là điều tôi nên làm."
"Không có gì nên hay không, chúng ta còn phải ở dưới một mái hiên lâu như vậy, không cần khách sáo."
Phác Thái Anh nghĩ cũng đúng, sau này thời gian tiếp xúc còn dài, khách sáo qua lại, thật sự không thoải mái, nàng gật đầu nói: "Được rồi, cám ơn Lạp lão sư."
Lần này nàng cười rộ lên, có thêm một chút chân thành, đôi mắt lóe lên ánh sáng, cực kỳ xinh đẹp, Lạp Lệ Sa ngước mắt đụng phải ánh nước trong suốt đó, cô cũng nhếch môi cười hỏi: "Hôm nay livestream cảm thấy thế nào?"
Phác Thái Anh đang nghẹn một bụng không có chỗ phát, nghe Lạp Lệ Sa hỏi như vậy nàng mở miệng nói: "Rất tốt, nhưng có một bà chủ tới, rất kỳ quái."
Lạp Lệ Sa bất động thanh sắc cúi đầu mở hộp cơm, bên trong hộp cơm lớn có bốn hộp cơm nhỏ, vô cùng tinh xảo, mùi thơm màu sắc đầy đủ, bên cạnh còn có hai chén canh gà, Lạp Lệ Sa mở nắp canh gà đẩy cho Phác Thái Anh hỏi: "Sao lại kỳ quái?"
Phác Thái Anh dùng muỗng đặt vào canh gà, vài giây sau lấy ra, nàng trả lời Lạp Lệ Sa: "Cô ấy tặng rất nhiều quà."
Lạp Lệ Sa khó hiểu: "Cái này không phải rất tốt sao?"
"Thì đúng là rất tốt." Dù sao livestream chính là quà càng nhiều, nàng càng được chia thêm, nhưng Phác Thái Anh mím môi lại nói: "Nhưng cô ấy tặng thật sự quá nhiều."
Cũng phải đến mấy chục vạn.
Hơn nữa hai người nói chuyện phiếm, nàng luôn cảm thấy người này nói chuyện rất kỳ quái.
Lạp Lệ Sa rũ mắt nói: "Nhiều thì thu, cũng không phải cô đi trộm."
Phác Thái Anh sắc mặt tái nhợt nói: "Tôi chỉ lo lắng..."
Lạp Lệ Sa đang ăn cơm, lơ đãng hỏi: "Cô lo lắng cái gì?"
Phác Thái Anh trả lời cô: "Tôi lo tiền của bà chủ này không đứng đắn."
Lạp Lệ Sa đang ăn thì dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Phác Thái Anh, đối diện với khuôn mặt hoang mang kia, cô gắt gao nghẹn cười.
Tiền đứng đắn hay không cô không biết.
Nhưng bà chủ này, xác thật không đứng đắn.
*****
Lạp Lệ Sa: Bà chủ khẳng định không đứng đắn.
Phác Thái Anh: Tại sao không đứng đắn?
Lạp Lệ Sa: Muốn bị em nghĩ không đứng đắn.
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro