Chương 114: Phát sóng trực tiếp
Sau khi Lạp Duy và Hà Kim Mai vào phòng ăn, Phác Thái Anh bị Tiểu Ngư lôi kéo, vỗ liên tục vài cái vào cánh tay, hạ giọng rít gào: "Sao cậu không nói với tôi, ông ấy chính là lão bản của Tam Thủy!"
Phác Thái Anh bình tĩnh nhìn Tiểu Ngư, lại nhìn về phía Hoa Lạc, cắn môi nói: "Không nghĩ nhắc đến."
Bởi vì Lạp Lệ Sa chưa từng dùng thân phận kia, cho nên nàng cũng không nhắc đến, giữa các nàng giống như bảo trì loại ăn ý nào đó, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Nhiều lần, nàng thật sự muốn hỏi, nhưng đều bị Lạp Lệ Sa cắt ngang, cô cũng không tham dự cuộc họp của Tam Thủy, khả năng tạm thời để Lạp Duy quản lý, đáy lòng Phác Thái Anh muốn chờ một chút, chờ nàng tốt hơn, nàng có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện Tam Thủy là của Lạp Lệ Sa.
Nếu không phải hôm nay Tiểu Ngư hỏi, nàng sẽ không đề cập đến, bất quá nếu Tiểu Ngư hỏi, nàng cũng sẽ không giấu diếm, Tiểu Ngư còn muốn nói chuyện, Hoa Lạc kéo Tiểu Ngư sang bên cạnh nói: "Anh Anh, cậu bận thì đi trước đi."
Phác Thái Anh gật đầu, nói với Tiểu Ngư: "Đợi lát nữa nói chuyện."
Tiểu Ngư bị Hoa Lạc kéo đến bên cạnh.
"Cậu đừng hỏi nữa." Hoa Lạc nói: "Anh Anh không nói với chúng ta, cậu không nghĩ tới vì cái gì sao?"
Tiểu Ngư quay đầu: "Vì cái gì? Sợ tôi vay tiền cậu ấy sao?"
Hoa Lạc chọc vào huyệt thái dương của cô, Tiểu Ngư ai nha một tiếng: "Biết rồi, kỳ thật tôi cũng có thể đoán được là vì cái gì, bất quá Anh Anh luôn trói buộc bản thân, cảm thấy những vinh dự này không phải dựa vào bản thân cậu ấy, mà đều là Lạp lão sư cho, cậu ấy trước kia cũng không phải như vậy."
"Đúng vậy." Hoa Lạc nhớ lại khi mới quen biết Phác Thái Anh, Phác Thái Anh vừa mới vào giới phối âm, dám nói dám làm, chịu cực chịu khổ, cho dù là một vai phụ nhỏ nàng cũng sẽ nghiền ngẫm rất tỉ mỉ. Khi đó cô và Phác Thái Anh quen biết nhau chính là vì Phác Thái Anh phối âm cho một nhân vật trong sách của cô, những người khác rất ít khi có vấn đề, hoặc là trực tiếp hỏi đạo diễn, chỉ có Phác Thái Anh là liệt kê một vài vấn đề của nhân vật, nhắn tin Weibo hỏi cô, khi đó cô liền đối Phác Thái Anh có hảo cảm, cảm thấy nàng làm việc rất chuyên nghiệp, nghiêm túc.
Bất quá lúc đó cô và Phác Thái Anh không phải rất thân, ấn tượng đối với Phác Thái Anh chính là người rất có trách nhiệm, trên người dường như có ánh sáng, luôn có thể lây nhiễm sang người khác, về phần sau này làm sao biến thành tự ti như vậy.....
Đều là do Đường Nghênh Hạ!
Cái loại rác rưởi đó!
Hoa Lạc nghĩ đến Đường Nghênh Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta hủy diệt không chỉ nhuệ khí và sự nghiệp của Phác Thái Anh, mà thiếu chút nữa hủy diệt cả cuộc đời của Phác Thái Anh!
Nếu như không phải gặp lại Lạp Lệ Sa, nếu như không phải lúc trước những chuyện kia bị phơi bày ra ánh sáng, Anh Anh hiện tại, sẽ không khôi phục nhanh như vậy, hiện tại có thể thấy sự nghiệp của Anh Anh rất tốt, fans cũng rất nhiều, lại bắt đầu tiếp xúc với giới phối âm, tựa hồ hết thảy đều đi vào quỹ đạo, nhưng không ai nhìn thấy Anh Anh đã trải qua những gì.
Cô không muốn nói ra nguyên nhân thật sự, tâm lý Hoa Lạc khó có được sáng suốt.
Tiểu Ngư kỳ thật cũng biết, hai người đồng loạt nhìn về phía Phác Thái Anh, Tiểu Ngư nói: "Quên đi, chuyện trước kia không cần nghĩ đến nữa, hiện tại cũng rất tốt."
Hoa Lạc gật đầu, chỉ cảm khái: "Anh Anh rõ ràng có thể tốt hơn."
Không dựa vào bất cứ ai, với thái độ làm việc và cách đối nhân xử thế của nàng, nàng có thể tốt hơn nữa, hiện tại bắt đầu lại, hai năm, cũng là thời gian tốt nhất để Phác Thái Anh phát triển, Tiểu Ngư nói xong ngẫm lại vẫn là tức giận, cô cầm lấy điện thoại bắt đầu bấm, Hoa Lạc hỏi cô: "Cậu làm gì vậy?"
Tiểu Ngư nói: "Mắng chết tên khốn Đường Nghênh Hạ kia!"
Hoa Lạc nhất thời cũng gia nhập chiến trường, kỳ thật hai người cũng không làm gì, chỉ chuyển tiền cho mỗi tài khoản marketing mua tiêu đề trang đầu, không bao lâu chuyện này lại nóng lên, hơn nữa hình tượng của Dư Ôn sụp đổ, cái tên Đường Nghênh Hạ một lần nữa trở lại trong giới, ngọn lửa vừa mới đè xuống trong nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ, một hồi chấn động khó có thể tránh được.
Trên mạng náo nhiệt dị thường, trong phòng cũng vui vẻ hòa thuận.
Phác Thái Anh ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, Tiểu Ngư và Hoa Lạc ngồi bên tay phải nàng, đối diện là Lạp Duy, Hà Kim Mai cùng Kỷ Tử Bạc, Hà Kim Mai rất nhanh tiếp nhận những thứ mới mẻ, cùng Tiểu Ngư, Hoa Lạc trò chuyện không có một chút khoảng cách thế hệ, Tiểu Ngư khen ngợi: "Dì, dì thật sự là một người trẻ tuổi!"
Không chỉ là diện mạo khí chất, mà còn là linh hồn bên trong, tâm tính của bà, đều rất trẻ tuổi.
Hoa Lạc cũng cảm thán: "Thật muốn mẹ con và dì quen biết nhau một chút."
Phác Thái Anh quay đầu: "Mẹ cậu vẫn còn bắt cậu đi xem mắt sao?"
Hoa Lạc gương mặt khóc lóc: "Đúng vậy, lần trước đi xem mắt còn gặp phải Bạch lão sư."
"Bạch Miêu?" Tiểu Ngư hứng thú nồng đậm: "Làm sao lại gặp cô ấy?"
Hoa Lạc nói: "Liền ăn cơm đụng phải."
Mẹ cô hiện tại rốt cục ngầm đồng ý việc cô thích con gái, giới thiệu cho cô không phải là đàn ông thành đạt gì nữa, mà chính là đại tiểu thư tinh xảo, cô cũng không biết những người này mẹ cô quen biết như thế nào, không phải nói ghét nhất đồng tính luyến ái sao? Sao lại có được mạng lưới rộng lớn như vậy? Hoa Lạc thở dài, đương nhiên là không có đề tài tán gẫu, lần trước gặp mặt là một giám đốc điều hành, bộ dáng ngự tỷ, trông rất cao lãnh, nhìn liền muốn phạm tội, điển hình nói một không hai, Hoa Lạc đều hoài nghi trong mắt nàng có phải cất giấu băng sương hay không, lạnh lẽo như vậy, nhìn xem liếc mắt một cái đều rất đáng sợ.
Cô ngồi trước mặt người ta, giống như học sinh tiểu học, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, Hoa Lạc hồi tưởng lại loại cảm giác này, có chút tương tự với lúc dẫn Phác Thái Anh đến thuê phòng của Lạp Lệ Sa, lúc đó chính là như vậy, đánh rắm cũng muốn nghẹn.
Còn không biết tại sao xui xẻo bị Bạch Miêu nhìn thấy.
Bạch Miêu ngồi ở phía sau ngự tỷ kia, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, bốn mắt nhìn nhau, tư vị xấu hổ giống như kiến bò toàn thân, hiện tại hồi tưởng lại còn cảm thấy không được.
Hoa Lạc nói: "Đời này cũng không muốn đi xem mắt nữa!"
Tiểu Ngư cười ha ha: "Tôi ghi âm lại trước, lần sau cậu đi xem mắt, tôi cho cậu nghe cái này."
Hoa Lạc:.....
Ánh mắt u oán nhìn Tiểu Ngư, đột nhiên đứng dậy véo cô, Tiểu Ngư ai ai ai bắt đầu chạy, cả phòng tán loạn, Hà Kim Mai nhìn đám trẻ này mắt cười híp lại, thỉnh thoảng quay đầu nói với Lạp Duy: "Tuổi trẻ thật tốt."
Lạp Duy vỗ vỗ bả vai bà: "Em cũng rất trẻ."
Hà Kim Mai cười càng vui vẻ, Phác Thái Anh chờ hai người nháo xong bưng trái cây tới, đoàn người đi phòng khách, Lạp Lệ Sa muốn dọn dẹp chén đũa, cô đưa tạp dề cho Phác Thái Anh, nói: "Anh Anh, giúp chị mặc vào."
Phác Thái Anh nói: "Để em làm cho."
Lạp Lệ Sa không đồng ý, nói: "Chị làm."
Phác Thái Anh không thể lay chuyển được cô, từ phía sau buộc tạp dề cho cô, hai người bận rộn trong phòng bếp, Kỷ Tử Bạc và Hoa Lạc ở bên ngoài chơi bài, Hà Kim Mai cũng tham gia, còn thắng vài phen, bà mặt mày hớn hở: "Hôm nay vận khí không tệ."
Nói xong bà bảo Lạp Duy đem túi xách đến cho bà, cuối cùng lấy ra mấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, mấy người vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng đẩy trở về, nói không cần, Hà Kim Mai nói: "Có cái gì không thể, dì là trưởng bối, trưởng bối nói không nghe sao? Cũng không có bao nhiêu, chúc các con năm mới may mắn."
Bọn họ đã hơn hai mươi tuổi, đã sớm qua tuổi được lì xì, hiện tại đã lâu không gặp nhận được bao lì xì, đáy lòng ấm áp, Hà Kim Mai đưa bao lì xì lớn nhất cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh muốn rút tay về, bị Hà Kim Mai bắt được: "Những người khác đều có, con cũng không thể thiếu, cầm đi."
Trong giọng nói là sự yêu thích cùng sủng nịch đối với vãn bối.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, lại nhìn Hà Kim Mai trước mặt, hốc mắt thoáng chốc ửng đỏ, nàng cúi đầu, giọng nói khẽ nghẹn ngào: "Cảm ơn dì."
Hà Kim Mai nói: "Đừng khách khí với dì, hai đứa chơi đi, dì và chú con xuống lầu mua chút đồ."
Phác Thái Anh đưa bọn họ đến cửa thang máy, không có người lớn ở đây, Tiểu Ngư và Hoa Lạc hiển nhiên hưng phấn hơn, Kỷ Tử Bạc đề nghị đánh bài, Hoa Lạc nói không có hứng để đánh, cô nhìn về phía phòng Phác Thái Anh: "Nếu không mở livestream chơi game?"
Thật không hổ là bạn của Phác Thái Anh, lúc này còn không quên sự nghiệp của mình.
Kỷ Tử Bạc không có ý kiến, vốn bài chỉ có thể bốn người chơi, còn dư một người, dứt khoát năm người cùng nhau livestream chơi game, Phác Thái Anh mở phòng livestream, vừa mới vào fans đã kỳ quái: [ A, hôm nay Anh Anh còn phát sóng trực tiếp sao? ]
[ Anh Anh không nghỉ ngơi sao? ]
[ Bà xã Anh Anh, hôm nay không nghỉ ngơi sao? ]
Phác Thái Anh mặt mang theo nụ cười, giải thích nói: "Chỉ chơi một lát."
Nói xong Tiểu Ngư thăm dò chào hỏi mọi người: "Xin chào mọi người, hâm mộ tôi không, tôi đến nhà Anh Anh làm khách! Còn ai nữa? Còn có Hoa Lạc, Kỷ lão sư và Lạp lão sư."
Những người khác ngược lại không chào hỏi, Tiểu Ngư như một cái loa, bầu không khí thoáng cái được cô kéo lên, Phác Thái Anh nhường chỗ cho cô, Tiểu Ngư cũng không ngại ngùng, ngồi trước ống kính, camera có thể di chuyển, cô không cao như Phác Thái Anh, cho nên di chuyển xuống dưới một chút, khi di chuyển, những người khác điên cuồng spam: [ Nhìn Kỷ lão sư, Kỷ lão sư kìa! ]
[ Tôi muốn xem Lạp lão sư! Nữ thần trong mộng của tôi, Lạp Lệ Sa! ]
[ Hắc hắc hắc, tôi rất muốn nhìn Hoa Lạc nha, Hoa Lạc, con gái ngoan của mẹ. ]
Bình luận muôn hình muôn vẻ, Tiểu Ngư quay đầu hỏi: "Các cậu có muốn lộ diện không?"
Kỷ Tử Bạc nhún vai: "Được."
Tiểu Ngư xoay máy quay một vòng, xẹt qua mấy người, fans gọi độc giả tới, lại gọi những người bạn khác, trong phòng livestream la hét, khen Lạp Lệ Sa biết mặc quần áo, khí chất tốt, lại khen Phác Thái Anh hôm nay trang điểm đẹp, Tiểu Ngư nghẹn cười: "Đến nào, chơi game thôi."
Cô thiết lập màn hình, một nửa là màn hình trò chơi, một nửa là phòng livestream, máy ảnh cơ bản được đặt ở phía trước màn hình, khuôn mặt Tiểu Ngư nhiều nhất, những người khác thỉnh thoảng chỉ lộ ra âm thanh, sau khi trò chơi bắt đầu, màn hình vẫn luôn kêu tên Lạp lão sư cùng Thái Anh, còn có vô số lễ vật, hy vọng có thể xem hai người nhiều hơn, Tiểu Ngư khó xử, quay đầu nói: "Bọn họ cũng đang chơi game."
[ Nhìn kìa, nhìn kìa.]
[ Nhìn kìa, hai người vợ của tôi kìa! ]
[ Tiểu Ngư đợi lát nữa tôi sẽ tặng tình yêu quân hạm cho cô, cô cho tôi xem vợ Anh Anh và Lạp lão sư đi! ]
Đôi mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Thật sao?"
Màn hình: [ Thật! ]
[ Lừa cô là chó con! ]
[ Tôi sẽ tặng liền đây! ]
Tiểu Ngư cười: "Cho mọi người thấy cũng được."
Cô nói xong đem camera đặt đối diện Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, bên kia hai người còn không biết chuyện máy quay chĩa về phía mình, Lạp Lệ Sa vừa bị đối phương giết chết, chưa đến thời gian sống lại, cô nâng cằm nhìn Phác Thái Anh, tư thế lười biếng, ánh mắt ngưng thần, dường như đang nhìn chăm chú bảo bối của mình, trong mắt tràn đầy ý cười, sau đó khóe môi giật giật, không biết nói cái gì, Phác Thái Anh cúi đầu trả lời cô, hình ảnh thật sự quá tốt đẹp, tất cả bình luận đều là màu hồng phấn.
Tiểu Ngư nói: "Tôi đã nói họ đang chơi game, không có gì..."
Lời còn chưa dứt, giọng cô bị kẹt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Lạp Lệ Sa sắp đến thời gian sống lại, Phác Thái Anh nhắc nhở cô: "Lát nữa hồi sinh, đến chỗ của em."
"Ừm." Lạp Lệ Sa rũ mắt xuống, đột nhiên kêu: "Anh Anh."
Phác Thái Anh không rõ nguyên nhân, nghiêng đầu nhìn cô, Lạp Lệ Sa liền nghiêng người lại gần hôn lên khóe môi của nàng, ánh mắt dịu dàng, mặt mang ý cười, trong ống kính, Phác Thái Anh ngẩn ra hai giây, trên mặt nhanh chóng nổi lên ửng đỏ, ngay cả cần cổ trắng nõn cũng đỏ thấu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro