Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105: Cạn lời

Phác Thái Anh hoài nghi Lạp Lệ Sa là cố ý hiểu lầm ý tứ của nàng, nàng vừa định duỗi chân đá cô, thì mắt cá chân bị người bắt được, lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa rất nóng, nhưng cực kỳ khô ráo, đụng phải làn da mát lạnh của Phác Thái Anh, lập tức liền tương phản.

Lạp Lệ Sa không nói gì, chỉ dùng ngón tay ma sát da thịt nơi mắt cá chân của nàng, từng tấc một, Phác Thái Anh không còn sức lực phản kháng, ở trên giường rì rầm: "Chị có thể không?"

"Em nghĩ sao?" Lạp Lệ Sa tiến lại gần, ở bên tai nàng thì thầm: "Trong túi."

Phác Thái Anh nghi hoặc, đưa tay vào túi quần của cô, là một cái hộp hình chữ nhật, chưa mở niêm phong, vẫn còn một lớp đóng gói trong suốt, Phác Thái Anh sờ sờ, đáy lòng liền đoán được là cái gì, Lạp Lệ Sa lập tức cắn vành tai nàng nói: "Anh Anh, giúp tôi mở ra."

"Em..." Phác Thái Anh mặt đỏ rực, vành tai đau nhức, nàng cúi đầu hỏi: "Chị mua khi nào."

Lạp Lệ Sa không nhẹ không nặng cắn một cái, Phác Thái Anh hít vào, tiếng thở rất nhẹ, âm cuối tản ra trong không khí, nhanh chóng đốt cháy nhiệt độ xung quanh, Lạp Lệ Sa nói: "Vừa mới trở về mua."

Phác Thái Anh mặt càng đỏ, trong bóng tối, đều muốn nổi giận, nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, nghe được Lạp Lệ Sa gọi tên mình: "Anh Anh, chúng ta bắt đầu nhé?"

Hả? Ừm? Được? Bắt đầu đi?

Phác Thái Anh chớp chớp mắt, không đáp lời, dứt khoát hai tay vòng lấy cổ cô, kéo xuống.

Loại đáp lại này hiển nhiên làm cho Lạp Lệ Sa thập phần kích động.

Đoán chừng không biết bao nhiêu lần, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy tinh thần của Lạp Lệ Sa tốt quá mức, nàng nghiêng người ngủ, thân thể hơi tê dại, Lạp Lệ Sa quay đầu, cùng Phác Thái Anh đối diện vài giây.

Phác Thái Anh biết cô cố ý, cũng không để ý tới cô, trực tiếp kéo chăn đắp lên người, Lạp Lệ Sa tiến lại gần, còn bị nàng đá một cước, lực đạo rất nhẹ, mềm như bông, thật sự một chút khí lực cũng không còn, giọng nói của nàng khàn khàn: "Còn không bật đèn."

Lạp Lệ Sa bật đèn phòng lên, Phác Thái Anh mặt đỏ bừng, đáy mắt trong suốt, đuôi mắt còn có bọt nước chưa kịp lau, có một ít dấu vết khô cạn, phá lệ nhu nhược đáng thương.

Lạp Lệ Sa nằm bên cạnh nàng, vừa định nói chuyện, Phác Thái Anh liền vùi đầu vào chăn, đưa lưng về phía cô, một bộ dáng giận dỗi, Lạp Lệ Sa nằm sấp kêu: "Anh Anh."

Người trong chăn không để ý tới cô, giống như bộc phát tính tình, cự tuyệt giao lưu, Lạp Lệ Sa ho nhẹ một tiếng, ánh đèn phản chiếu bóng dáng của Phác Thái Anh lên tường, đơn bạc, làm cho người đau lòng, Lạp Lệ Sa kéo cả người cùng chăn vào trong ngực, kêu: "Anh Anh, xin lỗi."

Phác Thái Anh thò đầu ra khỏi chăn, hỏi: "Không phải chị nói chỉ một lần sao?"

Kết quả cũng không biết mấy lần.

Lạp Lệ Sa ngậm miệng.

Cô cũng không muốn như vậy.

Nếu không phải sợ Phác Thái Anh chịu không nổi, cô còn muốn tiếp tục, Lạp Lệ Sa tự biết đuối lý, áy náy nói: "Lần sau em nói mấy lần thì mấy lần."

Phác Thái Anh quay đầu nhìn cô, biểu tình của Lạp Lệ Sa giống như đây là sự nhượng bộ lớn nhất, Phác Thái Anh đối diện với vẻ mặt của cô không nhịn được cười ra tiếng.

Sao lại có người mặt dày như vậy, ở bên ngoài đứng đắn nghiêm chỉnh, không chút cẩu thả, lên giường thì giống như biến thành người khác, trái ngược khiến người muốn tức giận cũng không được, Lạp Lệ Sa thấy nàng nở nụ cười tâm tình vô cùng sung sướng, cô nói: "Được không?"

Phác Thái Anh quay đầu: "Không biết."

"Hả?" Lạp Lệ Sa nghe âm thanh khàn khàn của nàng mỉm cười nói: "Không biết?"

Mang theo chế nhạo, Phác Thái Anh dứt khoát che miệng cô lại, sợ cô lại nói ra lời gì đó, làm cho người không có cách nào tiếp nhận, Lạp Lệ Sa không bắt lấy tay nàng, chỉ dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay kia, Phác Thái Anh lập tức rụt tay lại, trừng mắt với Lạp Lệ Sa, nói: "Em muốn đi tắm."

"Tôi đỡ em vào?"

Phác Thái Anh cúi đầu: "Không cần."

Mặc dù chân không có sức lực gì, nhưng tắm rửa vẫn có thể chống đỡ, Lạp Lệ Sa ở phía sau nàng nói: "Vậy tôi đi gọi đồ ăn."

Phác Thái Anh đồng ý.

Lạp Lệ Sa gọi mấy món mà Phác Thái Anh thích ăn, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng vệ sinh, tiếng nước chảy dần dần chậm lại, nội tâm cô vô cùng thỏa mãn, rất nhanh cơm chiều đã được đưa đến, Lạp Lệ Sa cũng đem căn phòng thu dọn một lần, Phác Thái Anh đi ra ngửi thấy mùi thơm, còn có cả phòng sạch sẽ, Lạp Lệ Sa nói: "Ga trải giường bên kia ướt rồi, tối nay em ngủ trên giường tôi đi."

Phác Thái Anh đỏ mặt, cúi đầu: "Ừm."

Lạp Lệ Sa nói: "Tới ăn cơm."

Cô vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Lạp Lệ Sa nhìn thấy là số điện thoại từ bên tạp chí, cô nói với Phác Thái Anh: "Em ăn trước đi, tôi nghe điện thoại một lát."

Phác Thái Anh cầm lấy chiếc đũa, nghe Lạp Lệ Sa nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia là tổng biên tập Mễ Kỳ, cô ấy nói: "Lạp lão sư, lần trước chúng ta có nói tới hoạt động livestream trực tiếp, cô suy xét thế nào?"

Lạp Lệ Sa mở miệng: "Không thành vấn đề, là tuần sau sao?"

"Đúng vậy." Tổng biên tập nói: "Chúng tôi sẽ mở bán sách vào thứ hai, rồi chuẩn bị phát livestream vào thứ sáu, cho nên muốn hỏi thời gian của cô một chút."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Có thể."

Bắt đầu từ thứ ba tuần sau đoàn làm phim sẽ được nghỉ, thứ nhất là ăn tết, thứ hai là vì bên trên áp chế đề tài phim Bách Hợp, cho nên cũng không cần vội vàng quay làm gì, vì vậy đạo diễn liền cho bọn họ nghỉ ngơi.

Tổng biên tập nghe vậy trái tim treo lơ lửng rốt cuộc thả trở lại, tiếp tục nói: "Bất quá có chuyện muốn hỏi ý kiến cô."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh đang ăn cơm, từng ngụm từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng nhấp ngụm canh, động tác đơn giản lại lộ ra vẻ tao nhã, cô cười: "Chuyện gì?"

Tổng biên tập nói: "Chính là khách mời đặc biệt, là Đường Nghênh Hạ."

Cũng không chỉ là Đường Nghênh Hạ, nhưng mâu thuẫn giữa Lạp Lệ Sa và Đường Nghênh Hạ cô ấy đã nghe qua một ít, cho nên muốn hỏi ý kiến của Lạp Lệ Sa trước, cô giải thích: "Lần hợp tác này, là bọn họ chủ động tìm tới chúng ta."

Bọn họ.

Kia chắc chắn là tạp chí của Đường Nghênh Hạ.

Mễ Kỳ tuy rằng cùng tạp chí đối phương tranh đấu gay gắt, nhưng trên mặt mọi người vẫn phải sống qua ngày, Đường Nghênh Hạ gần đây doanh số bán sách mới cũng không tệ, đưa ra mong muốn cùng nhau phát triển, làm khách mời đặc biệt chỗ Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cười cười, lão chủ nhân này thật thú vị, sợ hãi bị truyền ra tin đồn rằng mình và bọn họ không hòa hợp? Liền dùng Đường Nghênh Hạ làm mồi dẫn, nghĩ đến lôi kéo làm quen?

Đường Nghênh Hạ biết mình bị người ta làm mồi dẫn như vậy không?

Lạp Lệ Sa không có hứng thú cô ta có biết hay không liền trả lời: "Có thể."

Tổng biên tập ngẩn ra: "Thật sự có thể sao?"

Cô ấy còn tưởng rằng Lạp Lệ Sa sẽ một mực cự tuyệt, không nghĩ tới cư nhiên đồng ý, Lạp Lệ Sa nói: "Tôi có thể phối hợp với an bài của bọn cô."

Tổng biên tập thấy cô vì tập thể như thế, lại một lần nữa bị nhân phẩm của cô thuyết phục, không thể không nói, thành công của Lạp Lệ Sa là có đạo lý, cô ấy nói: "Vậy chúng tôi sẽ liên hệ lại với cô sau."

Lạp Lệ Sa cười nhạt: "Được."

Cô cúp điện thoại trở về, Phác Thái Anh hỏi: "Ai vậy?"

"Tạp chí." Lạp Lệ Sa nói: "Sách mới sẽ được mở bán, cho nên chuẩn bị làm hoạt động."

Phác Thái Anh gật đầu: "Ừm, vậy chị có trở về ăn Tết không?"

"Trở về." Lạp Lệ Sa giải thích: "Thứ ba tuần sau, chúng ta cùng nhau trở về."

Phác Thái Anh nói: "Nghỉ phép à?"

"Ừm." Lạp Lệ Sa cười, Phác Thái Anh cắn môi, sau khi ăn cơm xong Phác Thái Anh đi đánh răng, dựa vào mép giường chơi điện thoại, Lạp Lệ Sa đi tắm rửa, Phác Thái Anh thấy cô bận rộn xong, nhịn không được hỏi: "Tối nay chị không đi đoàn làm phim sao?"

Mấy ngày trước không phải đều ở đoàn làm phim tăng ca sao?

Lạp Lệ Sa nói: "Không cần, tình tiết gì đó đều đã quay xong rồi, còn tình tiết thay đổi không lớn, sáng mai lại đi mở họp."

Phác Thái Anh ừm một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Lạp Lệ Sa dùng khăn lông lau tóc dài, đi đến bên cạnh nàng, dựa gần nàng ngồi xuống: "Em đang xem gì vậy?"

"Xem tiểu thuyết của chị." Phác Thái Anh nói: "Rất hay."

Tiểu thuyết lần này vẫn là đề tài mới, trước kia Phác Thái Anh chưa từng thấy qua đề tài này, đọc chính là say sưa, không thể không khen Lạp Lệ Sa viết tiểu thuyết vẫn luôn là thiên phú, khó trách độc giả của cô đều nói cô là đứa nhỏ được ông trời đút cơm, một ít tình tiết quá độ, quá tuyệt, chụp án đáng kinh ngạc.

Hơn nữa tiểu thuyết hay, khu vực bình luận càng đẹp mắt, tuy rằng không phải khen Phác Thái Anh, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy lời khen ngợi đều có cảm giác vinh dự, Lạp Lệ Sa liếc thấy biểu tình đáng yêu của nàng liền cười khẽ, đứng dậy sấy tóc, trong phòng có tiếng ong ong của máy sấy tóc, Phác Thái Anh đang đọc sách, Lạp Lệ Sa đang thổi tóc, không khí không tính là yên tĩnh, nhưng lại ấm áp.

Lạp Lệ Sa sấy hơn nửa tiếng tóc đã khô tám phần, tóc dài đen như mực tán ở sau người, rậm rạp không giống như một tác giả có thể có được, lúc cô buông máy sấy, Phác Thái Anh vẫn đang nhìn điện thoại, Lạp Lệ Sa nói: "Đừng nhìn nữa, nghỉ ngơi đi sau lại xem tiếp."

Phác Thái Anh nghe lời buông điện thoại xuống, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa mặc đồ ngủ màu be, dáng người tinh tế, đường cong rõ ràng, lả lướt hấp dẫn, Phác Thái Anh hỏi: "Áo ngủ của chị sao lại mỏng như vậy."

Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nói: "Cho dễ cởi."

Không đứng đắn.

Phác Thái Anh trừng mắt với cô, Lạp Lệ Sa hỏi: "Ngày mai có phát sóng trực tiếp không?"

"Có." Phác Thái Anh nói: "Em sẽ phát sóng trực tiếp vào buổi trưa."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Không cần máy tính của tôi, vậy tôi cho em mượn thiết bị?"

"Không cần." Phác Thái Anh nói: "Cứ dùng máy tính đi, không cần phiền toái."

Hơn nữa cũng không đến mấy ngày.

Lạp Lệ Sa không miễn cưỡng nói: "Được, vậy em dùng máy tính đi."

Phác Thái Anh thân thể khôi phục không ít, chỉ là đi đường cọ xát, vẫn sẽ có một chút đau đớn, đoán chừng là vừa mới bắt đầu không biết nặng nhẹ, nàng đi đến bên cửa sổ nhìn một lát, lưng bị người phía sau ôm lấy, Lạp Lệ Sa dán vào lưng nàng nói: "Nơi này không đủ cao, em thích xem phong cảnh, chúng ta chuyển lên mặt trên."

"Không sao." Phác Thái Anh nói: "Nơi này rất tốt."

Nàng quay đầu, nhìn Lạp Lệ Sa gần ngay trước mắt, cắn môi cười, Lạp Lệ Sa nhìn nàng mặt giãn ra cũng nhếch môi, hai người nhìn nhau hồi lâu mới trở lại giường, Lạp Lệ Sa ngồi xuống sau đó lôi kéo Phác Thái Anh hỏi: "Có muốn nghỉ ngơi không?"

Không nghỉ ngơi, cũng không có việc gì làm, Phác Thái Anh gật đầu, Lạp Lệ Sa tắt đèn lớn, chỉ chừa lại một ngọn đèn đầu giường, cô hỏi Phác Thái Anh: "Tắt đèn không?"

Phác Thái Anh ló đầu ra: "Tùy chị."

Lạp Lệ Sa không tắt đèn, chỉ là xốc chăn lên, ngủ bên cạnh Phác Thái Anh, vừa mới dựa vào, Phác Thái Anh mặt ửng đỏ, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn ánh mắt nàng, trong trẻo ngưng thần, cô tiến lại gần hôn lên khóe môi Phác Thái Anh, nói: "Mệt mỏi liền ngủ đi, đêm nay không làm phiền em."

Biết trước bữa cơm các nàng tiêu hao quá độ, cô đau lòng cho thân thể Phác Thái Anh, muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Phác Thái Anh liếc nhìn cô một cái, nghe cô nói đáy lòng ấm áp, rất tự giác dựa vào, bị Lạp Lệ Sa kéo vào trong ngực, Lạp Lệ Sa xoay người, lúc cử động chân không cẩn thận đụng phải Phác Thái Anh, Phác Thái Anh a một tiếng, nhíu mày.

Lạp Lệ Sa cúi đầu: "Làm sao vậy?"

Phác Thái Anh âm thanh hơi thấp: "Đụng phải, có chút đau."

Lạp Lệ Sa lập tức đau lòng hỏi: "Ở đâu?"

Sau đó cô phản ứng lại, trầm mặc hai giây.

Mặt Phác Thái Anh trong nháy mắt đỏ bừng, nàng không nói gì, trong phòng yên tĩnh, hô hấp của hai người rất nhẹ, Lạp Lệ Sa nghiêng người, khuỷu tay chống giường, nhìn về phía Phác Thái Anh, ánh mắt tràn đầy áy náy, dù sao lần đầu tiên, cũng không phải rất quen thuộc.

Cô có chút khó chịu hỏi: "Có đau không?"

"Không." Phác Thái Anh âm thanh rất thấp: "Chỉ đau một chút."

Lạp Lệ Sa lại hỏi: "Vậy, vậy trước kia." Cô ho nhẹ: "Trước kia có đau không?"

Cái gì trước kia.

Phác Thái Anh nói thầm: "Làm sao em biết, trước kia em cũng chưa từng làm."

Lạp Lệ Sa gật đầu, sau đó nhìn Phác Thái Anh, chớp chớp mắt, lại nhìn về phía Phác Thái Anh, Phác Thái Anh bị cô nhìn không hiểu: "Chị nhìn cái gì?"

"Không có gì." Lạp Lệ Sa nắm lấy bàn tay đang căng thẳng, cất giọng lên: "Ngủ đi."

Cô nói xong nằm xuống, cũng kéo Phác Thái Anh nằm xuống, vài phút sau, Lạp Lệ Sa kêu: "Anh Anh."

Phác Thái Anh nghiêng đầu, Lạp Lệ Sa đối diện với tầm mắt nàng, nói: "Có thể làm được không?"

"Chị..." Phác Thái Anh muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt của Lạp Lệ Sa sáng quắc, ẩn giấu tình cảm, Phác Thái Anh bị hấp dẫn vào, sửa miệng: "Chỉ một lần."

Lạp Lệ Sa nói: "Hai lần."

Phác Thái Anh hừ giận: "Không phải chị nói lần sau em nói mấy lần liền mấy lần sao?"

Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn gật đầu, ngữ khí chân thành: "Đúng vậy, là lần sau."

Lần sau chứ không phải lần này.

Phác Thái Anh phản ứng lại, bất mãn nói: "Lạp Lệ Sa!"

*****
Lạp Lệ Sa:......

Phác Thái Anh:......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro