Chương 102: Cùng nhau
Buổi chiều Kỷ Tử Bạc và Hà Kim Mai đều không đến, tựa hồ cố ý cho các nàng không gian riêng, Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa đang ngủ say, thời gian cũng đủ rồi, nhưng lại muốn cho cô ngủ thêm một lát.
Đại khái là mấy ngày trước quá mệt mỏi, Lạp Lệ Sa ngủ rất sâu, tỉnh lại đã là nửa đêm, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của Phác Thái Anh đang ngủ, phòng bệnh chỉ bật ngọn đèn đầu giường, là màu vàng ấm áp, Lạp Lệ Sa ngoài ý muốn ngủ lâu như vậy, cô nhìn điện thoại, đã hơn 2 giờ sáng.
Lạp Lệ Sa không quấy rầy Phác Thái Anh, đứng dậy nhìn trên bàn có một hộp cơm, là nhà hàng cô thường xuyên ăn, không nghĩ đến Phác Thái Anh ngay cả cái này cũng chuẩn bị cho cô, trong lòng Lạp Lệ Sa ấm áp, cô ghé vào bên cạnh gối, lẳng lặng nhìn nhan sắc khi ngủ của Phác Thái Anh.
Năm đó, lúc mới vừa thích nàng, cô biết Phác Thái Anh livestream trên mạng, liền đăng ký một tài khoản nặc danh tiến vào, sợ Phác Thái Anh nổi lên nghi vấn, cô chia nhỏ vài tuần, cuối cùng cũng đập vào bảng xếp hạng, sau đó thuận lý thành chương có được Wechat của Phác Thái Anh, cũng đêm đó, cô mơ thấy Phác Thái Anh ngủ bên cạnh cô, giống như bây giờ.
Nhưng lúc đó, mặc dù trong mộng cô cũng không dám làm gì Phác Thái Anh, chỉ lẳng lặng nhìn, thẳng đến khi mở mắt ra, nhìn trần nhà mới thấy ảo não.
Hiện tại không cần ảo não nữa.
Nàng đang ở trước mặt, cô giơ tay là có thể với tới, có thể không kiêng nể gì nhìn nàng ngủ, nghe nàng làm nũng, xem nàng làm bất cứ chuyện gì.
Lạp Lệ Sa cúi đầu hôn lên gương mặt của Phác Thái Anh, giúp nàng vén tóc ra sau tai, lộ ra sườn mặt trắng nõn. Buổi tối, thuốc Phác Thái Anh uống bắt đầu có tác dụng, nàng ngủ rất say, Lạp Lệ Sa giúp nàng đắp chăn, sau khi rửa mặt xong liền đem cơm chiều hâm nóng lên ăn.
Đạo diễn nhắn tin hỏi cô ngày mai mấy giờ trở về, Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn Phác Thái Anh trên giường, cúi đầu trả lời: [ Buổi chiều trở về. ]
Đạo diễn đoán chừng đã ngủ, Lạp Lệ Sa trả lời xong thì đọc tin nhắn mà tòa soạn gửi tới, nói cô biết bản thảo đã được chỉnh sửa sơ bộ, cũng chuẩn bị chú thích, gửi cho cô xác minh, Lạp Lệ Sa tiếp nhận văn bản, nhìn lướt qua, chuẩn bị ngày mai trở về xem xét kỹ hơn.
Cô nhàn rỗi không có việc gì liền vào Weibo, vừa mới mở trang chủ đều là tin tức về sách mới của Đường Nghênh Hạ, là video tuyên truyền do tòa soạn tạp chí làm, lần thứ hai in ấn xuất bản, xem ra lần đầu tiên bán được không tệ.
Lạp Lệ Sa theo tag bấm vào Weibo của Đường Nghênh Hạ, thấy Weibo của cô ta đã chỉnh thành chế độ chỉ xem được bài viết nửa năm đổ lại đây, cũng trống rỗng không ít, tương tác với Dư Ôn luôn là top đầu, phía dưới một đống độc giả dập CP.
Dư Ôn: [ Có tin tốt sẽ thông báo cho mọi người. ]
Tin tốt này, khẳng định không phải về viết văn.
Đường Nghênh Hạ trả lời Dư Ôn: [ Ừm, cũng hy vọng mọi người ủng hộ sách mới của Ôn Ôn nhiều hơn. ]
Cũng thật biết săn sóc, phía dưới sách mới của mình còn tuyên truyền như vậy, tình thâm như biển, Lạp Lệ Sa híp mắt, nhìn mấy giây rồi rời khỏi Weibo, cơm nước xong rửa mặt đơn giản mới lên giường. Hai ngày nay, Phác Thái Anh luôn ở bệnh viện, cho nên trên người có mùi thuốc nhàn nhạt, Lạp Lệ Sa ôm lấy nàng, nghe Phác Thái Anh nhắm mắt hỏi: "Chị tỉnh rồi."
Lạp Lệ Sa hôn lên khóe môi nàng, tràn đầy hương vị bạc hà, Phác Thái Anh mở mắt ra, còn chưa nói gì lại muốn ngáp, nàng quay đầu không cho Lạp Lệ Sa thấy, Lạp Lệ Sa nhìn hành động nhỏ này của nàng trái tim đều mềm nhũn, kéo nàng vào trong lòng ngực, trả lời nàng: "Ừm, em buồn ngủ không?"
"Rất buồn ngủ." Phác Thái Anh nói chuyện mơ mơ màng màng, Lạp Lệ Sa cũng không miễn cưỡng, ôm lấy nàng tiếp tục ngủ, hai người ngày hôm sau ngủ đến khi kiểm tra phòng mới tỉnh, y tá gõ cửa đi vào thấy hai người đang ôm nhau, có chút nghi hoặc, cũng không hỏi nhiều, chỉ kiểm tra như thường lệ, Phác Thái Anh chờ y tá rời đi nói: "Buổi sáng em muốn ăn bánh bao."
Nàng hiếm khi đưa ra yêu cầu, Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được, tôi đi mua."
Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh nằm ở trên giường, buổi trưa các nàng có thể xuất viện, nằm một lát Phác Thái Anh ngồi dậy thu dọn đồ đạc, mới ở lại một đêm, cũng không có đồ gì nhiều, đánh răng cũng là đồ dùng một lần của bệnh viện, sau khi thu dọn xong nàng đứng ở cửa sổ nhìn xuống, tuyết vẫn chưa hoàn toàn tan hết, gió thổi qua, dương dương tiêu sái, cả thế giới trắng xóa, Phác Thái Anh đứng vài phút liền lấy điện thoại ra, tìm kiếm một cái tên.
Người hôm qua mời nàng chơi game.
Trên mạng nhìn thấy mấy tin tức liên quan, nhưng chỉ có hai ba câu, Phác Thái Anh cắn môi, nghe thấy phía sau có động tĩnh, nàng quay đầu, Kỷ Tử Bạc gõ cửa kêu: "Anh Anh?"
Phác Thái Anh vội vàng đi qua mở cửa, Kỷ Tử Bạc xách theo trái cây: "Khá hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn nhiều." Nàng mỉm cười: "Cảm ơn Kỷ lão sư."
Kỷ Tử Bạc buông trái cây xuống: "Khí sắc rất tốt, giọng nói cũng không còn khàn nữa."
Quả nhiên là đạo diễn phối âm, đều đặc biệt chú ý đến giọng nói, Phác Thái Anh cúi đầu cười: "Qua mấy ngày nữa là tốt rồi."
"Còn phải tịnh dưỡng." Kỷ Tử Bạc nói: "Hai ngày nay Bạch Noãn Noãn cũng bị viêm họng, tôi dự định năm sau sẽ khởi công lại, chúng ta cùng nhau đón một năm mới tốt đẹp."
Phác Thái Anh gật đầu: "Cũng được."
Năm sau, Lạp Lệ Sa hẳn là đã kết thúc đi?
Nàng nghĩ đến Lạp Lệ Sa liền hỏi Kỷ Tử Bạc: "Kỷ lão sư, cô có biết Diệp Vi không?"
"Diệp Vi?" Kỷ Tử Bạc gật đầu: "Cô nói Diệp Vi trong đoàn làm phim? Bình thường phụ trách đạo cụ, làm sao vậy?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi, bọn họ ở cùng một đoàn làm phim sao?"
Kỷ Tử Bạc ghé mắt, đột nhiên hiểu được cái gì đó, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, lại có người thổ lộ với cậu ấy?"
Phác Thái Anh mặt khẽ biến, lập tức nói: "Không có."
Bất quá có thật sự thổ lộ, cũng không kỳ quái.
Nghĩ đến đây đáy lòng nàng rầu rĩ.
Kỷ Tử Bạc nói: "A, cô đừng thấy Lệ Sa bình thường hay xụ mặt, nhưng ở bên ngoài cực kỳ đào hoa, cô phải giữ chặt một chút, còn nữa, lần đầu tiên cậu ấy vào đoàn làm phim, còn có nghệ sĩ muốn dùng quy tắc ngầm với cậu ấy."
Bất quá, nghệ sĩ kia không biết tính tình của Lạp Lệ Sa, ngược lại còn đem phân cảnh của mình đều bị cắt hết.
Phác Thái Anh nghe vậy gật đầu, còn muốn hỏi tiếp, Lạp Lệ Sa trở về, trên tay xách theo cháo trắng cùng bánh bao, nhìn thấy Kỷ Tử Bạc liền nhíu mày: "Sao cậu lại tới đây?"
Kỷ Tử Bạc nói: "Tôi đến xem có cái gì cần hỗ trợ hay không?"
Phác Thái Anh nói: "Không có, tôi đã thu dọn xong rồi."
"Ai nha, sao lại để cho cô thu dọn." Kỷ Tử Bạc nói: "Cô là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Nói giống như nàng bệnh rất nghiêm trọng, Phác Thái Anh cúi đầu cười, Lạp Lệ Sa vốn còn muốn mắng hai câu, thấy nàng cười cũng không nói gì, ba người ngồi cùng nhau ăn sáng, Kỷ Tử Bạc nói: "Kịch truyền thanh của cậu sắp kết thúc, khi nào sẽ phát sóng trực tiếp?"
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút: "Bên tạp chí nói sau khi sách mới được mở bán trước sẽ phát livestream."
"Nhanh vậy sao?" Kỷ Tử Bạc kinh ngạc: "Sách mới của cậu sắp mở bán trước rồi đúng không?"
Nói đến đây, cô quay đầu: "Phía trang web phản ứng rất tốt, độc giả đều nói sách mới của cậu nhất định lại tạo ra một cơn sốt."
Viết sách cô không hiểu, nhưng cô làm kịch truyền thanh nhiều năm như vậy, khứu giác vẫn rất nhạy bén, quyển sách này của Lạp Lệ Sa ra không bao lâu liền chễm chệ đầu bảng, trước kia tuy rằng cũng có, nhưng không đến mức điên cuồng như vậy, nói là cơn sốt, một chút cũng không khoa trương.
Không biết tạp chí trước đây của Lạp Lệ Sa có hối hận muốn chết hay không.
Nghĩ đến bộ dáng hối hận của bọn họ, Kỷ Tử Bạc liền cảm thấy rất sảng khoái.
Lạp Lệ Sa nói: "Đề tài đã sớm báo lên lúc tôi ký hợp đồng, bọn họ vừa mới đem bản thảo chú thích gửi cho tôi, chờ tôi xác nhận không có vấn đề là có thể mở bán trước."
Kỷ Tử Bạc cười: "Tôi có dự cảm, lần này sách mới mở bán trước, lại muốn làm mới kỷ lục của cậu."
Đâu chỉ làm mới kỷ lục của cô, sợ là muốn làm mới kỷ lục bán trước sách mới của giới bách hợp.
Kỷ Tử Bạc cười ngâm nga, cùng Lạp Lệ Sa tán gẫu, Phác Thái Anh nghe hai người nói chuyện cúi đầu ăn điểm tâm, thỉnh thoảng Lạp Lệ Sa hỏi: "Có muốn thêm dưa muối không?"
Phác Thái Anh tiếp nhận, đổ một ít ở trong chén, Kỷ Tử Bạc còn đang nói: "Được, nếu cậu đã ở bên tạp chí phát sóng trực tiếp, liền nói một chút, không cần tuyên truyền, đoàn làm phim chúng ta sau khi kết thúc sẽ cùng nhau livestream."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được."
Ba người ăn sáng xong, Phác Thái Anh nhận được điện thoại của Hà Kim Mai, nói sẽ không đến bệnh viện, đi mua chút đồ ăn về nhà nấu cơm trước, Phác Thái Anh đồng ý, sau khi cúp điện thoại, Kỷ Tử Bạc cũng trở về, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đi làm thủ tục trả phòng, một trận bận rộn, gần 10 giờ mới lái xe trở về, trên đường Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa vài lần, thời điểm Lạp Lệ Sa dừng đèn giao thông liền quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Phác Thái Anh lắc đầu, đèn xanh bật sáng, nàng thúc giục Lạp Lệ Sa đi nhanh, Lạp Lệ Sa thuận thế ma sát lòng bàn tay của nàng, Phác Thái Anh cảm giác giống như bị điện giật, tim đập thình thịch.
Sau khi về đến nhà, Hà Kim Mai đã bắt đầu nấu cơm, bà mang tạp dề, Hanh Hanh nhìn thấy Phác Thái Anh thì vui vẻ nhảy nhót, Phác Thái Anh khom lưng ôm lấy nó, Hà Kim Mai nói: "Hôm qua dì mang nó về nhà, con chó này rất thông minh, đi vào nhà liền tự động đến chỗ của mình."
Là chuồng chó trước đây Lạp Lệ Sa làm cho Hanh Hanh, Hanh Hanh vẫn còn nhớ rõ.
Ngoan ngoãn như vậy, Hà Kim Mai càng thích.
Phác Thái Anh đi vào phòng bếp, nói với Hà Kim Mai: "Cảm ơn dì, để con giúp dì."
"Không cần." Bà nhìn Phác Thái Anh: "Khoé mắt đỡ hơn chưa?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Dạ rồi."
Ngủ một giấc, sưng cũng lui, không có việc gì, Hà Kim Mai thấy thế mới yên lòng, bà nói: "Ra ngoài ngồi một lát đi."
Phác Thái Anh dạ một tiếng, rời khỏi phòng bếp, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang xem TV, bóng lưng mảnh khảnh, tóc đẹp vén sau tai, lộ ra vành tai tinh tế, đeo khuyên tai màu vàng, có chút phản quang, Phác Thái Anh bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Kỷ Tử Bạc, nàng cắn môi ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đưa trái cây cho nàng, Phác Thái Anh cắn một miếng, ở trên người sờ sờ, Lạp Lệ Sa hỏi: "Tìm cái gì vậy?"
"Điện thoại." Phác Thái Anh buông trái cây xuống: "Điện thoại hình như em bỏ quên trên xe."
Lạp Lệ Sa đứng dậy: "Tôi đi tìm cho em."
"Để em đi." Phác Thái Anh cầm chìa khóa xe trên bàn trà, bước vào thang máy, xuống lầu, vừa mở cửa xe đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên: "Tìm thấy chưa?"
"Tìm thấy rồi." Phác Thái Anh nói xong đóng cửa xe lên lầu, đem chìa khóa đưa cho Lạp Lệ Sa, sau khi ăn xong cơm trưa, Lạp Lệ Sa nhận được điện thoại của đoàn làm phim, hỏi cô mấy giờ có thể đến, Hà Kim Mai nói: "Nếu không thì đi sớm một chút, đến chạng vạng đường đóng băng sẽ không dễ dàng lái xe."
Lạp Lệ Sa có chút luyến tiếc, cô nhìn Phác Thái Anh, hai người cọ tới cọ lui vào phòng, Hà Kim Mai rất thức thời cười cười, nói xong bật TV lên.
Phác Thái Anh bị kéo vào phòng, còn chưa nói gì đã bị Lạp Lệ Sa ôm, nàng vỗ vỗ bả vai của Lạp Lệ Sa: "Buông lỏng một chút, quá chặt..."
Xương cốt nàng đều bị đau.
Lạp Lệ Sa thoáng buông nàng ra nói: "Vậy em nhớ chờ tôi trở về."
Phác Thái Anh cười: "Ừm, em biết rồi."
Lạp Lệ Sa không yên tâm: "Tôi đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em."
Phác Thái Anh gật đầu.
Lạp Lệ Sa lại nói: "Đừng ham lạnh, cảm mạo..."
Còn chưa nói xong Phác Thái Anh đã hôn cô, đem lời chưa kịp nói của cô nuốt vào trong bụng, hai người ăn cơm xong nhai mấy miếng kẹo cao su, tựa hồ rất ăn ý, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa, ngửa đầu hôn cô, Lạp Lệ Sa đi về phía trước vài bước, chân sau Phác Thái Anh vướng ở mép giường, nàng nằm ngửa ra sau, còn túm lấy cổ áo của Lạp Lệ Sa.
Hai người đồng loạt ngã xuống giường, hơi thở dây dưa cùng một chỗ, trong không khí dấy lên ngọn lửa không tên, Lạp Lệ Sa nắm lấy bàn tay của Phác Thái Anh, tay to hơn một chút, Phác Thái Anh rầu rĩ hừ một tiếng, âm thanh vừa thấp vừa áp lực, Lạp Lệ Sa dừng vài giây.
Hai người càng tới gần hơn một chút.
Đầu ngón tay của Phác Thái Anh hơi lạnh, trên da thịt ấm áp, giống như dòng điện lướt qua, Lạp Lệ Sa ôm nàng đôi tay dùng sức, đem Phác Thái Anh giam cầm ở trong ngực, trong không khí đều là mùi hương mát lạnh của Lạp Lệ Sa, quanh quẩn thật lâu.
Phác Thái Anh không còn khí lực, tay vô tình lướt qua thắt lưng của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa một tay ôm eo nàng, vừa định bước tiếp theo, chuông điện thoại liền vang lên, hai người đều sửng sốt, Phác Thái Anh đẩy cô ra, cắn môi nói: "Thời gian không còn sớm, chị nên đi rồi."
"Ừm." Lạp Lệ Sa gật đầu, cô đứng lên sửa sang lại quần áo, khôi phục bộ dáng đứng đắn, Phác Thái Anh thật sự có loại xúc động muốn đem cô hành hạ một phen.
Nàng nắm chặt tay, nghe được Lạp Lệ Sa hỏi: "Em có tiễn tôi không?"
"Không." Phác Thái Anh cúi đầu nhìn bản thân, quần áo có chút rối loạn, vành tai bị cắn đau đớn, da thịt nàng đặc biệt mẫn cảm, chỗ bị chạm vào đều đỏ lên, trên mặt cũng đỏ thấu, ánh mắt lấp lánh sóng nước, đặc biệt quyến rũ người khác.
Lạp Lệ Sa nói: "Vậy em ngủ trưa đi."
Phác Thái Anh gật đầu.
Lạp Lệ Sa hít sâu, cực lực khống chế bản thân mới không quay đầu lại, sau khi thu thập xong ra cửa, Hà Kim Mai không biết kéo cô nói cái gì, vẫn luôn nhắc mãi, Lạp Lệ Sa đáp ứng, trở về phòng mình cầm vài thứ, trước khi đi nhìn cửa phòng của Phác Thái Anh, cúi đầu rời đi.
Sau khi lên xe, cô gọi cho Phác Thái Anh, điện thoại vang lên nhiều lần nhưng không có ai nghe máy, cô còn cho rằng Phác Thái Anh là bởi vì chuyện vừa rồi mà thẹn thùng, cúi đầu, mím môi cười.
Vừa định lái xe, ghế sau đột nhiên có âm thanh: "Lạp Lệ Sa."
Lạp Lệ Sa sửng sốt, xoay người lại, Phác Thái Anh từ ghế sau thò đầu ra, ánh mắt đặc biệt trong trẻo hỏi: "Em có thể đi cùng chị không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro