Phiên ngoại 1
Phác Thái Anh dẫn Lạp Lệ Sa vào trong, những người khác đều sững sờ khi nhìn thấy cô, sau đó lần lượt chào hỏi: "Xin chào Lạp lão sư, Lạp lão sư đã ăn gì chưa?"
Đặc biệt nhiệt tình.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, cô nói: "Vẫn chưa."
Vừa kết thúc liền chạy tới đây, biên tập viên của tạp chí Mễ Kỳ nói muốn mời cô ăn cơm đều bị cô khéo léo từ chối, cũng may Kỷ Tử Bạc mua nhiều đồ ăn, cô chọn ngẫu nhiên hai món, ăn xong, uống một ngụm trà sữa mà Phác Thái Anh mua, hơi ngọt, Phác Thái Anh ngồi bên cạnh cô: "Chuyện ký tên đã thương lượng xong chưa?"
Tổng biên tập muốn ấn bản đầu tiên dành ra 30 giây để ký tặng đặc biệt, Lạp Lệ Sa đã mấy năm không có tổ chức ký tặng, tự mình ký cũng rất ít, cơ bản đều là in ấn, chính là không muốn nhìn thấy độc giả bị ép mua với giá cao, hiện tại bị đề xuất ký tên đặc biệt, cô do dự vài ngày, điều kiện tạp chí đưa ra là thêm 1% thuế cho cô, Lạp Lệ Sa không quá để ý đến điểm thuế 1% này, cho nên hỏi ý kiến của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nói: "Nếu là em, em sẽ làm."
Lạp Lệ Sa cuối cùng đồng ý ký tên đặc biệt 10 giây.
Hôm nay tới chính là để thảo luận vấn đề này.
Cô gật đầu: "Đã thương lượng xong."
"Là ký tặng đặc biệt 10 giây sao?" Phác Thái Anh nói: "Không sao đâu, đến lúc đó chị đau tay, em sẽ xoa bóp cho chị."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, cười: "Xoa bóp thì không cần, em giúp chị làm những gì tay chị có thể làm là được."
Phác Thái Anh khó hiểu: "Tay chị có thể làm gì?"
Lạp Lệ Sa tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói một câu, Phác Thái Anh lập tức đứng dậy, mặt đỏ lên, nàng tức giận trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Em đi thu âm đây."
Bộ dạng không được tự nhiên của nàng, thật sự quá đáng yêu.
Lạp Lệ Sa thật sự rất thích, rất thích.
Ánh mắt dịu dàng nhìn Phác Thái Anh vào phòng, cũng đứng dậy đi theo phía sau, Kỷ Tử Bạc thấy cô vào chủ động nhường vị trí của mình, một tay ấn bàn phím, dịch sang bên cạnh nói: "Ngồi đi."
Lạp Lệ Sa quay đầu: "Bạch Miêu không tới sao?"
"Không." Kỷ Tử Bạc nói: "Cậu ấy giống như người nổi tiếng, rất khó mời."
Lạp Lệ Sa mỉm cười, nhấp một ngụm trà sữa, Kỷ Tử Bạc hỏi: "Trà sữa lấy từ đâu ra?"
Người trước mặt vân đạm phong khinh nói: "Vợ tôi mua."
Kỷ Tử Bạc:.....
Thật sự quá khoe khoang.
Kỷ Tử Bạc hừ một tiếng, vung tay lên, bảo trợ lý đi sang đối diện mua cho mỗi người một ly, Lạp Lệ Sa cúi đầu hỏi: "Thu âm đến đâu rồi?"
Kỷ Tử Bạc nói: "Rất nhanh, phần thứ nhất đã được thu xong, cậu tới đúng lúc, giúp tôi nghe đoạn giường diễn đầu tiên, có quá mạnh bạo hay không."
Kỷ Tử Bạc nghe không có vấn đề gì, cảm thấy rất tốt, nhưng nếu Lạp Lệ Sa đã tới, muốn nghe ý kiến của cô một chút.
Lạp Lệ Sa ngồi trước máy tính, đeo tai nghe, Kỷ Tử Bạc gõ bàn phím, nhấn chuột, giọng nói mềm mại vang lên, nghe âm thanh này không biết bao nhiêu lần, thân thể Lạp Lệ Sa run lên, cô tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt tận lực bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Âm thanh cởi quần áo sột soạt, rất rõ ràng, còn có tiếng vải khô bị xé rách, Lạp Lệ Sa lần đầu tiên cảm thấy hiệu quả âm thanh của Kỷ Tử Bạc tốt đến mức làm cho người chịu không nổi, cô không dám nhắm mắt lại.
Sợ nhắm mắt lại, đầu óc đầy những hình ảnh kia.
Tiếng hôn xen lẫn tiếng quần áo cọ xát, còn có tiếng thở dốc, xuyên thấu qua tai nghe bò vào tai Lạp Lệ Sa, cô cử động thân thể, thay đổi tư thế, Kỷ Tử Bạc hỏi cô: "Thế nào?"
Lạp Lệ Sa không trả lời, chỉ nhấn đoạn tiếp theo, tiếp tục nghe.
Miệng khô, lưỡi khô.
Lạp Lệ Sa nhấp một ngụm trà sữa, trà sữa ấm áp nhiễm nhiệt độ cao, một đường nóng ở ngực, trong chốc lát, cô không muốn để người khác nghe thấy âm thanh như vậy của Phác Thái Anh.
Kỷ Tử Bạc vỗ lưng cô: "Lạp Lệ Sa?"
Cô hoàn hồn, ngẩng đầu lên, ánh mắt giả vờ bình tĩnh, nội tâm cuồn cuộn dâng trào: "Cũng được."
Kỷ Tử Bạc lẩm bẩm: "Chỉ là cũng được sao? Tôi cảm thấy rất tốt, có muốn thu lại không? Cậu có thể hướng dẫn tại chỗ?"
Trà sữa của Lạp Lệ Sa lăn đến cổ họng thiếu chút nữa sặc ra, cô ho khan hai tiếng: "Không cần..."
Lời còn chưa dứt, nhìn về phía Phác Thái Anh nói: "Cứ vậy đi, rất tốt."
Kỷ Tử Bạc gật đầu: "Vậy được rồi sao?"
Lạp Lệ Sa ừ một tiếng.
Phác Thái Anh đang thu âm thì nhìn thấy hai người cúi đầu thì thầm, không biết nói cái gì, nàng và Bạch Noãn Noãn bận rộn tìm cảm xúc, thu xong cũng đã 9 giờ rưỡi. Kỷ Tử Bạc đưa mọi người đến khách sạn, nhà Bạch Noãn Noãn ở gần đó, cho nên tự lái xe trở về, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đương nhiên cũng không đi chung, các nàng ở trước cửa phòng thu chia tay.
Khi lên xe, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Em có muốn ăn gì không?"
Phác Thái Anh cơm tối chỉ ăn một chén cháo, bất quá trà sữa căng bụng, nàng cũng không đói lắm, hỏi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nói tùy tiện, cuối cùng hai người ở quầy hàng ven đường, đi vào ăn một chút.
Sau khi về đến nhà, Phác Thái Anh đi tắm trước, Lạp Lệ Sa lên mạng đọc tin tức, động thái của Dư Ôn dừng lại trên Weibo ngày hôm qua, Đường Nghênh Hạ đã xoá tài khoản Weibo, cư dân mạng vẫn đang chỉ trích hai người, lật lại rất nhiều chuyện cũ, càng mắng càng tức giận, Lạp Lệ Sa nhìn lướt qua rồi tiến vào siêu thoại của cô và Phác Thái Anh.
Trong siêu thoại(*), các fans cập nhật không ít, đều rất đáng yêu, cô chọn mấy tấm của Phác Thái Anh lưu lại, xem nội dung bài viết ——
(*)Siêu thoại gần tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận.
Khá thú vị.
Lạp Lệ Sa mỉm cười.
Phác Thái Anh sau khi tắm xong đi ra thì thấy Lạp Lệ Sa khóe môi đang mỉm cười, vẫn đang xem điện thoại, nàng tò mò đi tới: "Chị đang xem gì vậy?"
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu: "Tắm xong rồi sao?"
Phác Thái Anh vừa tắm xong, lông mi còn ướt sũng, ánh mắt trong suốt, gương mặt bị nước nóng làm cho ửng đỏ, tóc tùy ý dùng kẹp cố định trên đầu, có vài sợi màu đỏ nhạt dính lên cổ, bị nước làm ướt, phác họa ra độ cong mê người.
Thật sự là bộ dạng mỹ nhân vừa mới tắm xong.
Lạp Lệ Sa cầm điện thoại nói: "Xem siêu thoại."
Phác Thái Anh khó hiểu: "Trong siêu thoại có chuyện gì?"
Lạp Lệ Sa nói: "Truyện đồng nhân."
Vừa nói, cô vừa kéo Phác Thái Anh ngồi xuống sô pha, bên cạnh mình, nhấp vào một trong những bức ảnh: "Em có muốn đọc thử không?"
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn vài giây, sau đó mặt đỏ bừng, cố ý giữ khoảng cách với Lạp Lệ Sa, nàng nói: "Em không đọc."
Những fans hâm mộ này, viết thể loại đồng nhân như vậy để làm gì!
Phác Thái Anh đứng dậy đi đổ thức ăn cho Hanh Hanh, Lạp Lệ Sa cũng không trêu nàng nữa, buông điện thoại xuống đi tắm. Phác Thái Anh nghe tiếng nước ào ào, hai mắt nhìn về phía phòng tắm, sau đó ngồi trên sô pha, cầm lấy điện thoại lên, nhìn truyện đồng nhân vừa rồi chưa kịp xem.
Mặc dù ngượng ngùng.
Nhưng vẫn khá hay.
Phác Thái Anh xem đến xuất thần, một cuộc điện thoại gọi đến, nàng sợ tới mức khiến điện thoại xoay vài vòng trên tay nhưng không rơi xuống sàn nhà, thật vất vả mới ổn định được tinh thần, nghe điện thoại: "Alo."
Là người phụ trách Trường An, trước đó từng đề cập hẹn nàng về một bộ kịch truyền thanh, Phác Thái Anh vẫn còn nhớ, đối phương hỏi nàng có hứng thú đến thử âm không, Phác Thái Anh hỏi xong thời gian rồi nói: "Vậy để tôi sắp xếp thời gian, trước khi đi sẽ liên hệ với anh."
Đối phương lập tức đồng ý.
Phác Thái Anh lên mạng tìm kiếm tiểu thuyết mà Trường An muốn làm kịch truyền thanh, tỷ lệ độc giả ngôn tình vẫn còn rất lớn, bộ tiểu thuyết này cũng rất hot, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, video ngắn và clip cũng rất nhiều, fans trong siêu thoại hơn 200.000 người, với những bộ tiểu thuyết chuyển thể thì đây thật sự hiếm có.
Chuyển thể tiểu thuyết hot như vậy, có ưu và nhược điểm.
Nếu tốt, mọi người vui mừng, còn không tốt, sẽ luôn bị mắng.
Phác Thái Anh không vì nhìn thấy độ hot này mà choáng váng, trước tiên lên trang web xem các nhân vật, lúc Lạp Lệ Sa đi ra, Phác Thái Anh vẫn đang đọc tiểu thuyết, dùng sổ ghi chép lại, cô thò đầu từ bả vai của Phác Thái Anh: "Đọc tiểu thuyết sao?"
Phác Thái Anh nói: "Là kịch truyền thanh bên Trường An, hỏi em có hứng thú không."
Nàng mới đọc vài chương, đã có ấn tượng sơ bộ với các nhân vật, Lạp Lệ Sa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc ghi chép của nàng, đáng yêu muốn ôm một cái, nhưng không muốn làm chậm trễ công việc của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cũng đi phòng sách làm việc.
Phác Thái Anh đọc hơn phân nửa, ngẩng đầu lên, không thấy Lạp Lệ Sa, tò mò nhìn về phía phòng sách, nghe được tiếng Lạp Lệ Sa đánh chữ, lạch cạch, tốc độ tay cực nhanh, nàng di chuyển thân thể đi tới, hỏi cô: "Chị đang đánh chữ à?"
Lạp Lệ Sa ngước mắt lên, tiếp tục gõ chữ, trả lời nàng: "Ừm."
Phác Thái Anh tò mò: "Có phải sách mới không?"
Các văn bản cũ đã được sửa đổi, không cần phải viết gì cả, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có sách mới, nhưng Lạp Lệ Sa lại lắc đầu: "Không phải."
Cô vừa nói vừa in ra văn bản vừa viết, hai ba tờ giấy.
Phác Thái Anh nhìn cô cầm tờ giấy, sau đó đưa cho mình, nhìn kỹ, tên nhân vật là bộ kịch truyền thanh mà nàng đang thu âm, sách của Bạch Miêu, Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Lạp Lệ Sa buổi tối cùng Kỷ Tử Bạc thảo luận, nàng hỏi Lạp Lệ Sa: "Đây là muốn thu lại sao?"
Lạp Lệ Sa nói: "Không phải thu lại."
Cô nói xong cầm tờ đầu tiên ra, nói với Phác Thái Anh: "Chị muốn em đọc cho chị nghe."
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn nội dung trên tờ thứ hai, cắn môi, tuy rằng nội dung đều do nàng ghi lại trong phòng thu âm, một chữ cũng không kém, nhưng bầu không khí đứng đắn khi đó, bây giờ thế nào cũng khó có thể mở miệng.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, đi tới cửa phòng sách, Hanh Hanh ngồi xổm ở bên ngoài nghiêng đầu nhìn, Lạp Lệ Sa xoa đầu nó, đẩy ra, trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Ánh đèn thay đổi một độ, lập tức mờ đi, rèm cửa sổ phòng sách cũng được kéo lại, cho nên có vẻ càng tối hơn nhiều so với lúc trước, Lạp Lệ Sa đi tới bên cạnh bàn làm việc, kéo tay Phác Thái Anh, Phác Thái Anh còn tưởng rằng cô để mình ngồi trên ghế trước bàn làm việc, không nghĩ tới người này trực tiếp ôm mình ngồi trên bàn làm việc, sau đó Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế, chiều cao chênh lệch lập tức nổi bật, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu chỉ có thể đến thắt lưng nàng.
Phác Thái Anh rũ mắt xuống, nghe Lạp Lệ Sa nói: "Ghi lại đi."
Nàng cắn môi, mặt đỏ bừng, ghi lại như thế nào, nàng cũng không nhớ lời thoại!
Lạp Lệ Sa thấy nàng không lên tiếng, giương mắt nhìn nàng, bất ngờ đưa tay ôm eo Phác Thái Anh, kéo nàng về phía mình, áo ngủ đơn bạc, không giấu được cảm xúc phun ra, nhiệt độ xung quanh bị đốt cháy, Lạp Lệ Sa còn chưa làm gì, Phác Thái Anh liền chống đỡ không nổi.
Nàng ngồi trên bàn làm việc, phía trước là Lạp Lệ Sa, phía sau trống rỗng, một tay nắm chặt hai ba tờ giấy, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Có muốn chị giúp em tìm lại cảm xúc không?"
Phác Thái Anh rũ mắt xuống: "Tìm thế nào?"
Lạp Lệ Sa đến gần hơn, cúi đầu xuống, vùi vào trong áo ngủ của nàng, chóp mũi ma sát da thịt, cảm giác tê dại, dày đặc bao trùm toàn thân, tay phải Phác Thái Anh nắm chặt tờ giấy, nhắm mắt lại, khóe môi tràn ra tiếng rên rỉ.
Những chữ trên tờ giấy nhảy vọt xuất hiện trong đầu, kích thích thân thể và tinh thần khiến nàng muốn phát điên, Lạp Lệ Sa càng không biết đủ, nửa tiếng sau, hơi ngẩng đầu hỏi Phác Thái Anh: "Em đã tìm thấy chưa?"
Thân thể căng thẳng của Phác Thái Anh run nhè nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro