Chương 88: Không có việc gì
Phần thưởng của Lạp Lệ Sa kéo dài hơn nửa tiếng, hai người nằm trên sô pha nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Phác Thái Anh hôn Lạp Lệ Sa một cái, sau đó bị Lạp Lệ Sa đè lên ghế hung hăng hôn trở lại, thời điểm Hanh Hanh chen vào, hai người đều đang thở hồng hộc, Phác Thái Anh cắn môi, cảm thấy tê dại, nàng thay đổi đề tài: "Tối nay chị muốn ăn gì?"
Nhìn ra tâm tư của nàng, Lạp Lệ Sa ngồi thẳng thân thể, cũng nhẹ nhàng đỡ Phác Thái Anh dậy, thay nàng vuốt lại mái tóc nói: "Ra ngoài ăn nhé?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Được."
Nàng đến nơi này nhưng chưa từng đi dạo xung quanh, luôn ở công ty và khách sạn, nghe nói xung quanh đây có rất nhiều nhà hàng ẩm thực, hiện tại liền có cơ hội để đi.
Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt nàng đột nhiên phát sáng, biết nàng muốn đi ra ngoài, sau đó vào phòng thay quần áo, đổi một chiếc áo len và quần jean cùng màu với Phác Thái Anh. Cô sợ Phác Thái Anh lạnh, bảo nàng cởi áo khoác mặc thêm áo lông của mình, có hơi lớn, cổ áo dựng thẳng, đem Phác Thái Anh khóa lại bên trong, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, Lạp Lệ Sa lại giúp nàng buộc tóc sau đầu, phòng ngừa ra ngoài bị gió thổi loạn khó thu thập.
Hanh Hanh thấy hai người thay quần áo cũng nhảy nhót, Phác Thái Anh lại lắc đầu: "Không được, bọn tao đi đến nơi có rất nhiều người, mày không thể đi."
Nàng vỗ đầu Hanh Hanh nói: "Lần sau tao sẽ dắt mày đi dạo."
Hanh Hanh nghe hiểu ngồi trên mặt đất, không náo loạn nữa, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh vào thang máy, đến lầu mười mấy thì có hai người dẫn chương trình cùng vào, nửa khuôn mặt của Phác Thái Anh vùi trong áo khoác, tóc dài che khuất vầng trán, chỉ lộ ra đôi mắt, cho nên hai người dẫn chương trình kia cũng không nhận ra nàng, đang tán gẫu về đồ ăn gì đó ở gần đây, khi thang máy sắp tới lại vào thêm mấy người, chen chúc đẩy đẩy vào trong, Phác Thái Anh bị đè ở tận trong cùng, bên cạnh nàng có một đồng nghiệp đang đứng, Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn, còn chưa thu hồi tầm mắt, Lạp Lệ Sa đã đứng trước mặt nàng, hai người mặt đối mặt, Lạp Lệ Sa vừa vặn ngăn trở tất cả tầm mắt của nàng, cũng ngăn trở tầm mắt của những người khác muốn nhìn nàng.
Giống như bị ngăn cách trong một thế giới chỉ thuộc về Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngước mắt lên, đèn led trong thang máy sáng ngời, chiếu đến khóe mắt của Lạp Lệ Sa, sáng lấp lánh.
Nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy Lạp Lệ Sa, trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, hai tay nàng vòng qua eo Lạp Lệ Sa, áo lông của Lạp Lệ Sa mở rộng, mặt Phác Thái Anh dán lên áo len của cô, xúc cảm xù xì, nàng cọ cọ, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy trong nháy mắt mềm nhũn.
Đột nhiên cô không muốn ra ngoài nữa.
Hiện tại cô rất muốn ôm Phác Thái Anh trở về!
Âm thanh quanh người chợt xa chợt gần, từ từ mờ nhạt, Lạp Lệ Sa một tay cuộn lại bên người, một tay chống đỡ tay vịn thang máy, nghiêng người, lúc mọi người không chú ý liền cúi đầu, tiến đến bên tai của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh còn tưởng rằng cô muốn nói chuyện, đang nghiêng tai nghe, bất thình lình bị cắn một cái.
Đầu lưỡi đảo qua vành tai nàng, đầu óc của Phác Thái Anh nhất thời choáng váng một chút, mặt nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt lấp lánh.
Rất nhanh đã đến tầng một, bốn phía người đều tản đi, trong thang máy chỉ còn lại hai người, Lạp Lệ Sa hỏi: "Muốn đi thêm lần nữa không?"
Phác Thái Anh phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn cô ra khỏi thang máy, sau khi hai người ra khách sạn Lạp Lệ Sa lái xe, trong xe còn có hương nước hoa nhàn nhạt, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Muốn ăn cái gì?"
"A..." Phác Thái Anh dứt khoát nói: "Đi phố ẩm thực nhé?"
Lạp Lệ Sa gật đầu, trực tiếp lái xe đến gần phố ẩm thực, sau khi dừng xe Phác Thái Anh nói: "Có một buổi tiệc buffet được đánh giá rất tốt, chúng ta đi xem thử không?"
"Được." Lạp Lệ Sa hỏi: "Ở đâu?"
Phác Thái Anh theo điều hướng trên điện thoại, ngẩng đầu lên: "Ngay phía trước."
Hai người vào cửa chọn vị trí, vừa ngồi xuống, Phác Thái Anh nói: "Nhóm nhỏ [Động tình] có thật nhiều người."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ừm, tôi biết."
Phác Thái Anh hỏi: "Khi nào bắt đầu?"
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút liền trả lời nàng: "Tử Bạc nói chờ qua năm mới."
Phác Thái Anh ừm một tiếng: "Mấy ngày nay em có nghe kịch truyền thanh."
Kịch truyền thanh đã ra tập đầu tiên, nàng lăn qua lộn lại nghe, so với Lạp Lệ Sa còn để bụng hơn, Lạp Lệ Sa bật cười: "Phản ứng rất tốt."
Vừa mới ra trailer đã hơn 5000 lượt xem, biểu hiện của Phác Thái Anh đặc biệt tốt, Kỷ Tử Bạc liên tục khen bản thân biết chọn người, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đáy mắt tràn đầy ý cười, Phác Thái Anh nói: "Bởi vì biểu hiện của mọi người đều rất tốt."
Lạp Lệ Sa gật đầu.
Phác Thái Anh nhìn cô, hơi nóng trong nồi lẩu lượn lờ dâng lên, nàng nói: "Em muốn nói với chị một chuyện."
Lạp Lệ Sa giương mắt, gật đầu: "Chuyện gì?" Cô hỏi xong lại nói: "Tôi cũng có chuyện muốn nói với em."
Phác Thái Anh cầm đũa: "Nói với em? Chuyện gì vậy?"
Lạp Lệ Sa do dự hai giây: "Em nói trước đi."
Phác Thái Anh vừa mở miệng, phía sau truyền đến âm thanh: "Anh Anh?"
Nàng quay đầu, là Tiểu Ngư và bạn cùng phòng của cô.
Tiểu Ngư đi đến bên cạnh nàng: "Tôi đã nói là cậu, mà cô ấy còn nói không phải, tại sao cậu..."
Lại nhìn kỹ, đối diện là Lạp Lệ Sa.
Tiểu Ngư khàn giọng vài giây: "Chào Lạp lão sư."
Tại sao Lạp Lệ Sa lại tới đây?
Tiểu Ngư hướng Phác Thái Anh nháy mắt, Phác Thái Anh nói: "Cô ấy nghỉ phép nên đến đây du lịch."
"Nghỉ phép?" Tiểu Ngư lại không phải kẻ ngốc, cười cười: "Nghỉ phép là tốt."
Nhiều chỗ như vậy lại không đi, chạy sang thành phố bên cạnh du lịch, còn không phải là nhớ Phác Thái Anh sao, cô hiểu, Phác Thái Anh bị cô nhìn đến trên mặt nóng lên, nàng hắng giọng: "Cậu ăn cơm chưa?"
"Vừa ăn xong." Tiểu Ngư nói, buổi tối cô gọi một ít thịt nướng giao đến, nhưng ăn không no liền kéo bạn cùng phòng đi ra ngoài, vừa mới tính tiền xong thì thấy một người trông rất giống Phác Thái Anh, liền tới xem một chút.
Lại nói, cho dù chưa ăn, cô cũng không có khả năng ở lại làm bóng đèn!
Tiểu Ngư kéo tay bạn cùng phòng: "Vậy chúng tôi đi trước, hai người cứ từ từ ăn."
Phác Thái Anh gật đầu.
Tiểu Ngư đột nhiên quay đầu nói: "Báo cho cậu một tin tốt, Lộc Ngôn vừa mới trở về, nói là muốn đổi người khác tới đây, rốt cuộc cậu không cần nhìn thấy cô ta nữa, có cao hứng không?"
Phác Thái Anh liếc nhìn Lạp Lệ Sa, hơi hơi hé miệng, gật đầu: "Cao hứng."
Tiểu Ngư còn cao hứng hơn nàng, Lộc Ngôn này bình thường hay vênh váo tự đắc, luôn khinh thường người khác, lần này bị huỷ bỏ tiết mục, cư nhiên cũng không có ai hỗ trợ đi cầu tình với Mạc tổng.
Bất quá việc này vốn phải trách Lộc Ngôn, ai lại muốn đi hỗ trợ, vạn nhất ảnh hưởng đến mình, cũng không tốt, cho nên Lộc Ngôn rời đi cũng không ai nói nửa chữ, thậm chí nhìn thấy cô ta khó chịu còn âm thầm cao hứng.
Tiểu Ngư chính là một trong số đó, nghe được tin tức không ngừng vó ngựa cùng Phác Thái Anh chia sẻ, cô vẫy tay chào Phác Thái Anh: "Đi đây, tạm biệt."
Bạn cùng phòng của cô cũng chào hỏi các nàng, Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, sườn mặt bình tĩnh, Phác Thái Anh cắn môi, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, người sau liếc mắt nhìn nàng hỏi: "Lộc Ngôn?"
Phác Thái Anh giống như đứa trẻ làm sai cúi thấp đầu nói: "Bạn cùng phòng của em là Lộc Ngôn."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, Phác Thái Anh nói: "Còn xảy ra một số chuyện không vui."
"Là chuyện gì?" Ngữ khí của Lạp Lệ Sa nghe không ra cảm xúc gì, Phác Thái Anh cũng không biết hiện tại cô có tức giận hay không, nàng giải thích: "Bạn cùng phòng của em vốn là một người khác, nhưng Lộc Ngôn lại muốn đổi với cô ấy, sau đó Lộc Ngôn còn lan truyền một ít tin đồn, hôm qua bị em vạch trần, sau đó bị lãnh đạo gọi đi ......"
Lạp Lệ Sa bình tĩnh nhìn nàng.
Phác Thái Anh nói: "Em không phải cố ý giấu chị, em vừa định nói cho chị biết."
Lạp Lệ Sa gật đầu hỏi: "Tại sao hôm qua không nói cho tôi biết?"
Phác Thái Anh nói: "Em muốn chờ xử lý xong mới nói cho chị biết."
Nàng giương mắt, cùng Lạp Lệ Sa đối diện, ánh mắt bình tĩnh: "Sau khi em vào Tam Thủy, luôn có vài tin đồn, nói cơ hội của em quá tốt, vận khí quá tốt..."
"Đó là bởi vì em có năng lực." Lạp Lệ Sa nói xong Phác Thái Anh tiếp lời: "Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, cho nên mới có một ít lời đồn đãi truyền đi."
"Vì vậy em nghĩ, chờ đến khi em xử lý xong những tin đồn đó, sẽ nói cho chị biết."
Lạp Lệ Sa nắm chặt chiếc đũa.
Phác Thái Anh nói: "Em biết chị có năng lực, nếu hôm qua em nói với chị, có lẽ chị sẽ giúp em xử lý càng tốt hơn, nhưng em cảm thấy những chuyện này em có thể tự mình xử lý, hơn nữa vốn đã có tin đồn, lại để chị giúp em xử lý, em cảm thấy không tốt."
Nàng nói rất uyển chuyển, Lạp Lệ Sa tất nhiên nghe hiểu.
Vốn dĩ Phác Thái Anh ở Tam Thủy đã có vô số tin đồn, nếu như cô lại nhúng tay vào, chẳng phải chứng thực sau lưng nàng có người nâng đỡ sao? Đến lúc đó thật sự là có lý nói không rõ, cho nên nàng muốn dùng phương pháp của mình để đi xử lý, cho dù vụng về, cho dù không đủ thông minh, nhưng đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể sử dụng.
Và kết quả cho thấy, chuyện này đã được nàng giải quyết hoàn mỹ.
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu.
Phác Thái Anh nhìn cô hỏi: "Chị không tức giận chứ?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không có."
Phác Thái Anh yên lòng nói: "Không có là được rồi, em vốn định nói với chị, kết quả bị Tiểu Ngư nói trước."
Giọng điệu của nàng rất thoải mái, trên mặt Lạp Lệ Sa bất động thanh sắc, chỉ buông chiếc đũa nói: "Tôi biết rồi." Cô vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn cái tên lấp lánh trên màn hình điện thoại liền nói: "Tôi đi nghe điện thoại."
Phác Thái Anh gật đầu.
Lạp Lệ Sa rời khỏi bàn, đi ra ngoài nghe điện thoại, Phác Thái Anh ngồi trên ghế nhấc nồi lẩu xuống chờ Lạp Lệ Sa trở về, trong lúc đó Tiểu Ngư gửi tin nhắn: [ Người nào đó buổi tối có trở về không? ]
Hỏi cái gì vậy!
Phác Thái Anh không chần chừ: [ Tất nhiên trở về. ]
Tiểu Ngư: [ Ai nha, nỡ lòng trở về sao, Lạp lão sư người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây thăm cậu, buổi tối không bồi tiếp Lạp lão sư à? ]
Phác Thái Anh chọc chọc màn hình.
Tiểu Ngư nói như vậy, nàng cũng không biết trả lời thế nào.
Lạp Lệ Sa cách lớp thủy tinh nhìn về phía Phác Thái Anh, nàng vừa khuấy nồi lẩu, vừa nhìn điện thoại, thần sắc sung sướng, ý cười rõ ràng, cô khẽ thở dài, nói với người ở đầu dây bên kia: "Năm nay tôi sẽ không đi dự tiệc tối, vẫn là do anh thay thế."
Người ở đầu dây bên kia tuy rằng nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, Lạp Lệ Sa cúp điện thoại nhìn Phác Thái Anh vài phút, cuối cùng cúi đầu vào trong cửa hàng.
Vừa mới ngồi xuống Phác Thái Anh liền đưa gia vị qua cho cô: "Hương vị rất ngon, chị nếm thử xem."
Lạp Lệ Sa tiếp nhận, dùng đũa chấm gia vị, Phác Thái Anh cười hỏi: "Thế nào?"
"Hương vị không tệ." Lạp Lệ Sa nói: "Em tự điều chỉnh sao?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Có thêm chút dấm, còn bên này là sa tế, chị muốn thì có thể bỏ thêm."
Lạp Lệ Sa bỏ thêm một chút dấm rồi khuấy, nghe Phác Thái Anh hỏi: "Đúng rồi, chị vừa rồi định nói chuyện gì với em vậy?"
Đôi mắt nàng trong trẻo, ánh đèn chùm chiếu vào đáy mắt, Lạp Lệ Sa nhìn bóng dáng thu nhỏ của mình, một lúc sau mới mở miệng: "Không có việc gì."
*****
Phác Thái Anh: Thật sự không có việc gì?
Lạp Lệ Sa: Không có việc gì.
Phác Thái Anh: Không ngoan chính là phải bị trừng phạt.
Lạp Lệ Sa:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro