Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Mẹ

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đứng bên sô pha, Hà Kim Mai cúp điện thoại nhìn thấy thuốc mỡ trên sô pha liền hỏi Lạp Lệ Sa: "Con bị thương sao?"

"Không phải con." Lạp Lệ Sa nói: "Là Anh Anh bị trật chân."

Hà Kim Mai quay đầu nhìn Phác Thái Anh, thấy mắt cá chân của nàng quả nhiên dán một miếng màu trắng nhạt, vừa rồi bà đi vào cũng không chú ý, Hà Kim Mai nói: "Vậy con còn để cho con bé đứng, mau ngồi đi."

Phác Thái Anh liếc nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ cười cười, đỡ Phác Thái Anh ngồi xuống.

Hai người ngồi bên cạnh nhau, Hà Kim Mai và Lạp Duy cũng đi tới, ngồi bên cạnh các nàng, Hà Kim Mai nói: "Chân bị thương có nghiêm trọng không? Đã đến bệnh viện chưa?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là bị trật chân một chút."

Nàng nói xong giật giật chân phải, ý bảo mình thật sự không có sao, Hà Kim Mai mới yên lòng nói: "Anh Anh, Sa Sa nhà dì bình thường không biết chăm sóc người khác, chắc con phải gánh vác nhiều thứ."

Không biết chăm sóc người khác? Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa là người nàng gặp được biết chăm sóc người khác nhất, từ cảm xúc đến thân thể, cô đều rất biết cách chăm sóc.

Lạp Lệ Sa ho nhẹ: "Mẹ......"

"Con đừng nói chuyện." Hà Kim Mai quở trách cô, Lạp Lệ Sa buồn bực, là thần sắc nghẹn họng hiếm có, Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn biểu tình của cô cảm thấy rất tương phản.

Còn có điểm đáng yêu.

Hà Kim Mai nói: "Sa Sa từ nhỏ đến lớn không có được mấy người bạn thân, tính tình của nó không tốt, lại tĩnh lặng, lúc trung học cùng người khác ở chung phòng, không đến mấy ngày đã cãi nhau, khiến người ta tức đến phát khóc, cái miệng này chưa bao giờ tha cho người khác."

Đây đúng là phong cách của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh nghĩ đến mọi người luôn bị cô bắt nạt trong đoàn làm phim, từ Kỷ Tử Bạc đến nhân viên công tác, không một ai may mắn thoát khỏi.

Đương nhiên cô cũng không phải bới lông tìm vết, mỗi lần đều nói có sách mách có chứng.

Hà Kim Mai kéo tay Phác Thái Anh: "Dì nghe nó nói đang yêu đương, thật ra còn rất bất ngờ, dì cho rằng với tính tình của nó, khẳng định không ai muốn."

Phác Thái Anh cười gượng: "Làm sao có thể, Lạp lão sư rất được hoan nghênh."

Luôn có người trong cùng toà nhà thổ lộ tình cảm với cô.

Hà Kim Mai nói: "Tất cả đều là giả, từ nhỏ nó đã không thích gần gũi với người khác, trưng một khuôn mặt giống như bị quỵt tiền, cũng không ai dám đến gần."

Phác Thái Anh cúi đầu cười.

Hà Kim Mai nói: "Nó cao trung liền chuyển ra ngoài ở, mãi cho đến khi vào đại học, đều ở một mình, hiện tại công việc cũng không dựa vào chúng ta, cho nên nó có thể không biết cách chăm sóc người khác, nhưng con yên tâm, dì và chú sẽ chăm sóc bọn con."

Phác Thái Anh còn chưa nói gì, Lạp Lệ Sa đã nói: "Không cần."

"Con không cần cái gì." Hà Kim Mai nhíu mày: "Mẹ ở đây chăm sóc con cũng không tốt."

Phác Thái Anh xấu hổ hai tay vặn lại với nhau, nàng cũng không biết nên nói cái gì, Lạp Lệ Sa thấy thế kêu: "Mẹ."

Hà Kim Mai ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

"Con có chuyện muốn nói riêng với mẹ."

Lạp Lệ Sa không đợi Hà Kim Mai đáp lại liền đứng dậy trước, mẹ cô nhìn Phác Thái Anh vài lần mới cùng cô đi đến phòng sách, Phác Thái Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lạp Duy đưa cho nàng một chén trà, hai tay Phác Thái Anh tiếp nhận: "Cảm ơn chú."

"Đừng khách khí." Lạp Duy ngồi đối diện nàng nói: "Con và Sa Sa ở bên nhau bao lâu rồi?"

Phác Thái Anh chần chờ vài giây: "Dạ...... Bọn con ở bên nhau chưa lâu lắm."

Lạp Duy gật đầu, Phác Thái Anh nhấp ngụm trà, Lạp Duy cho nàng cảm giác giống với Lạp Lệ Sa, mình đầy mực nước, nhưng không cao ngạo cùng lãnh đạm như Lạp Lệ Sa, càng giống như một học sĩ hơn.

Hai người đều không mở miệng, Lạp Duy lại hỏi: "Hiện tại ở cùng một chỗ?"

"Không có." Phác Thái Anh buông cái ly xuống nói: "Con hiện tại ở phòng bên cạnh Lạp lão sư."

"Bên cạnh?"

Phác Thái Anh giải thích: "Phòng bên cạnh, con......"

Chuyện thuê nhà, có thể nói hay không? Có thể quá đột ngột hay không? Nhưng yêu đương cũng không có quy định không thể thuê nhà của bạn gái đúng không? Phác Thái Anh đáy lòng tính toán, Lạp Duy dường như hiểu được, nói: "Hai con chia phòng ngủ?"

Phác Thái Anh ho nhẹ: "Không phải, là con thuê phòng ở của Lạp lão sư."

"Ừm." Lạp Duy thần sắc có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, dường như sợ Phác Thái Anh ngượng ngùng, ông nói: "Uống trà, uống trà đi."

Phác Thái Anh nhấp ngụm trà.

Một lát sau, Hà Kim Mai và Lạp Lệ Sa ra tới, bà nhìn Phác Thái Anh, đang muốn nói chuyện liền bị Lạp Lệ Sa giữ chặt, bà liếc nhìn sắc mặt của Lạp Lệ Sa nói: "Lão Lạp, lát nữa chúng ta làm cơm xong liền trở về thôi."

Lạp Duy gật đầu: "Được."

Phác Thái Anh không biết cô cùng Hà Kim Mai nói cái gì, thái độ của Hà Kim Mai vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng thu liễm rất nhiều, Phác Thái Anh nhìn bà chuẩn bị vào phòng bếp liền nói: "Dì, để con làm đi."

"Chân con không tiện, nghỉ ngơi cho thật tốt, tay nghề của dì cũng không tệ lắm."

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, thấy cô khẽ gật đầu, đành phải trầm mặc, Hà Kim Mai đi vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều bánh bao cuộn cùng sủi cảo đông lạnh, bà hỏi Lạp Lệ Sa: "Con mua à?"

Lạp Lệ Sa nói: "Không phải, là Anh Anh làm."

Hai người nói chuyện, Phác Thái Anh cũng đi đến cửa phòng bếp, Hà Kim Mai nói: "Làm rất tốt."

Phác Thái Anh được bà khen mặt ửng đỏ, nàng phát hiện tính cách của Lạp Lệ Sa không giống với ba mẹ cô lắm, ba mẹ cô vừa hay nói, vừa hiền hoà, nàng còn nhớ rõ Lạp Lệ Sa nói ba mẹ cô thích đi du lịch, ước chừng cũng vì nguyên nhân này.

Hà Kim Mai đem tủ lạnh nhìn một lần, lại mở ra ngăn bảo quản, bên trong ngoại trừ đồ ăn mình mang tới, còn có chút đồ mới mẻ, xem ra Lạp Lệ Sa nói hiện tại các nàng không gọi đồ ăn giao tới, ở nhà ăn cơm không phải là dỗ bà vui vẻ.

Nhìn thấy Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ở chung không tệ, Hà Kim Mai cũng yên lòng, bà thúc giục Lạp Lệ Sa: "Bận gì thì làm đi, lát xong mẹ gói lại cho con, lúc nào ăn lấy ra hâm nóng một chút là được, hai ngày nay chân Anh Anh bị thương, con giúp đỡ làm chút việc nhà đi, đừng suốt ngày ở nhà chơi bời lêu lổng."

Lạp Lệ Sa cúi đầu, đụng phải ánh mắt Phác Thái Anh nhìn qua, Phác Thái Anh mím môi cười.

Lại bị quở trách.

Lạp Lệ Sa nhìn nàng cười, cũng không có lý do không cao hứng, tùy ý Hà Kim Mai nói.

Lạp Duy ở bên kia sô pha kêu: "Sa Sa."

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, đi tới chỗ ông, Phác Thái Anh nhìn thấy Hà Kim Mai một mình ở phòng bếp, có chút ngượng ngùng, nàng đi qua: "Dì, để con giúp dì."

Hà Kim Mai vốn định nói không cần, lại sửa miệng: "Vậy con giúp dì nhặt rau đi."

Phác Thái Anh gật đầu: "Dạ được."

Hà Kim Mai nấu hai món ăn ở trong nồi, nhìn thấy Phác Thái Anh đã nhặt không sai biệt lắm, bà đi qua, ngồi đối diện Phác Thái Anh nói: "Anh Anh, đây là lần đầu tiên dì gặp con, nhưng lễ gặp mặt gì đó cũng không có chuẩn bị, con đừng để ý."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Sẽ không đâu dì."

Nàng cũng không phải bạn gái của Lạp lão sư, như thế nào sẽ để ý chứ.

Lại nói, hiện tại có thể có phụ huynh tư tưởng khai sáng giống như ba mẹ của Lạp lão sư, thật sự rất khó tìm, Hoa Lạc vì một người mà come out, cùng gia đình cãi nhau đến mấy năm, hiện tại còn đang chiến tranh lạnh, nàng thì mẹ mặc kệ, ba lại càng không hỏi, cho nên so sánh mới có vẻ tự do hơn một chút.

Không phải gia đình nào cũng có thể thoải mái như vậy.

Hà Kim Mai nói: "Kỳ thật trước khi gặp mặt, dì và ba nó vẫn luôn lo lắng sau này nó sẽ tìm được đối tượng gì, tính cách của Sa Sa con cũng biết, quật cường muốn chết, lại hay trầm mặc, từ nhỏ đến lớn tâm sự gì cũng đều để ở trong lòng, không chịu nói ra, dì rất lo lắng, nó không tìm được đối tượng, hiện tại nhìn thấy con, dì yên tâm hơn nhiều."

Tuy rằng Lạp Lệ Sa nói rất nhiều lời tốt đẹp về Phác Thái Anh qua điện thoại, nhưng bọn họ chưa tận mắt nhìn thấy, cũng chưa từng ở chung, cho nên vẫn không yên tâm, hiện tại nhìn thấy Phác Thái Anh, trái tim treo lơ lửng kia mới thả trở về.

Ngoan ngoãn khéo léo, hiểu chuyện ôn nhu, không giống với tính tình buồn chán của Sa Sa.

Phác Thái Anh không biết nên trả lời cái gì, gật đầu cười cười.

Hà Kim Mai nói thêm: "Sa Sa từ khi còn nhỏ đã rất độc lập, chúng ta cũng tôn trọng nó, trước khi nó nói thích con gái, chúng ta kỳ thật đã có đoán trước."

Cho nên mới có thể bình tĩnh tiếp thu như vậy.

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn bà, Hà Kim Mai buông thức ăn xuống, kéo tay Phác Thái Anh nói: "Ban đầu ba nó không tiếp thu được, còn phát hỏa thật lớn, bất quá dì biết, biết con đường này rất khó đi, con đường vốn đã khó đi, chúng ta làm sao có thể khiến nó càng thêm khó xử, làm cha mẹ đơn giản chỉ hy vọng con mình có thể sống tốt, có thể ăn ngon mặc ấm, vui vui vẻ vẻ, dì và chú không có nhiều nguyện vọng, không nghĩ tới sau này nó có thể trở thành long thành phượng, chỉ hy vọng nó có thể bình an khỏe mạnh, sinh hoạt vô ưu, chúng ta liền thỏa mãn."

Phác Thái Anh nghe bà nói xong khóe mắt nóng lên, nếu nói cho mẹ nàng biết, cũng sẽ nhận được câu trả lời như vậy sao? Mẹ nàng cũng sẽ quan tâm đến đối tượng của nàng là nam hay nữ hoặc nàng có hạnh phúc không sao?

Hà Kim Mai vỗ vỗ tay nàng: "Cảm ơn con thích Sa Sa, nguyện ý ở bên cạnh nó."

"Con......" Phác Thái Anh nhìn về phía Hà Kim Mai, bị sự ấm áp trong mắt bà bao vây, nhất thời không nói nên lời, ngay lập tức Lạp Lệ Sa kêu: "Anh Anh."

Phác Thái Anh quay đầu, Lạp Lệ Sa đứng ở giữa phòng khách nói: "Đến giờ livestream rồi."

Nàng hoàn hồn, nhìn điện thoại di động, thời gian phát sóng trực tiếp đã đến, Phác Thái Anh cùng ba mẹ Lạp Lệ Sa chào hỏi liền mang Hanh Hanh trở về phòng, ngoài cửa còn có thể nghe được một chút âm thanh nói chuyện phiếm, phần lớn là của Hà Kim Mai, nhưng nội dung nghe không rõ ràng.

Phác Thái Anh ngồi trước màn hình trực tiếp, ở trong phòng Lạp Lệ Sa, cách rất nhiều năm, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác giống như ở nhà.

Trên màn hình đều hỏi nàng sao không nói lời nào, Phác Thái Anh cười cười: "Đợi lát nữa hát có được không? Tôi sẽ nói chuyện với các bạn trước?"

"Nói chuyện gì? Đều có thể, gần đây trời rất lạnh, các bạn có mặc nhiều quần áo hơn không?"

Bình luận liên tục nhảy: [Anh Anh, nói về kịch truyền thanh của Lạp lão sư đi, lúc nào thì phát sóng! Thật mong đợi!!!]

[Đúng vậy đúng vậy, còn có Anh Anh, có phải cô sẽ tham gia hội nghị thường niên của người dẫn chương trình không? Tôi thấy tên cô trong danh sách!]

Phác Thái Anh gật đầu: "Đúng vậy, đến lúc đó xin mọi người ủng hộ nhiều hơn."

[Khẳng định ủng hộ!]

[Bà xã Anh Anh là tốt nhất!]

[Thừa dịp lão bản không có ở đây, gọi một tiếng bà xã Anh Anh liền bỏ chạy!]

[Lão bản cái gì! Anh Anh là của Lạp lão sư chúng ta!]

Bình luận bay nhanh, một cái tiếp theo một cái, Phác Thái Anh chỉ có thể chọn trả lời, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Phác Thái Anh tháo tai nghe xuống, quay đầu, tiếng gõ cửa lại vang lên, nàng vội vàng đi qua, rẽ một cái, mở cửa ra, là Hà Kim Mai đứng ở cửa, trên tay bưng một cái mâm đựng trái cây, Hà Kim Mai nói: "Anh Anh, nghe Sa Sa nói con phải ca hát, vậy ăn nhiều lê một chút, lát nữa dì lại nấu cho con một chút canh để nhuận yết hầu."

Phác Thái Anh sửng sốt, cúi đầu nhìn mâm đựng trái cây, vài giây sau mới phản ứng lại, nàng gật đầu: "À, dạ được, cảm ơn dì."

Nàng muốn đỡ, Hà Kim Mai lại thấy nàng hành động bất tiện liền nói: "Dì bưng vào cho con."

Phác Thái Anh đi theo phía sau bà ngồi trước màn hình, Hà Kim Mai không quấy rầy nàng, cũng không lộ diện, chỉ là buông mâm trái cây xuống, mâm đựng trái cây có một nửa xuất hiện ở màn ảnh, được cư dân mạng nhìn thấy.

[Bà xã Anh Anh, là mẹ cô đưa trái cây sao?]

[Mẹ cô thật tri kỷ, bà xã Anh Anh ăn nhiều lê một chút!]

[Cũng muốn có được người mẹ như vậy!]

Phác Thái Anh nhìn chữ mẹ liền quay đầu nhìn bóng lưng của Hà Kim Mai, trong nháy mắt, nàng hiện tại cảm thấy Lạp Lệ Sa tìm một người bạn gái giả không phải là điều kỳ quái nhất, điều kỳ quái nhất chính là nàng hiện tại rõ ràng có thể giải thích, lại tùy ý để mọi người phán đoán đây là mẹ nàng.

*****

Lạp lão sư: Em cũng có thể kêu mẹ trước.

Phác Thái Anh:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro