Chương 56: Tôi tới rồi!
Chuyện vé xem buổi biểu diễn rốt cuộc cũng nói ra, Phác Thái Anh coi như thở phào nhẹ nhõm, bước chân nàng đi ghi âm cũng nhẹ hơn, Lạp Lệ Sa nhìn bóng dáng nàng cúi đầu cười cười, bấm điện thoại, gọi cho một người bạn.
Kỷ Tử Bạc trở về phòng nghỉ thấy cô buông điện thoại xuống chào hỏi: "Tới giám sát sao?"
Lạp Lệ Sa không có việc gì làm, cùng Kỷ Tử Bạc vào phòng phía sau, Phác Thái Anh đang đối thoại với vai chính, âm thanh hơi khàn, diễn viên lồng tiếng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đoàn làm phim của Hạ Thần hình như cũng sắp kết thúc."
"Vậy à, tôi không để ý lắm."
Lạp Lệ Sa ngồi xuống, bên cạnh Kỷ Tử Bạc xoay ghế dựa đến bên cạnh cô: "Cùng nhau xem buổi biểu diễn không?"
Người bên cạnh lạnh lùng liếc cô ấy một cái, Kỷ Tử Bạc cười: "Quan tâm cậu thôi mà, vậy hai người đi đi, chúng tôi sẽ không làm bóng đèn."
Nguyên bản cô ấy còn muốn cùng Phác Thái Anh và bọn họ đi, hiện tại biết Lạp Lệ Sa cùng đi với nàng, vậy khẳng định là phải tránh, Lạp Lệ Sa không nhiều lời, Kỷ Tử Bạc nói: "Nắm chắc cơ hội."
Lạp Lệ Sa cúi đầu: "Dong dài quá."
Kỷ Tử Bạc cười, còn muốn nói chuyện, Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái, cô ấy thành thật ngồi im.
Mấy ngày tiếp theo đặc biệt bận rộn, thời tiết cũng chuyển xấu, có xu hướng càng ngày càng lạnh, hàn triều từng đợt tới gần, chuông cảnh báo vang lên không ngừng, Phác Thái Anh không đi phòng thu âm thì chính là ở nhà, Hanh Hanh cũng không thể dắt ra ngoài.
Hôm nay Lạp Lệ Sa ngược lại khá bận rộn, nói là đi tỉnh cách vách tham gia hội nghị gì đó, Phác Thái Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ là nghe người trong đoàn làm phim nói đến mới hiểu một ít.
"Không biết đêm nay Lạp lão sư có thể trở về hay không." Nhân viên công tác gom lại quần áo nói: "Hiếm khi tụ tập cùng nhau một lần."
"Kỷ lão sư nói có thể trở về, không biết thế nào."
Phác Thái Anh cúi đầu bấm điện thoại, mới đổi điện thoại đâu cũng dùng không quen, vừa mới cài xong Weibo liền nhìn thấy nhóm nhỏ đang nói chuyện phiếm.
Tiểu ngư: [Không phải, Bạch lão sư sẽ xử lý sao? Như thế nào từ khóa tìm kiếm vẫn là Dư Ôn?]
Hoa Lạc: [Đang xử lý, đừng nóng nảy.]
Cô vui vẻ ngồi xếp bằng ở trên giường, chăn điện mở ra, vẻ mặt đều là thoải mái, Hoa Lạc một bên đánh chữ cùng Tiểu Ngư, một bên nói chuyện với Bạch Miêu: "Bạch lão sư, tôi hiện tại có thể cắm vào cốt truyện chưa?"
Bạch Miêu đang viết chữ, nghe được âm thanh nói: "Có thể, khi nào đều được."
Hoa Lạc vui vẻ.
Cô cùng Tiểu Ngư lại nói hai câu, tag Phác Thái Anh, hỏi nàng kịch truyền thanh có phải đã kết thúc rồi không, Phác Thái Anh một bên thiết lập chức năng một bên trả lời: [Đêm nay kết thúc.]
Hoa Lạc: [A, vậy khi nào chúng ta ra ngoài chơi một bữa đây?]
Phác Thái Anh: [Để xem.]
Tiểu Ngư: [Qua một tuần nữa không phải là sinh nhật của Lạp lão sư sao? Dứt khoát khi đó chúng ta tụ tập một bữa?]
Hoa Lạc: [Tôi thấy được đó, Anh Anh, Tiểu Ngư nói hội nghị thường niên của người dẫn chương trình, cậu tính như thế nào?]
Phác Thái Anh trầm mặc hai giây: [Tôi đang tìm cửa hàng thú cưng.]
Nàng đã đáp ứng người phụ trách nền tảng sẽ đi, không có biện pháp mang Hanh Hanh đi theo, chỉ có thể an bài ở cửa hàng thú cưng phụ cận, bên Tiểu Ngư và Hoa Lạc cũng không có biện pháp trông nom.
Hoa Lạc: [Nếu không thì để cho Lạp lão sư hỗ trợ chăm sóc?]
Tiểu Ngư cũng phụ họa: [Đúng vậy, tôi cảm thấy Lạp lão sư chăm sóc khá tốt, cô ấy cũng thích Hanh Hanh.]
Bàn tay đánh chữ của Phác Thái Anh chợt dừng lại: [Vẫn là để ở cửa hàng thú cưng đi.]
Hai người im lặng, không khuyên nhủ nữa.
Phác Thái Anh buông điện thoại xuống, thấy mọi người đều thu dọn đồ đạc, nàng hỏi: "Đi rồi sao?"
"Ừm, đã kết thúc." Một diễn viên lồng tiếng nói chuyện với nàng: "Anh Anh, cô theo chúng tôi đi xe đến khách sạn không?"
Phác Thái Anh đồng ý: "Được."
Trên xe mọi người còn đang thảo luận, có thể ở khách sạn nhìn thấy Lạp Lệ Sa hay không, hứa hẹn một kỳ tích phát sinh, Phác Thái Anh nhìn khung chat, hôm qua Lạp Lệ Sa hỏi nàng: [Có đi liên hoan không?]
Nàng trả lời: [Hẳn là sẽ đi.]
Lạp Lệ Sa không nhắn lại, Kỷ Tử Bạc nói lần này cô đi là tham gia hội tác giả hàng năm, Phác Thái Anh tuy rằng chưa từng tham gia, nhưng cũng có thể đoán được khẳng định rất bận rộn.
Kỷ Tử Bạc lên xe mới vừa ngồi ổn, nghe được có người hỏi: "Lạp lão sư có tới hay không?"
"Đúng vậy Kỷ lão sư, Lạp lão sư có tới không?"
Kỷ Tử Bạc cười: "Như thế nào, các người chỉ thích Lạp lão sư, không thích tôi?"
"Sao có thể, Kỷ lão sư là tốt nhất."
Kỷ Tử Bạc ngọt ngào, hiền hòa, cùng tất cả mọi người có thể lập thành một đoàn, nhưng cố tình người thích Lạp Lệ Sa lại càng nhiều hơn, Kỷ Tử Bạc nói này đại khái chính là cái đẹp sinh ra khoảng cách, thực tế bọn họ không biết đó là Lạp Lệ Sa dối trá!
Phác Thái Anh nghĩ đến Kỷ Tử Bạc nói lời này cúi đầu cười cười.
Kỷ Tử Bạc bị hỏi nhiều, nói: "Tôi gọi điện thoại cho mọi người hỏi một chút."
Điện thoại gọi đi, một lúc lâu không có người nghe máy, Kỷ Tử Bạc nhún vai: "Có thể là đang họp, không ai tiếp."
Mọi người tiếc hận, trợ lý của Kỷ Tử Bạc không khỏi hỏi: "Kỳ quái, trước kia Lạp lão sư sẽ không tham gia hội tác giả, năm nay như thế nào lại tham gia?"
Một người khác phụ họa: "Đúng vậy, tôi nhớ rõ mấy năm trước cô ấy đều không có tham gia."
Hội tác giả sẽ mở một năm hai lần, một lần vào giữa năm, một lần cuối năm, Lạp Lệ Sa mấy năm trước đã được mời tham gia, người phụ trách còn tích cực ở Weibo tương tác với cô, chính là muốn cô đi, kết quả liên tiếp mấy năm, cô đều không có tham gia, năm nay không nói không rằng lại tham gia, kinh ngạc một mảnh người.
Phác Thái Anh nghe được bọn họ nói chuyện phiếm cúi đầu cầm điện thoại, đột nhiên nghĩ đến có phải Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy bầu không khí gần đây của các nàng quá xấu hổ, cho nên mới tránh đi một thời gian?
Sau đó nàng lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ này thật sự quá mức tự luyến.
Bên cạnh có người kêu: "Anh Anh."
Phác Thái Anh quay đầu, nhìn thấy kêu nàng là một cô gái, là người mới tiến vào giới, tuổi trẻ hiếu động, rất có sức sống, cô ấy nói: "Nghe nói cô đang tìm cửa hàng thú cưng?"
Những người khác tò mò: "Tìm cửa hàng thú cưng làm gì?"
Nàng gật đầu: "Ừm, đang tìm, tôi muốn tham gia hội nghị thường niên của người dẫn chương trình, chó không thể mang theo."
"À đúng rồi, khách sạn không cho mang theo thú cưng." Cô gái đối diện nàng nói: "Bất quá cô vừa đến Tam Thủy đã tham dự hội nghị thường niên của người dẫn chương trình?"
Kỷ Tử Bạc cười: "Không chỉ tham gia, Anh Anh của chúng ta còn là người chủ trì."
"Mẹ kiếp, quá trâu bò!" Không biết ai nhảy ra một câu, những người khác cười: "Ý tứ một chút."
Cô gái bắt đầu câu chuyện đầu tiên nói: "Tôi biết một cửa hàng có thể gửi nuôi, tôi trước kia đi xa nhà đã gửi con mèo ở đó, chăm sóc rất tốt, cô cần không, tôi nhắn địa chỉ cho cô?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Được."
Nàng thêm Wechat của người nọ, cô gái nói: "Thu phí không phải quá đắt, tôi khá yên tâm, cô có thể nói chuyện với cô ấy."
Phác Thái Anh đồng ý, Kỷ Tử Bạc tiến lại gần, thừa dịp không ai chú ý nhỏ giọng nói: "Cô muốn đem Hanh Hanh gửi ở bên ngoài sao?"
"Ừm." Phác Thái Anh ngữ khí luyến tiếc, còn có điểm bất đắc dĩ: "Phải nửa tháng mới có thể trở về."
"Vậy cô nhờ Lạp lão sư chăm sóc đi." Kỷ Tử Bạc vẻ mặt đương nhiên: "Cậu ấy khẳng định nguyện ý."
Phác Thái Anh á khẩu.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay có người nói để cho Lạp Lệ Sa chăm sóc Hanh Hanh, nhưng về tình về lý, nàng cũng không có khả năng làm phiền Lạp Lệ Sa mãi được, Phác Thái Anh lắc đầu: "Vẫn là không được."
Kỷ Tử Bạc từ thần sắc của nàng nhìn ra manh mối, một lúc sau mới nói: "Vậy gửi ở bên ngoài cũng được."
Phác Thái Anh cười cười.
Sau khi xuống xe, Kỷ Tử Bạc dẫn bọn họ vào, là phòng riêng, ở tầng bốn, tận cùng phòng bên trong, Phác Thái Anh đi theo những người khác lên lầu bốn xa xa nhìn thấy có người thì dừng lại, âm thanh Lộc Ngôn hứng khởi: "Kỷ lão sư, mọi người cũng tới đây sao?"
Có ý gì? Chẳng lẽ đoàn làm phim của Đường Nghênh Hạ cũng ở đây?
Phác Thái Anh nhíu mày, nghe được người phía trước nói: "Thật trùng hợp, sao lại trùng hợp như vậy, chúng tôi ở bên trong phòng kia, các người liền ở cách vách."
Thật là trùng hợp đến mức thái quá.
Phòng thu âm thuê bên cạnh còn có thể lý giải, chỉ có mấy cái phòng thu âm, tiệm cơm này còn có thể chọn cùng một chỗ, lại là phòng riêng bên cạnh, Phác Thái Anh thật sự cảm thấy quá mức, Lộc Ngôn cũng kinh ngạc, không nghĩ đến sẽ ở tiệm cơm đụng tới bọn họ.
Xa xa, cô ta nhìn thấy Phác Thái Anh, liền nheo mắt lại.
Năm nay ngoài ý muốn, người chủ trì hội nghị thường niên không còn là cô ta, giữa năm người phụ trách đều nói xong với cô ta, kết quả Phác Thái Anh vừa đến, không chỉ người phụ trách từ chức, chủ trì của cô ta cũng ngâm canh, trước đó cô ta còn từng chia sẻ trong nhóm nhỏ tin tức này, hiện tại sững sờ không muốn vào nhóm, tràn đầy trào phúng.
Phác Thái Anh nhìn cô ta, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng quay đầu, nhìn thấy Đường Nghênh Hạ đi tới, người bên cạnh chào hỏi: "Xin chào Hạ Thần."
Đường Nghênh Hạ gật đầu cười cười, nhìn Phác Thái Anh, ý vị thâm trường.
Phác Thái Anh đứng bên cạnh, cố tình kéo ra khoảng cách, Đường Nghênh Hạ lướt qua bên cạnh nàng, vẫn là loại nước hoa trước kia, nhưng Phác Thái Anh lại cảm thấy xa lạ.
Đường Nghênh Hạ đi đến bên cạnh Lộc Ngôn, nghe Lộc Ngôn nói: "Chúng ta ở bên cạnh đoàn làm phim của Kỷ lão sư, cô nói có trùng hợp không?"
"Trùng hợp." Đường Nghênh Hạ nói: "Hoan nghênh Kỷ lão sư tới dùng bữa."
Kỷ Tử Bạc ngoài cười trong không cười: "Đương nhiên, cũng hoan nghênh Hạ Thần tới đây uống hai ly."
Người của hai đoàn làm phim vẫn đang hàn huyên, Kỷ Tử Bạc chào hỏi xong liền đi vào, Phác Thái Anh sau đó cũng đi theo, không cùng đoàn phim cách vách chào hỏi, sau khi ngồi xuống mọi người thảo luận thực đơn, còn nói thật có duyên phận, Phác Thái Anh cúi đầu làm bộ bấm điện thoại, không có hứng thú tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, điện thoại ong ong chấn động, mặt trên hiện ra một tin nhắn: [Mọi người không ở đoàn phim sao?]
Là tin nhắn của Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh vội vàng trả lời: [Không còn đâu Lạp lão sư, chúng tôi tới khách sạn rồi.]
Lạp Lệ Sa: [Khách sạn nào?]
Phác Thái Anh: [Khách sạn Tuyền Thủy.]
Lạp Lệ Sa: [Được, một lát nữa tôi sẽ đến, không biết là phòng nào, cô có thể xuống đón tôi không?]
Phác Thái Anh không do dự, trả lời cô: [Được.]
Nàng quay đầu cùng Kỷ Tử Bạc nói một tiếng ra khỏi phòng riêng, hành lang an tĩnh nàng thở phào nhẹ nhõm, hai ba bước đi đến cửa thang máy, xuống dưới lầu phát hiện có hai cô gái đang đứng, đều là thần sắc ngẩng cổ chờ người, một bên nhìn điện thoại một bên nhìn vào cửa, nàng đứng ở bên cạnh hai cô gái kia.
Vài phút sau, một cô gái bên cạnh gọi điện thoại, đang thúc giục người ở đầu dây bên kia nhanh lên, Phác Thái Anh cúi đầu bấm điện thoại, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn lối vào.
Một lúc sau, lối vào xuất hiện ba thân ảnh, nàng dư quang ngắm đến cô gái bên cạnh cọ một chút chạy tới, ôm người vừa mới vào cửa, cô gái bên phải đang gọi điện thoại dường như tức giận, chàng trai bên cạnh cúi đầu hôn hít dỗ dành cô gái.
Đối với tư thái thân mật, ôm ấp tình lữ, Phác Thái Anh mới phản ứng lại không ổn, đều là chờ đối tượng, nàng đứng trơ......
Lạp Lệ Sa bước nhanh đến bên cạnh nàng, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ chào hỏi: "Lạp lão sư, cô đã tới rồi."
"Ừm." Lạp Lệ Sa nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười, âm thanh ôn hòa: "Tôi tới rồi."
*****
Lạp Lệ Sa: Anh Anh đón tôi, thật cao hứng.
Phác Thái Anh: Đồ ngốc......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro