Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Thích

Phác Thái Anh nghẹn ngào nói xong câu đó, bởi vì nói dối tim vẫn luôn đập thình thịch, nắm chặt điện thoại, đối phương hỏi: "Ở bên nhau khi nào?"

Vừa mới nói khi nào? Đầu óc của Phác Thái Anh ngốc vài giây mới trả lời: "Vừa ở bên nhau không lâu."

Lạp Lệ Sa nháy mắt ra hiệu cho nàng, nhanh chóng móc giấy bút bên cạnh ra, Phác Thái Anh nghe đầu dây bên kia nói khẽ: "Gạt hai người? Không phải..."

Lạp Lệ Sa cọ hai nét, sau khi viết xong đưa cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nói: "Bọn con chỉ muốn chờ tình cảm ổn định một chút rồi mới nói cho hai người biết."

"Cô ấy." Phác Thái Anh lặp lại không được, chỉ nghẹn ngào đỏ mặt nói: "Con, rất thích."

Đầu dây bên kia vẫn như cũ ngữ khí nghi ngờ, dường như không tin được sự thật Lạp Lệ Sa đột nhiên có bạn gái, Phác Thái Anh không trâu bắt chó đi cày, tuy rằng hồi đáp lắp bắp, cũng may giấu giếm được, Phác Thái Anh đem điện thoại đưa cho Lạp Lệ Sa liền thở phào nhẹ nhõm, Lạp Lệ Sa nói: "Vất vả rồi, bọn họ có nói khi nào sẽ trở về không?"

Phác Thái Anh trả lời cô: "Nói là sẽ mau chóng trở về."

Lạp Lệ Sa mím môi cười, nghe được Phác Thái Anh nói một câu: "Tôi cảm thấy biểu hiện của tôi vừa rồi rất kém, Lạp lão sư, nếu không cô đổi người đi?"

Khóe môi giương đến một nửa liền thu trở lại, Lạp Lệ Sa nói: "Không sao đâu, rất tốt."

Phác Thái Anh lại vỗ vỗ ngực, dường như không tin vào kỹ thuật diễn vừa rồi của mình, Lạp Lệ Sa nói: "Bất quá tránh xảy ra vấn đề, chúng ta chuẩn bị trước khẩu cung đi."

"Khẩu cung?" Phác Thái Anh hỏi: "Khẩu cung gì?"

Lạp Lệ Sa nói: "Chính là một ít sở thích, chúng ta cũng không thể đến lúc đó một mực không biết cái gì?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Đúng vậy, Lạp lão sư ngày thường có sở thích gì?"

Lạp Lệ Sa suy nghĩ rồi nói: "Rất nhiều, chờ cô ghi âm xong chúng ta nói?"

Phác Thái Anh đồng ý, ra khỏi phòng nghỉ đi ghi âm, Lạp Lệ Sa ngồi ở trên sô pha, gõ nhẹ điện thoại, lâm vào trầm tư.

Thời gian liên tiếp ba bốn ngày, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đều hiểu rõ sở thích cùng thói quen của người kia, Phác Thái Anh ghi nhớ những thứ đó trong lòng, nhất là về phương diện ăn uống, Lạp Lệ Sa nhìn nàng giống như học thuộc lòng văn chương, dở khóc dở cười.

"Thả lỏng một chút." Lạp Lệ Sa nói: "Cô càng khẩn trương, càng dễ lộ."

Phác Thái Anh gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Kỷ Tử Bạc cách đó không xa kêu: "Anh Anh, hôm nay có phải không cần quay về livestream hay không?"

Cuối tuần đoàn làm phim tụ tập liên hoan, Phác Thái Anh đã xin nghỉ một ngày không cần quay về livestream, Phác Thái Anh gật đầu: "Hôm nay không cần."

Kỷ Tử Bạc nói: "Vậy hôm nay chúng ta ghi âm đến buổi chiều, sau đó cô đi cùng Lạp lão sư, chúng tôi lái xe đi?"

Phác Thái Anh nói: "Được, không có vấn đề."

Bình thường nàng ghi âm cả buổi sáng, hiếm khi buổi trưa ăn cơm ở đây, Phác Thái Anh còn rất mới lạ, cơm hộp là do đoàn làm phim đặt, tiêu chuẩn 3 món 1 canh, Phác Thái Anh mở ra xem, bên trong hai món rau xào đều là giá đỗ, nàng theo bản năng nghĩ đến khẩu vị gần đây của Lạp Lệ Sa, hỏi thành viên đoàn làm phim đang phát cơm bên cạnh: "Cơm hộp có phải chỉ có một loại hay không?"

"Cơm hộp chỉ có loại này." Người kia khó hiểu: "Anh Anh, không hợp khẩu vị của cô sao?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có, tôi rất thích."

Đối phương yên lòng.

Phác Thái Anh liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa còn đang nói chuyện với Kỷ Tử Bạc, sau đó buông hộp cơm xuống, bước nhanh ra khỏi phòng thu âm, ở bên ngoài đi hai con phố mới có một con phố ẩm thực, rất đông người, Phác Thái Anh muốn tiết kiệm thời gian nên đến quán cơm gần nhất, sau khi đóng gói một phần cơm hộp rồi bước nhanh trở về, trên đường ngoài ý muốn gặp phải đám người của Đường Nghênh Hạ, Đường Nghênh Hạ đi ở phía trước, phía sau đi theo những diễn viên lồng tiếng của đoàn làm phim, Phác Thái Anh nhìn thấy chỉ tạm dừng hai giây liền cúi đầu lướt qua.

Đường Nghênh Hạ nhìn bóng lưng rời đi quay đầu nhìn, Dư Ôn kêu: "Hạ Thần?"

Cô ta hoàn hồn, nhìn về phía mọi người, nắm tay cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Phác Thái Anh đi qua, còn có thể nghe được vài người nói chuyện phiếm.

"Hạ Thần, thay đổi tạp chí cảm giác thế nào?"

"Còn có thể là cảm giác gì nữa, kiếm tiền muốn điên rồi, quyển sách dự bán của Hạ Thần cũng gần 8 vạn bản đấy."

"Tạp chí này thật sự hoạt động rất tốt, tuyên truyền từng bộ một."

"Hạ Thần, tôi nghe nói cô sẽ tổ chức ký bán ở Quang Đại sao?"

Chỉ một số cộng tác viên mới có thể tổ chức ký bán ở Quang Đại, chỉ ít ỏi vài người, xem ra Đường Nghênh Hạ quả thật nhân khí rất vượng, Phác Thái Anh tâm không gợn sóng, bước nhanh trở lại phòng thu âm, mặt bị gió lạnh thổi đau rát, giống như dao cạo xẹt qua, Phác Thái Anh vỗ vỗ gương mặt đi vào, không thấy Lạp Lệ Sa, nàng tò mò hỏi những người khác: "Lạp lão sư đâu?"

"Ở bên trong." Nhân viên đoàn làm phim nói cho nàng, sau đó Phác Thái Anh xách hộp cơm của mình vào, tìm được phòng nghỉ của cô, cửa nửa mở.

Lạp Lệ Sa đang ngồi trên sô pha, hộp thức ăn nhanh mở ra, đũa còn chưa mở niêm phong, biểu tình có chút bất đắc dĩ, mới vừa cúi đầu chuẩn bị xé đũa dùng một lần, nhìn thấy một phần cơm hộp đặt ở trước mắt, cô ngẩng đầu xem, Phác Thái Anh cười nói: "Lạp lão sư, ăn phần này đi."

Bên ngoài hộp cơm của các nàng không giống nhau, Lạp Lệ Sa sửng sốt, nhìn thấy trong ánh mắt mang theo nụ cười của Phác Thái Anh có ánh sáng lóe lên, trái tim không kiềm chế được nhảy dựng, ở trong ngực đấu đá lung tung, Lạp Lệ Sa âm thanh căng thẳng: "Lấy đâu ra vậy?"

Phác Thái Anh ngồi đối diện nói: "Tôi vừa mới đi ra ngoài mua."

Lạp Lệ Sa tiếp nhận hộp cơm, mở ra, bên trong đều là món cô yêu thích, dòng nước ấm từ trái tim len lỏi chảy ra, đuôi mắt nóng đỏ lên, cô nghiêng đầu: "Cảm ơn."

Phác Thái Anh cười: "Không có việc gì."

Lạp Lệ Sa chớp mắt, cúi đầu ăn cơm, chiếc đũa nắm rất chặt, Phác Thái Anh ở bên tai cô hỏi: "Vậy hôm nay Bạch lão sư cũng tới sao?"

"Bạch Miêu sao?" Lạp Lệ Sa gật đầu: "Cũng tới."

Phác Thái Anh ừm một tiếng tiếp tục ăn cơm.

Lạp Lệ Sa ăn hai miếng, liếc mắt nhìn Phác Thái Anh, động tác ăn cơm hiển nhiên chậm hơn bình thường rất nhiều, Phác Thái Anh ăn xong một nửa, Phác Thái Anh nói: "Lạp lão sư, cô chậm rãi ăn, tôi ra ngoài trước."

"Ừm, đi đi." Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, Phác Thái Anh ra ngoài lướt qua Kỷ Tử Bạc, Kỷ Tử Bạc đi vào, nhìn thấy hộp cơm của Lạp Lệ Sa liền nói: "A, thêm bữa ăn à?"

Lạp Lệ Sa lạnh lẽo liếc mắt một cái, Kỷ Tử Bạc ho khan một tiếng, chờ Phác Thái Anh rời đi mới hỏi: "Có phải Anh Anh mua không?"

"Cậu cũng biết?"

Kỷ Tử Bạc nói: "Tôi thấy cô ấy ra ngoài."

Nói xong lầm bầm: "Còn đụng phải Đường Nghênh Hạ."

Lạp Lệ Sa đang ăn chợt dừng lại, trừng mắt nhìn Kỷ Tử Bạc, Kỷ Tử Bạc xua tay: "Không nói nữa, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, đừng để cho hai người đó có cơ hội tiếp xúc."

Lạp Lệ Sa cúi đầu: "Biết rồi."

Cơm nước xong cô theo sát công tác, trong phòng làm việc, Phác Thái Anh đang ấp ủ cảm xúc, Lạp Lệ Sa ngồi cách đó không xa nhìn nàng, nghĩ đến hành động nàng mua cơm hộp cho mình, đến lời Kỷ Tử Bạc nói nàng đụng phải Đường Nghênh Hạ, tay vác trên trán, thần sắc tối tăm không rõ.

Buổi chiều ghi âm đến hơn 6 giờ, Phác Thái Anh ra khỏi phòng làm việc, mọi người đều đi không sai biệt lắm, những người khác muốn về khách sạn thay quần áo, Phác Thái Anh không cần, cho nên dư lại một chút thời gian, sau khi đi ra nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang cúi đầu chơi điện thoại liền kêu: "Lạp lão sư."

Lạp Lệ Sa giương mắt lên, gật đầu: "Xong rồi?"

Phác Thái Anh ừm một tiếng, thấy cô đứng lên, hai người xách túi đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa từ trong túi lấy mắt kính ra, Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn vài lần, Lạp Lệ Sa hỏi: "Làm sao vậy?"

Sau khi quen thuộc, thái độ của Phác Thái Anh không còn câu nệ như trước, nói chuyện cũng tuỳ ý rất nhiều, nàng nói: "Không có, chỉ cảm thấy Lạp lão sư đeo kính và không đeo kính khác biệt rất lớn."

Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Khác biệt? Khác biệt cái gì?"

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, không đeo kính nhìn Lạp Lệ Sa càng ôn hòa hơn một ít, sau khi đeo kính có vẻ ngũ quan thâm thúy lại sắc bén, đặc biệt là mắt kính gọng vàng, bên cạnh lóe ngân quang, thực lạnh lẽo, thực giỏi giang, thực giống loại cảm giác tinh anh trên thương trường.

Lạp Lệ Sa nghe đến đây bật cười: "Có sao?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Có."

Lạp Lệ Sa nói: "Vậy cô thích loại nào?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Hửm?"

Lạp Lệ Sa mở miệng giải thích: "Ý tôi là, cô thích tôi đeo kính hay là không đeo kính?"

Phác Thái Anh dừng vài giây, nói: "Tôi cảm thấy cả hai đều khá tốt."

Ánh mắt trong suốt, tràn đầy chân thành, Lạp Lệ Sa tim đập loạn xạ bởi vì những lời này mà chậm rãi hòa hoãn liền nói: "Lên xe đi."

Phác Thái Anh đồng ý, ngồi ở trên ghế phụ.

Lúc các nàng đến những người khác còn chưa đến, phỏng chừng đã thay quần áo rồi trang điểm, Phác Thái Anh còn chưa đến cạnh bàn đã nghe thấy có người kêu: "Lạp Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa quay đầu, phát hiện là Chu Nguyên.

Chu Nguyên ngồi ở một cái bàn tròn màu nâu thẫm, giữa bàn tròn đặt hai cái bếp lẩu, đang bốc hơi nghi ngút, bàn tròn ngồi bốn năm người đàn ông, Chu Nguyên đứng dậy nói: "Lớp trưởng không phải nói cậu không rảnh sao?"

Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại: "Mọi người ở đây liên hoan sao?"

"Đúng vậy." Người đàn ông bên cạnh Chu Nguyên nói: "Hoàn cảnh ở đây không tệ, không đúng, không phải cậu đến đây liên hoan sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Đoàn làm phim của tôi liên hoan ở bên trong."

"À." Người đàn ông gật đầu hỏi: "Bên cạnh cậu là?"

Chu Nguyên nói: "Là Phác Thái Anh."

"Phác Thái Anh?" Người đàn ông nói: "Cái tên rất quen thuộc, đây không phải cậu..."

Chu Nguyên giữ chặt người đàn ông, không để cho hắn nói tiếp, Lạp Lệ Sa cười cười: "Chúng tôi đi trước."

Những người khác nhìn về phía hai người, người đàn ông bị Chu Nguyên lôi kéo, có chút mất hứng: "Làm gì vậy, có phải Phác Thái Anh lần trước cậu nhắc tới không? Cô ấy trông rất xinh đẹp."

Chu Nguyên gật đầu.

Người đàn ông bên cạnh hắn nói: "A, bất quá cậu nói cô ấy không thích đàn ông, có phải sự thật không?"

Ngữ khí rất không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông đối diện bọn họ cười nhạo: "Không thích đàn ông? Chẳng lẽ thích phụ nữ?"

Tràn đầy trào phúng cùng ngả ngớn.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa vừa mới đi qua bàn, nghe được những lời này, Phác Thái Anh mím môi, Lạp Lệ Sa trực tiếp xoay người, trở lại trước bàn tròn, nhìn về phía mấy bạn học kia, mấy người đột nhiên bị thần sắc nghiêm túc trấn áp, hô hấp đều nhẹ, đồng tử rõ ràng có khẩn trương, Lạp Lệ Sa một tay đặt trên bàn tròn, gõ gõ, mắt kính gọng vàng ở dưới ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, cùng giọng nói của cô giống nhau lạnh lạnh, Lạp Lệ Sa nói: "Không thích đàn ông thì có vấn đề gì sao?"

Thái độ bình tĩnh, giọng nói mát lạnh: "Tôi cũng không thích đàn ông, có phải muốn đưa tôi vào danh sách đen không?"

Lạp Lệ Sa lấy điện thoại ra: "Nào, ai muốn kéo đen tôi hiện tại liền có thể."

Trước mặt không có động tĩnh gì, trong lớp bây giờ lăn lộn tốt nhất chính là lớp trưởng, lớp trưởng bình thường đều bám lấy Lạp Lệ Sa, đắc tội Lạp Lệ Sa, chẳng khác nào đắc tội lớp trưởng, đến tụ tập, không phải là cùng lớp trưởng làm thân sao, cho nên nhất thời không ai nói chuyện.

Lạp Lệ Sa nhấc mí mắt lên, nhìn lướt qua bọn họ, lạnh lẽo hỏi: "Không có sao?"

Toàn bộ bàn ăn trầm mặc, ngậm miệng không tiếng động.

*****

Lạp Lệ Sa: Em thích chị đeo kính hay là không đeo kính?

Phác Thái Anh: Chị hỏi trên giường hay là dưới giường?

Lạp Lệ Sa:......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro