Chương 37: Cơm mềm
Bởi vì Lạp Lệ Sa không nghe thấy, Phác Thái Anh lại kêu vài tiếng chị, Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng người này thật sự có yếu tố bất hảo, càng là quen thuộc, càng có thể phát hiện, bất quá nàng không cảm thấy có gì không tốt, Lạp Lệ Sa đối với nàng chiếu cố nhiều như vậy, chỉ là thuận miệng đòi chút tiện nghi thì có vấn đề gì, hơn nữa nàng vốn dĩ nhỏ hơn Lạp Lệ Sa, nên lễ phép gọi một tiếng chị.
Sau khi hai người lên xe, Phác Thái Anh cởi áo khoác ra, đặt ở ghế sau, Lạp Lệ Sa mở máy sưởi, trong xe không lâu sau nổi lên sương mù, cô bảo Phác Thái Anh giảm bớt sương mù, Phác Thái Anh cúi đầu sờ soạng, tay đặt lung tung trên nút điều chỉnh, Lạp Lệ Sa thấy nàng không tìm được, cúi đầu chuẩn bị giảm bớt sương mù, tay lại chạm vào mu bàn tay của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lùi tay về, Lạp Lệ Sa hỏi: "Còn lạnh không?"
Phác Thái Anh xoa xoa tay: "Trong xe tốt hơn nhiều, chúng ta đi đâu ăn khuya?"
Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Cô muốn đi đâu?"
Phác Thái Anh không có ý kiến gì, nàng đều được, Lạp Lệ Sa nói: "Vậy để cho Bạch Miêu quyết định đi."
"Được." Nàng nói xong, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu: "Lấy giúp tôi điện thoại."
Phác Thái Anh cúi đầu lấy điện thoại của Lạp Lệ Sa từ vách ngăn, Lạp Lệ Sa một tay gọi điện thoại cho Bạch Miêu, âm thanh của Bạch Miêu tinh tế: "Biết rồi, ăn BBQ được không?"
Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh, người nọ gật đầu, cô nói: "Được."
Cúp điện thoại Phác Thái Anh hỏi: "Bạch Miêu có phải còn nhỏ tuổi hay không?"
Nghe âm thanh giống như vị thành niên.
Bất quá những miêu tả kích thích trong văn của cô ấy lại không giống, văn phong thành thục, giải thích độc đáo, Lạp Lệ Sa nói: "Không có, cô ấy cũng lớn như cô."
"Cũng lớn như tôi." Phác Thái Anh nói: "Âm thanh thật mềm mại."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng nói: "Âm thanh của cô cũng có thể mềm mại như vậy."
Cô đã nghe qua âm thanh mềm mại của Phác Thái Anh, từng tiếng kêu chị rất ngọt ngào, Phác Thái Anh bật cười: "Kia không giống nhau."
Hai người tán gẫu đến quán thịt nướng, mặt tiền cửa hàng rất lớn, gần 11 giờ, bên trong còn ngồi đầy người, thoạt nhìn không tệ, Phác Thái Anh xuống xe nhìn quanh bốn phía, Lạp Lệ Sa xách theo áo khoác nói: "Đi vào thôi, Bạch Miêu đã đặt ghế dài."
Cư nhiên còn có ghế dài.
Phác Thái Anh đi vào mới phát hiện nơi nào là quán thịt nướng, đều có thể so sánh với quán bar, ghế dài, hoàn cảnh, ánh đèn đầy đủ mọi thứ, giai điệu cũng rất tốt, màu sắc dịu dàng ấm áp, Phác Thái Anh không quen biết Bạch Miêu, dứt khoát đứng ở cửa chờ Lạp Lệ Sa, nhìn thấy Lạp Lệ Sa mới cười: "Ở đâu?"
Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh nàng, hai người vừa vào cửa hàng đã hấp dẫn không ít người chú ý, nhưng phần lớn ánh mắt từ trên người các nàng thổi qua, không có tới bắt chuyện, Lạp Lệ Sa nhìn vào trong, quả nhiên nhìn thấy Bạch Miêu bọc thành quả bóng, cô chỉ qua: "Bên kia."
Bạch Miêu đang cởi quần áo, quán thịt nướng mở điều hòa, rất nóng, cô ấy vừa mới tới, mặc tương đối nhiều, còn chưa cởi xong, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đã đứng ở trước mặt, tay đang cởi quần áo liền dừng lại, vội vàng buông quần áo xuống, ngồi thẳng thân thể.
Phác Thái Anh cười: "Xin chào Bạch lão sư."
Sắc mặt Bạch Miêu đỏ rực, cô luôn không giỏi giao tiếp với người khác, bình thường cũng là cùng mấy người quen thuộc nhiều năm trong nhóm, hiện tại tuy rằng biến thành biên kịch tính tình phóng thích rất nhiều, nhưng bản chất vẫn là sợ người lạ.
Hơn nữa Phác Thái Anh cười xinh đẹp như vậy.
Cô ấy liếc nhìn vài lần: "Chào, chào cô."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Gọi món chưa?"
Bạch Miêu gật đầu: "Vừa gọi một ít, cậu xem có muốn thêm cái gì không."
Lạp Lệ Sa đưa thực đơn cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh gọi thêm vài món chay, Lạp Lệ Sa lại chọn một ít đồ ăn nhẹ, nhân viên phục vụ mang tới một chai rượu, cười nói: "Đây là bàn 13 tặng cho ba vị tiểu thư."
Bàn 13? Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn qua, thoạt nhìn là mấy đứa nhỏ mới tốt nghiệp đại học, có nam có nữ, thấy cô nhìn qua liền giơ lên cái ly, Lạp Lệ Sa cười cười, hỏi Phác Thái Anh: "Uống rượu không?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không được."
Lạp Lệ Sa nói: "Đem đi đi, giúp tôi cảm ơn bọn họ."
Nhân viên phục vụ gật đầu, nhận lấy rượu rồi rời đi, Bạch Miêu nói: "Sao không hỏi tôi?"
Lạp Lệ Sa: "Trẻ vị thành niên cấm uống rượu."
Bạch Miêu nổi giận: "Cậu mới vị thành niên!"
Lạp Lệ Sa liếc cô ấy một cái, âm thanh của Bạch Miêu hơi non nớt, cho nên trong nhóm đều thích đùa giỡn, Phác Thái Anh nghe được cười phốc một tiếng, mặt mày cong thành trăng lưỡi liềm, đồng tử lóe lên màu sắc xinh đẹp, Bạch Miêu thấy chọc cười được nàng cũng không so đo với Lạp Lệ Sa nữa, bắt đầu nói: "Thái Anh tôi nói cô nghe, đừng nhìn người này hiện tại đứng đắn, kỳ thật bên trong cậu ấy một chút cũng không đứng đắn."
Phác Thái Anh gật gật đầu.
Nàng xác thật có cảm giác được một chút.
Bạch Miêu còn muốn nói, Lạp Lệ Sa khụ một tiếng, cô ấy liền sửa miệng: "Bất quá không đứng đắn thì không đứng đắn, nhưng cậu ấy làm việc rất đáng tin cậy, hơn nữa rất biết chăm sóc người khác."
Phác Thái Anh cười: "Bạch lão sư nói đúng, Lạp lão sư thật sự rất biết chăm sóc người khác."
Lạp Lệ Sa được nàng khen trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, rất không tự nhiên di chuyển tầm mắt, Bạch Miêu nói: "Chính là vận đào hoa có phần quá mạnh."
"Chúng tôi ra cửa ăn cơm, trở về đều có thể nhận được lễ vật người ta đưa tới."
Phác Thái Anh hơi kinh ngạc: "Khoa trương như vậy sao?"
Bạch Miêu nói: "Đợt trước có fans còn biết cậu ấy sống ở tiểu khu nào, muốn đến tiểu khu gặp cậu ấy, bị cậu ấy giáo dục rất nhiều lần."
Phác Thái Anh khó tưởng tượng được, có lẽ nguyên nhân là do tính cách của nàng, ngày thường sinh hoạt tiếp xúc người cũng rất ít cực đoan, cho nên chưa từng gặp phải loại tình huống này, nàng quay đầu xem Lạp Lệ Sa, thấy cô liếc mắt nhìn Bạch Miêu nói: "BBQ cũng không ngăn được miệng của cậu."
Còn có nỗi sợ người lạ sao?
Mới vừa gặp mặt bộ dáng lắp bắp đâu rồi?
Còn chưa nói tới ba câu đã có giao tình.
Bạch Miêu cười hắc hắc, cô ấy cũng không ngờ, ngày thường cùng người ít tiếp xúc cũng phải mất một thời gian lâu mới có thể móc tim móc phổi ra nói chuyện. Nhưng nhìn thấy Phác Thái Anh cảm giác liền không quá giống nhau, hoặc có lẽ bởi vì nàng là người mà Lạp Lệ Sa thích, cũng có lẽ là khí chất trên người của Phác Thái Anh, ôn nhu nhàn nhã, rất biết tâm tình, nhìn vào chính là loại người có thể yên tâm kết giao.
Phác Thái Anh thấy hai người trêu ghẹo lẫn nhau liền mỉm cười: "Bạch lão sư cùng Lạp lão sư quen biết rất lâu rồi đi?"
"Cũng không hẳn." Bạch Miêu nói: "Mới vừa viết văn đã quen biết, khi đó Lạp lão sư nhà cô còn là một tiểu ngây thơ, muốn tìm người xem văn cũng không biết tìm ai, liền đi đăng bài trên diễn đàn, vừa vặn tôi thấy được, kết bạn với cậu ấy, cho nên quen biết."
Hồi tưởng khi đó cũng thật là, tuổi trẻ non nớt, một lòng nhiệt huyết.
Bất quá hiện tại Lạp Lệ Sa đã đứng ở trên đỉnh núi của cái vòng tròn này.
Phác Thái Anh nghe đến nhập thần, không chú ý cô ấy nói là Lạp lão sư nhà nàng, ngược lại Lạp Lệ Sa nghe được, ở dưới bàn đá Bạch Miêu một cước, Bạch Miêu nhe răng trợn mắt, xoa xoa chân.
Rất nhanh BBQ đã lên, hơi nóng bốc lên, kèm theo mùi vị hạt mè, Phác Thái Anh cắn một miếng sương sụn, đặc biệt thơm, Bạch Miêu lại đi mua mấy lon bia, Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Tôi không thể uống."
Cô là lái xe tới.
Bạch Miêu nói, "Không cần cậu uống, Anh Anh, chúng ta uống nào."
Thái Anh thấy cô ấy hứng thú như vậy, cùng cô ấy uống hai lon, Lạp Lệ Sa nói về kế hoạch kịch truyền thanh và vấn đề thời gian, Bạch Miêu gật đầu: "Vậy cùng thời kỳ với cậu, bộ kia của cậu làm xong liền khởi công."
"Được." Lạp Lệ Sa nói: "Có cần phải tung trailer trước không?"
Bạch Miêu suy nghĩ một hồi: "Tung đi, các cậu không phải có đội ngũ chuyên môn sao, đến lúc đó đưa Anh Anh đến bộ phận ghi âm, còn một nhân vật khác tôi muốn tìm Noãn Noãn."
Bạch Noãn Noãn, hiện đang là một trong ba lưu lượng lớn nhất trong giới lồng tiếng, cũng là do Kỷ Tử Bạc nâng lên, quan hệ với đoàn làm phim của bọn họ vô cùng tốt đẹp, Phác Thái Anh không nghĩ tới sẽ cùng Bạch Noãn Noãn đáp diễn, rốt cuộc nàng chỉ là một người mới, nhất thời sững sờ, Bạch Miêu hỏi nàng: "Cô không thích cô ấy sao?"
Phác Thái Anh hoàn hồn: "Thích."
Nàng nói: "Tôi rất thích, chỉ là tôi không có tác phẩm gì, cô ấy..."
"Ai nói không có tác phẩm." Lạp Lệ Sa nói: "Cô trước đây không phải đã từng lồng tiếng sao? Hơn nữa hiện tại còn có kịch truyền thanh của tôi, Thái Anh, tác phẩm chỉ đại biểu cho kinh nghiệm của một người, không phải toàn bộ, nếu như chúng tôi thật sự chỉ cần lưu lượng, đã sớm để cho Bạch Noãn Noãn cùng Triệu Thanh Hà đáp diễn, nhưng những gì chúng tôi cần là phù hợp."
Giọng nói của cô rất nghiêm túc: "Cô rất phù hợp với nhân vật này."
Phác Thái Anh quay đầu nhìn thấy ánh mắt cô, nghiêm túc lại ôn nhu, Phác Thái Anh trong lòng nảy lên ấm áp, khoảnh khắc đó bao bọc lấy thân thể nàng.
Những gì chúng tôi cần là phù hợp.
Cô rất phù hợp với nhân vật này.
Hốc mắt Phác Thái Anh hơi nóng lên, nàng bừng tỉnh nghĩ đến ngày đó Kỷ Tử Bạc nói muốn tìm nàng lồng tiếng, thích âm thanh của nàng cũng là như này, tâm ấm mà rung động.
Là bởi vì nàng thích hợp, không phải vì bất kỳ nguyên nhân nào khác.
Bạch Miêu thấy ánh mắt hai người giao nhau, cô ấy rất thức thời cúi đầu, chuẩn bị lấy cái thẻ không cẩn thận đụng vào ly, cái ly lắc lư hai cái rồi ổn định, nhưng hai người bên kia đã dời đi tầm mắt.
Cô ấy nói: "Đúng vậy, vốn là vì phù hợp, Thái Anh, không ai phù hợp với nhân vật này hơn cô."
Khóe mắt Phác Thái Anh sáng lấp lánh, đuôi mắt hẹp dài đỏ lên, nàng gật đầu: "Cảm ơn Bạch lão sư cùng Lạp lão sư, tôi khẳng định sẽ cố gắng nghiền ngẫm, nhất định không phụ kỳ vọng của mọi người."
Lạp Lệ Sa liền yêu bộ dáng nghiêm túc này của nàng, mê người lại xinh đẹp, cô nhất thời xem đến phát ngốc, Bạch Miêu nói, "Tới nào, chúc chúng ta thành công làm một ly!"
Âm thanh phá vỡ ảo tưởng của Lạp Lệ Sa, cô quay đầu, giơ lên cái ly cùng hai người cụng vào.
Thời gian còn lại Bạch Miêu cùng Phác Thái Anh giải thích một ít tình tiết trong cốt truyện, Phác Thái Anh còn đem theo quyển sổ đến, Bạch Miêu kinh ngạc cảm thán nàng chuyên nghiệp, Lạp Lệ Sa cười cười, sờ đến điện thoại chơi một hồi, nhìn thấy đoàn làm phim đang nói chuyện liên hoan cuối tuần, Kỷ Tử Bạc hỏi cô có phải là buổi tối hay không, sau khi cô trả lời mới nhớ đến liên hoan của bạn cùng lớp cũng là cuối tuần buổi tối, cho nên trước tiên từ chối bữa tiệc của bạn cùng lớp, lớp trưởng đuổi theo hỏi, Lạp Lệ Sa đành phải ra cửa gọi điện thoại, bảo Phác Thái Anh và Bạch Miêu tán gẫu trước.
Trước khi đi không quên nhìn đôi mắt Bạch Miêu, ý bảo cô ấy không nên quá phận.
Bạch Miêu cười, vẫy vẫy tay, cùng Phác Thái Anh tiếp tục thảo luận cốt truyện, cuối cùng cô ấy hỏi: "Thái Anh, hai năm nay sao cô không lồng tiếng?"
Phác Thái Anh ngẩn ra nói: "Hai năm nay tôi không nhận được kịch bản gì."
Bạch Miêu tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng không nói cái gì: "Cô hiện đang ở cùng Lạp lão sư sao?"
"Ừm, chúng tôi ở cùng một chỗ."
Bạch Miêu gật đầu: "Có cảm thấy cô ấy phiền toái không? Có rất nhiều chuyện ảnh hưởng đến cô?"
Phác Thái Anh suy nghĩ một hồi, chuyện của Lạp Lệ Sa còn không nhiều bằng nàng, mỗi ngày còn phải làm phiền Lạp Lệ Sa dắt Hanh Hanh xuống lầu tản bộ, nàng lắc đầu: "Không, Lạp lão sư rất tốt."
Cũng chỉ có Phác Thái Anh cảm thấy rất tốt đi.
Cô ấy còn nhớ có một lần đại hội tác giả, bất hạnh cùng Lạp Lệ Sa an bài ở chung một phòng tiêu chuẩn, cái gì mặc đồ ngủ phải mặc áo tay dài, không cho phép mặc áo tay ngắn, cái gì nước hoa không cần phun quá nhiều, khoảng cách giữa hai giường đều có thể ngửi được hương vị, cái gì đèn đầu giường phải dùng vải che, bằng không chói mắt, ở trong phòng không nên ăn đồ ăn vặt, sẽ rất ồn ào.
Mấy ngày đó cô ấy ăn mì gói đều phải trốn Lạp Lệ Sa.
Sợ cô.
Hiện tại Phác Thái Anh cư nhiên nói không phiền toái?
Chậc chậc, người này thật đúng là đối với người mình thích rất dung túng, Bạch Miêu hâm mộ nói: "Thật tốt."
Phác Thái Anh khó hiểu: "Cái gì thật tốt?"
Bạch Miêu cắn răng: "Lạp lão sư thật tốt."
Phác Thái Anh cười: "Cô ấy rất tốt, bình thường còn giúp tôi dắt chó đi dạo."
Bạch Miêu nghẹn họng.
Vài giây sau, cô ấy phản ứng lại: "Cậu ấy cho phép cô nuôi chó sao?"
Không đúng không đúng, không chỉ là cho phép nàng nuôi chó, còn giúp nàng dắt chó đi dạo?
Lạp Lệ Sa đáng chết!
Bạch Miêu hộc máu.
Cô ấy nhìn về phía cửa, Lạp Lệ Sa cúp điện thoại trở về, điện thoại đặt lên bàn, hỏi Phác Thái Anh: "Cuối tuần đoàn làm phim tụ tập ăn cơm cô vẫn còn nhớ chứ?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Còn nhớ, tôi đã xin nghỉ phép với quản lý viên."
Lạp Lệ Sa cười: "Được rồi, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi."
Phác Thái Anh suy nghĩ: "Liên hoan bạn cùng lớp của cô..."
"Không đi." Lạp Lệ Sa nói: "Không rảnh."
Bạch Miêu chậc một tiếng.
Nơi nào là không rảnh, còn không phải là người mình thích muốn đi đâu liền đi theo nàng sao?
Cô ấy nói, "Vậy thì tôi cũng đi."
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn cô ấy: "Không phải cậu không thích liên hoan sao?"
Bạch Miêu gật đầu: "Tôi tìm Tử Bạc có chút việc."
Lạp Lệ Sa ồ một tiếng, các nàng ngồi yên một lát, Bạch Miêu nói: "Đi đâu ăn cơm vậy?"
"Chưa quyết định." Lạp Lệ Sa nói: "Tử Bạc nói muốn đi thịt nướng hoặc là tiệm lẩu."
Bạch Miêu chỉ vào đây: "Nơi này không phải tiện rồi sao, có thể nướng BBQ, bên trong còn có lẩu."
Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy nơi này hoàn cảnh không tệ, cô hỏi Phác Thái Anh, người kia gật đầu, Lạp Lệ Sa nói: "Được, tôi trở về sẽ nói với Tử Bạc một tiếng."
Cô nói xong ăn luôn một lát khoai tây cuối cùng, Phác Thái Anh nói: "Tôi đi tính tiền."
Bạch Miêu đứng dậy: "Tôi đi cho."
Cô ấy vừa nói vừa liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạp Lệ Sa, chính là muốn để cho cô động đậy, cho cô ấy một cái cơ hội biểu hiện, Lạp Lệ Sa nhận được ám chỉ, nói: "Ừm, Thái Anh, cô đi đi."
Phác Thái Anh cười nói: "Được."
Lạp Lệ Sa nhìn về phía Bạch Miêu: "Cậu ngồi đi."
Bạch Miêu nhìn bóng lưng Phác Thái Anh rời đi kinh hô: "Cậu theo đuổi người ta, ăn cơm còn để cho người ta trả tiền?"
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, hỏi lại: "Không được sao?"
Bạch Miêu sửng sốt: "Cậu có biết cậu đang làm gì không?"
Lạp Lệ Sa vân đạm phong khinh: "Đang ăn cơm mềm."
Bộ dạng vô tội này khiến Bạch Miêu nghẹn nửa ngày, vẫn là không nhịn được nói: "Cậu —— thật —— trâu —— bò ——"
*****
Bạch Miêu: Như vậy cũng có thể theo đuổi được lão bà sao? Tôi đây phát sóng trực tiếp sẽ ăn bàn phím.
Lạp Lệ Sa: Lão bà, đưa cho cậu ấy một cái bàn phím đi.
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro