Chương 31: Cuối tuần
Phác Thái Anh đẩy người ra mới cảm thấy chính mình phản ứng quá độ, áo ngủ của nàng hơi dài, hẳn là chỉ thấy đến hai chân mà thôi, có cái gì phải thẹn thùng, ngày thường đi bơi lội, không phải đều mặc một thân áo tắm sao!
Nói thì nói như vậy an ủi chính mình, nhưng khuôn mặt nàng vẫn là ửng hồng, cúi đầu, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, vừa rồi điện thoại bị Lạp lão sư làm rớt, nàng lập tức cắt đứt điện thoại, nghe được ngoài cửa Lạp Lệ Sa hỏi: "Cô không có chuyện gì chứ?"
"Tôi không có chuyện gì." Phác Thái Anh có chút ngượng ngùng, nàng cắn môi: "Thực xin lỗi Lạp lão sư."
Nàng xấu hổ vò đầu, tóc ướt sũng, tay đầy nước, Phác Thái Anh lui về phía sau hai bước, kéo khăn lau khô tóc, cuối cùng hỏi Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư, vừa rồi đẩy không trúng cô chứ?"
Lạp Lệ Sa bị nàng đẩy xuống dưới ngực, hiện tại chỗ da thịt kia còn nóng bỏng, cô thấp giọng nói: "Không có."
Phác Thái Anh thở ra một hơi, khuôn mặt đỏ bừng, miễn cưỡng mặc quần áo vào đứng trước bồn rửa mặt, người trong gương mặt đỏ giống như tôm luộc chín, chuông điện thoại còn đột ngột vang lên, Phác Thái Anh nhíu mày, cúp điện thoại.
Bên ngoài Lạp Lệ Sa muốn gõ cửa, lại rụt tay về, liền đứng trơ như vậy.
Cô nghe được bên trong không có động tĩnh gì, mới muốn rời đi, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vừa mới xoay người, Phác Thái Anh từ bên trong mở cửa đi ra, hai người đối mặt, sắc mặt đều ửng đỏ.
Khóe môi Phác Thái Anh sắp cắn rách, nàng túm lấy điện thoại cùng mép áo ngủ nói: "Vừa rồi, thực xin lỗi, Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa ra vẻ trấn tĩnh, gật đầu: "Không có chuyện gì."
Cô nói xong liếc mắt nhìn điện thoại: "Không tiếp điện thoại sao?"
Phác Thái Anh cúi đầu, lại lần nữa cúp máy, mặt bị khăn lông che hơn phân nửa, nàng nói: "Không tiếp."
Lạp Lệ Sa thấy nàng mặc đồ ngủ xong rồi, hơi lớn, che đi thân hình mảnh khảnh, Lạp Lệ Sa hỏi: "Bạn của cô?"
Phác Thái Anh nghĩ vài giây: "Bạn gái cũ."
Lạp Lệ Sa nga một tiếng, tránh ra thân thể, Phác Thái Anh nói: "Lạp lão sư cũng biết."
"Là Đường Nghênh Hạ."
Lạp Lệ Sa không nghĩ nàng sẽ nói cho chính mình chuyện này, nhất thời không phản ứng lại, Phác Thái Anh cho rằng cô giật mình, cười gượng hai tiếng: "Có phải không nghĩ đến hay không."
Nàng cũng không biết làm sao, muốn giảm bớt không khí xấu hổ, kết quả lại xuất hiện một tin tức càng xấu hổ hơn, Lạp Lệ Sa chậm vài giây mới gật đầu: "Vậy cô ấy gọi điện thoại cho cô làm gì?"
Phác Thái Anh nói: "Cô ấy nói không muốn chia tay."
Trái tim của Lạp Lệ Sa treo lên, cô liếc nhìn Phác Thái Anh, buột miệng hỏi: "Cô nghĩ như thế nào?"
"Tôi..." Phác Thái Anh còn chưa nói xong, chuông di động lại vang lên, nàng cúp máy, sau khi kéo dãy số vào danh sách đen mới hướng Lạp Lệ Sa, xấu hổ cười cười: "Tôi chính là nghĩ như vậy."
Vài phút sau, hai người ngồi trên sô pha, Lạp Lệ Sa đưa một chai nước cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhấp một ngụm, cảm giác lạnh lẽo từ cổ họng rót xuống, cả người nhất thời tỉnh táo hơn nhiều.
Vừa rồi hồ đồ, lại nói cho Lạp Lệ Sa biết quan hệ cùng Đường Nghênh Hạ, cũng không lo lắng Lạp Lệ Sa sẽ nói ra, chỉ không biết cô nghĩ như thế nào.
Chính mình rốt cuộc là bạn gái cũ của Đường Nghênh Hạ.
Lạp Lệ Sa sẽ không cao hứng sao?
Phác Thái Anh thần sắc bất an, dư quang vẫn luôn ngắm Lạp Lệ Sa, nói: "Lạp lão sư, thực xin lỗi, tôi không có ý gạt cô, nếu như trước khi tôi thuê nhà biết cô không thích Đường Nghênh Hạ như vậy, tôi..."
Lạp Lệ Sa đem thần sắc của nàng thu hết vào mắt, mở miệng đánh gãy: "Không quan hệ."
Phác Thái Anh đột nhiên dừng lời, nàng nắm chặt chai nước, đầu ngón tay trắng bệch, Lạp Lệ Sa nói: "Cô là cô, cô ấy là cô ấy, hai người bất quá chỉ là quan hệ bạn gái cũ, cô không cần thiết phải đem việc cô ấy làm ôm vào trên người mình, hai người không giống nhau."
Nghe được cô nói như vậy, Phác Thái Anh mới hoà hoãn hô hấp, Lạp Lệ Sa hỏi: "Vì sao chia tay?"
Phác Thái Anh nghiêng đầu, dưới ánh đèn thủy tinh, sườn mặt nàng trắng nõn sạch sẽ, chóp mũi thanh tú, môi màu sắc tự nhiên lạnh nhạt, vừa mở miệng, hình dạng hàm răng rất đẹp.
Nàng có một hàm răng tốt.
Phác Thái Anh nói: "Quan điểm của tôi và cô ấy không hợp nhau lắm."
Đến bây giờ cũng chưa từng nói qua một câu Đường Nghênh Hạ không tốt, Lạp Lệ Sa nhìn nàng thật sâu mấy giây, gật đầu: "Không hợp lắm, sớm một chút chia tay cũng tốt, kịp thời ngăn tổn hại."
Phác Thái Anh gật đầu: "Xem như vậy đi."
Nàng nói xong hướng về phía Lạp Lệ Sa, hỏi: "Tại sao Lạp lão sư lại không thích cô ấy?"
Tuy rằng Đường Nghênh Hạ vẫn luôn nói không thích Lạp Lệ Sa, nhưng hai người cho tới bây giờ chưa từng có chính diện giao thoa, phần nhiều là Đường Nghênh Hạ đơn phương chán ghét, Phác Thái Anh cũng nghe nói hai người không có cái gì hợp tác, cho nên vì sao Lạp Lệ Sa không thích Đường Nghênh Hạ?
Nguyên nhân giống như Đường Nghênh Hạ sao?
Nàng đột nhiên tò mò lại quên mất đây là vấn đề riêng tư, Lạp Lệ Sa im lặng hai giây, trả lời nàng: "Trước đây cô ấy làm tôi mất top 3 học sinh giỏi."
"Tôi không thích cô ấy."
Thật là lý do kỳ lạ.
Suy nghĩ của người viết tiểu thuyết đều kỳ quái như vậy sao?
Phác Thái Anh không đuổi theo hỏi lại, nàng gật gật đầu, Lạp Lệ Sa nói: "Đi sấy tóc đi, quần áo đều ướt."
"Ừm." Phác Thái Anh xoa xoa tóc: "Được."
Nàng nói xong đứng dậy đi vào phòng vệ sinh sấy tóc, điện thoại đặt trên bàn trà, lại vang lên tiếng chuông, Lạp Lệ Sa tiến đến phòng vệ sinh mở nước bồn tắm hỏi Phác Thái Anh: "Nếu cô không muốn tiếp điện thoại của cô ấy, vì cái gì không đổi số điện thoại?"
Phác Thái Anh buông máy sấy xuống, nghe được lời này nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy thật là một ý kiến hay, nàng cư nhiên quên đổi dãy số, vốn nàng liên hệ ít người, càng nhiều bạn bè trên mạng, chỉ cần một cái tài khoản Q cùng số WeChat liền có thể, ngày thường cũng không dùng số di động, thay đổi một cái cho thanh tĩnh.
Nàng cười: "Cảm ơn Lạp lão sư đã nhắc nhở."
Lạp Lệ Sa rũ mắt: "Không khách khí, sáng mai chúng ta đi qua đoàn làm phim, tôi sẽ dẫn cô đổi số mới."
Phác Thái Anh không ý kiến: "Được."
Nàng nói xong nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa mở nước bồn tắm, nàng nói: "Lạp lão sư muốn tắm rửa sao, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Lạp Lệ Sa thấy thân ảnh nàng rời khỏi phòng vệ sinh, nhấp nhấp môi, cuối cùng cởi quần áo đi vào, vừa đến cửa có động tĩnh, trái tim cô khẽ động, đi qua, là Hanh Hanh.
Thật là đêm đã khuya dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Phác Thái Anh làm sao có thể đến lúc cô tắm rửa.
Ngay cả không đóng cửa cũng thế.
Lạp Lệ Sa than nhẹ, ngâm mình ở trong nước, ngửa đầu, mờ mịt hơi nước, phảng phất đặt mình vào hai năm trước, khi đó cô cùng Phác Thái Anh, thường xuyên sẽ ở WeChat nói chuyện phiếm.
Cô cũng không giỏi nói chuyện phiếm, mỗi lần không tìm được đề tài thì lên mạng tìm kiếm một ít vấn đề, lần đầu tiên lấy lòng, lần đầu tiên cẩn thận muốn tới gần người nào đó, sợ thân cận quá đối phương sẽ phản cảm, quá xa lại sợ đối phương cảm nhận không được.
Kỷ Tử Bạc trước kia thường xuyên nói, không biết lúc cô yêu đương sẽ là cái dạng gì.
Bản thân cô cũng đã nghĩ qua, bó tay bó chân như thế, lo lắng sợ hãi, một chút cũng không giống cô.
Phác Thái Anh nói một câu, cô có thể nghiền ngẫm mấy ngày là có ý gì, gửi một khoảng trống, cô cũng suy nghĩ rất lâu, biết Phác Thái Anh thân thể không tốt, sẽ uống trà gừng, ở trong vòng bạn bè của nàng nhìn trộm được, sợ nàng cảm thấy chính mình biến thái, cho nên cố ý không dùng chữ viết tay.
Cô vẫn luôn ở trong khung chat chờ, chờ Phác Thái Anh nói chuyện trà gừng, cho dù chỉ là nghi hoặc hỏi một câu, thật kỳ quái, không biết ai tặng, cô cũng có lý do nói ra.
Chính là không có.
Phác Thái Anh không nhắc tới, sau đó, nàng và Đường Nghênh Hạ ở cùng một chỗ.
Mấy năm nay cô cố tình không đi nghe tin tức của Phác Thái Anh, ngẫu nhiên nghe được tên Đường Nghênh Hạ đều sẽ hoảng hốt nửa ngày, trước khi gặp Phác Thái Anh, cô không nghĩ tới chính mình là người tình trường, giữ một mối tình thầm mến chưa bao giờ thấy ánh sáng trong hai ba năm.
Chợt nghe người bạn trong miệng Hoa Lạc, nháy mắt cô nghĩ đến Phác Thái Anh, lúc đó cô mới biết, thì ra chính mình, chưa bao giờ buông xuống.
Lạp Lệ Sa hất nước lên người, nước đều lạnh, cô đứng dậy, lau sạch nước trên người, lúc ra khỏi phòng Hanh Hanh đi theo bên cạnh cô, trái phải lắc lắc cái đuôi, tựa như muốn ăn cái gì đó, Lạp Lệ Sa bật cười, đi đến phòng bếp cho nó một ít đồ ăn vặt, bỏ vào chậu, nghe được nó rầm rầm rầm rầm nhấm nuốt, đột nhiên tâm an.
Lúc trở về phòng đi qua cửa Phác Thái Anh, đèn đã tắt, bên trong tối đen, cô không quấy rầy, mà trở về phòng mình, nằm xuống, nhắm mắt, trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh tượng Phác Thái Anh quần ngủ mặc đến một nửa, Lạp Lệ Sa sắc mặt ửng đỏ vùi đầu vào gối, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thái Anh..."
Phác Thái Anh ngủ một giấc rất ngon, tối hôm qua Đường Nghênh Hạ dây dưa ảnh hưởng đến nàng, lúc Hanh Hanh vào phòng nàng liền tỉnh, vẫn như cũ nằm trên giường chơi điện thoại, trước tiên lướt diễn đàn một lần, sau đó lướt Weibo đến khi thấy Hoa Lạc phát hành sách mới, nàng rất cao hứng, chuyển tiếp qua, kèm theo một cái biểu tình cổ vũ.
Tin nhắn của Hoa Lạc chớp mắt liền tới: [Cậu thức sớm vậy sao?]
Phác Thái Anh: [Tôi thức sớm không kỳ quái, cậu như thế nào cũng thức sớm như vậy?]
Hoa Lạc: [Tôi vẫn chưa có ngủ!]
Quả nhiên.
Cú đêm.
Phác Thái Anh: [Cẩn thận cơ thể của cậu.]
Hoa Lạc: [Cảm ơn quan tâm, đúng rồi, tối hôm qua Đường Nghênh Hạ có tìm cậu không?]
Phác Thái Anh: [Có gọi cho tôi, làm sao vậy?]
Hoa Lạc: [Cô ta đúng là bệnh tâm thần, hôm qua cậu không nghe điện thoại của cô ta? Cô ta liền gọi cho tôi vài lần, người này bị bệnh sao? Thời điểm cùng Dư Ôn ân ân ái ái không nghĩ tới cậu, hiện tại đã chia tay lại giả bộ thâm tình cái gì?]
Phác Thái Anh: [Thực xin lỗi, lại quấy rầy cậu.]
Hoa Lạc: [Nói cái gì vậy, cậu không biết tôi mắng sảng khoái đến mức nào đâu! Tôi đoán cô ta không dám gọi cho tôi nữa, có khả năng sẽ còn liên hệ cậu.]
Phác Thái Anh: [Tôi chuẩn bị đổi số điện thoại rồi.]
Hoa Lạc: [Vậy thì tốt.]
Nói chuyện xong Phác Thái Anh nghe ngoài cửa có động tĩnh, nàng đi ra ngoài, thấy Lạp Lệ Sa đứng ở ban công phơi quần áo, nàng kêu: "Lạp lão sư, chào buổi sáng."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Chào buổi sáng."
Phác Thái Anh vào phòng bếp rửa mặt sau đó bắt đầu nấu cơm sáng, Lạp Lệ Sa bật TV xem một hồi, dư quang vẫn luôn nhìn Phác Thái Anh, cuối cùng dứt khoát dựa vào ghế sô pha xem Phác Thái Anh nấu bữa sáng.
Phác Thái Anh còn mặc bộ đồ ngủ ngày hôm qua, buộc tạp dề, tay áo xoắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, ánh mặt trời từ cửa sổ nhảy lên người nàng, làn da gần như trong suốt, trắng nõn như ngọc.
Trước kia không phải không mơ qua cảnh tượng như vậy.
Càng khác người cũng mộng qua, Phác Thái Anh làm xong cơm, lại đây hôn hôn mình, nói ăn cơm thôi.
"Lạp lão sư." Phác Thái Anh bận rộn hơn phân nửa thời gian cuối cùng cũng xong, kêu Lạp Lệ Sa hai tiếng không đáp lại, nàng đi qua, Lạp Lệ Sa hoàn hồn, sườn mặt bị ánh mặt trời phơi đến ửng đỏ, cô đứng dậy: "Làm xong chưa?"
Giọng nói hơi khàn, rất thấp.
Phác Thái Anh gật đầu: "Xong rồi."
Lạp Lệ Sa cùng nàng đi đến trước bàn cơm, Hanh Hanh cũng thò qua tới, Phác Thái Anh cúi đầu cùng Hanh Hanh nhỏ giọng nói thầm, không khí ấm áp thoải mái, đột nhiên cùng cảnh trong mơ giống nhau tốt đẹp.
Cô xem Thái Anh chạm đất hỏi: "Hanh Hanh cắn người sao?"
Phác Thái Anh giương mắt: "A? Hanh Hanh? Hanh Hanh không cắn người."
Lạp Lệ Sa than thở.
Thật đáng tiếc.
Cô còn muốn cho Hanh Hanh cắn một chút, xem có đau hay không.
Phác Thái Anh bởi vì cô sợ Hanh Hanh cắn người, giải thích vài câu, Lạp Lệ Sa nghe được cười: "Biết rồi, mau ăn đi, chúng ta đi đoàn làm phim trước."
"Ừm, được."
Phác Thái Anh nói xong cúi đầu ăn cơm sáng, Lạp Lệ Sa dựa vào ghế chơi điện thoại, vẫy tay: "Hanh Hanh, lại đây."
Hanh Hanh hai ba bước đi qua, phe phẩy cái đuôi, hiển nhiên thật cao hứng, Lạp Lệ Sa vươn tay, Hanh Hanh liếm liếm, mắt sáng lấp lánh, Lạp Lệ Sa tâm tình rất tốt nói: "Tôi đi cho nó ăn một chút."
Phác Thái Anh xem Lạp Lệ Sa mang Hanh Hanh đi qua, vội vàng ăn xong cơm sáng lại cầm chén đũa rửa sạch, nửa giờ sau hai người trang điểm xong xách theo túi đi ra ngoài.
Phác Thái Anh hỏi: "Lạp lão sư, cô muốn nuôi chó gì vậy?"
Lạp Lệ Sa căn bản không nghĩ tới, phía trước cũng là bậy bạ nói, hiện tại bị nàng hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa nghiêm túc suy nghĩ nói: "Cùng Hanh Hanh không sai biệt lắm."
"Lông vàng sao." Phác Thái Anh nói: "Lông vàng khá tốt, không làm ầm ĩ, nghe lời, hơn nữa chỉ số thông minh rất cao, Lạp lão sư nếu muốn nuôi, sau này tôi có thể đi cùng cô chọn."
Nàng cũng có một chút kinh nghiệm.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cười: "Được, vậy phiền toái."
Phác Thái Anh nói: "Không phiền toái."
Sau khi nàng dọn vào, làm phiền Lạp Lệ Sa quá nhiều chỗ, có thể giúp đỡ cô chuyện gì nàng nhất định sẽ không từ chối, Lạp Lệ Sa liếc thần sắc nàng, dở khóc dở cười.
Đến đoàn phim hơn 9 giờ, lần này những người khác trong đoàn làm phim đều đến, có người từng đối mặt với Phác Thái Anh, có người không quen biết, bất quá mọi người ở trong một nhóm, cũng không có gì mới lạ, Kỷ Tử Bạc đem nàng giới thiệu cho mọi người, bảo trợ lý mang nàng đi tìm hai diễn viên lồng tiếng chính, hơn nữa nói với Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư, cậu đến đây một chút."
Lạp Lệ Sa nói với Phác Thái Anh: "Cô đi trước, tôi lập tức tới."
Phác Thái Anh gật đầu, đột nhiên rời khỏi Lạp Lệ Sa còn có chút không quen, nơi này nàng quen thuộc nhất chính là Lạp Lệ Sa và Kỷ Tử Bạc, hiện tại đột nhiên tách ra khỏi hai người, nàng tỏ ra có chút câu nệ.
Trợ lý dẫn nàng đi tìm hai nhân vật chính, Lạp Lệ Sa liếc nhìn Kỷ Tử Bạc: "Làm gì?"
Kỷ Tử Bạc nhìn xem bốn phía, nói: "Tôi đã cùng Trân Duyên nói chuyện qua."
Lạp Lệ Sa vẻ mặt nghiêm lại, mắt hơi rũ, dựa Kỷ Tử Bạc nửa bước, âm thanh hơi thấp: "Nói như thế nào?"
Kỷ Tử Bạc nói: "Trân Duyên nói bọn họ lúc trước cũng không có nhất định phải đổi Phác Thái Anh, là bên đầu tư yêu cầu đổi."
"Bên đầu tư?" Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Bên đầu tư là ai?"
Kỷ Tử Bạc lắc đầu: "Không biết, bất quá có chuyện kỳ quái."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Chuyện gì kỳ quái?"
Kỷ Tử Bạc nói: "Trân Duyên nói, lúc trước tin tức không hợp không phải do bọn họ truyền ra."
Lúc trước Phác Thái Anh và Trân Duyên hợp tác, lỡ thời gian giao âm, bên đầu tư muốn đổi người. Trân Duyên chỉ có thể lên Weibo nội hàm hai câu, sau đó thuận thế cùng Phác Thái Anh hủy bỏ hợp đồng, ngoài ra, bọn họ không có làm cái gì nữa.
Nhưng sau lại lại truyền ra Phác Thái Anh không chuyên nghiệp, càng truyền càng không có người dám cùng nàng hợp tác.
Cho nên trong chuyện này còn có người đang quạt gió thêm củi, muốn đem Phác Thái Anh bức ra khỏi vòng.
Lạp Lệ Sa mặt hơi trầm xuống, mắt kính gọng vàng chiết ra ánh sáng lạnh lẽo.
Kỷ Tử Bạc nói: "Chuyện này, tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cô ấy biết tốt hơn."
Cô vừa dứt lời, nghe được có người kêu: "Kỷ lão sư."
Sau đó Phác Thái Anh đi tới, Kỷ Tử Bạc nói: "Cô đến đến lúc lắm, có việc tìm cô."
Phác Thái Anh bước nhanh qua: "Có chuyện gì vậy?"
Kỷ Tử Bạc nói: "Cô..."
"Hỏi cô cuối tuần có rảnh không." Lạp Lệ Sa cướp lời Kỷ Tử Bạc, giọng nói ôn hòa nói: "Cuối tuần đoàn làm phim liên hoan, cô có đến không?"
Phác Thái Anh không chần chờ, gật gật đầu cười: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro